Ánh mặt trời bên ngoài đã chiếu vào phòng, ta cố gắng xoay người lại trong vòng tay hắn, buồn chán nhìn khuôn mặt hắn mà ngây ngẩn.
Có lẽ do quá mệt mỏi, dưới mắt hắn vẫn còn vệt thâm. Ta đưa tay chạm vào đó, rồi chầm chậm vuốt qua sống mũi, môi, cằm hắn.
Khi tay ta chạm đến cổ, lập tức bị hắn nắm chặt.
Giang Nghiệt lười biếng hé mắt.
“Muốn nhìn thì cứ thẳng thắn mà nhìn.”
Ta hất tay hắn ra, mặt đỏ bừng ngồi dậy.
Giang Nghiệt lại kéo ta xuống lần nữa.
“Đừng nhúc nhích.” Hắn giữ chặt lưng ta, giọng nói mơ hồ lẫn trong hơi thở nặng nề, “Ôm một lát nữa.”
Ta suy nghĩ một hồi, quyết định dùng kế “vòng vo cứu quốc”: “Điện hạ cứ mãi ở chỗ ta, e rằng các tỷ tỷ trong phủ sẽ không vui.”
Giang Nghiệt mở mắt, nhìn ta từ trên xuống dưới rồi gật gù tán thưởng.
“Biết ghen tuông rồi, tiến bộ đấy.”
Ghen tuông cái đầu ngươi.
Trong lòng ta nghẹn ứ.
Nếu có ngày ta chết, mười phần thì chín phần là do bị Giang Nghiệt làm tức chết.
Im lặng một lúc, ta đành bỏ cuộc, không cố giãy giụa nữa: “Nếu Điện hạ nghĩ vậy, ta cũng chẳng còn cách nào.”
Giang Nghiệt lại nhắm mắt.
“Biết là không còn cách nào thì ngủ tiếp đi.”
“Nhưng ta đói rồi.”
Giang Nghiệt im lặng một lúc lâu rồi quay lại, tức giận véo má ta một cái thật mạnh.
“Nguyễn Lưu Hương, đúng là kiếp trước ta nợ nàng!”
Hạ nhân mang bữa sáng lên, gồm có cháo ngân nhĩ, chè đậu đỏ, bánh quế hoa, và một xửng bánh bao nhân cua.
Một tên thị vệ vội vã tiến tới, ghé vào tai Giang Nghiệt thì thầm vài câu. Giang Nghiệt không biểu lộ gì, chỉ phất tay cho hắn lui ra.
Không khí trong phòng bỗng nhiên lạnh lẽo hẳn đi.
Trong lúc đang uống cháo ngân nhĩ, ta giả vờ quan tâm hỏi thăm Giang Nghiệt.
“Hôm qua nghe Yên Liễu nói Điện hạ đã đến rồi lại rời đi, có chuyện gì xảy ra sao?”
Giang Nghiệt cúi đầu, nhai chậm nuốt kỹ, không nói lời nào.
Đúng lúc ta nghi ngờ rằng hắn có vấn đề về thính giác, hắn đặt đũa xuống, nhạt nhẽo uống một ngụm trà.
“Không có gì, mẫu thân ta lâm bệnh.”
Hắn dừng lại một chút, rồi bổ sung một câu thừa thãi.
“Mẫu phi của ta.”
Đây không phải là điều mà ta có thể hỏi han thêm, nên ngay lập tức ta tìm cách chuyển đề tài một cách khéo léo.
Nhưng Giang Nghiệt lại tỏ ra vô cùng bình thản.
Hắn uống sạch bát cháo, tiếng thìa va vào bát phát ra âm thanh thanh thúy.
“Hôm qua nàng đã đi đâu?”
Ta hơi sững lại, rồi mỉm cười đáp: “Điện hạ quên rồi sao? Ta đã nói với Điện hạ, ban ngày ta ra ngoài dạo chơi, lúc về còn mua ít hoa hải đường.”
Hắn cười khẩy đầy châm chọc.
“Dạo chơi cần phải đến bên cạnh Hứa Ninh Chu sao?”
Sống lưng ta lạnh toát, tay nắm chặt mép ghế.
“… Điện hạ, đó chỉ là tình cờ.”
“Nhưng nàng đã lừa ta.”
Giang Nghiệt nhìn chằm chằm vào ta, từng chữ từng lời nhấn mạnh.
“Nàng đã lừa ta.”
Hắn đứng dậy, bước đến bên ta, đưa tay vuốt ve má ta, giọng nói lạnh lẽo.
“Nghe nói nàng đã ở lại căn nhà hoang ấy với hắn rất lâu. Ta muốn biết, các ngươi đã nói gì với nhau.”
Hắn ngừng lại, ánh mắt trở nên u ám.
“Hoặc là, đã làm gì.”
Cảm giác nhục nhã dâng trào, ta trừng mắt nhìn hắn, lần đầu tiên bị hắn chọc tức đến mức không thốt nên lời.
Ta cười, một nụ cười đầy chua chát.
Giang Nghiệt bị nụ cười của ta kích động, hắn siết chặt cổ tay ta, giống như một con sói bị chọc giận: “Nói đi!”
“Điện hạ nghĩ là gì?” Ta cười đầy thách thức, “Nghĩ rằng ta và Hứa đại nhân đã mây mưa trong căn nhà hoang đó sao?”
Hắn gần như muốn bóp nát cổ tay ta.
“Nguyễn Lưu Hương!”
“Nếu là vậy thì sao,” ta lớn tiếng, không chút kiêng nể, “Điện hạ đừng quên, ta chỉ là một vũ nữ. Chỉ cần Hứa đại nhân trả đủ tiền, ta ngủ với hắn cũng là lẽ đương nhiên.”
Giang Nghiệt giận dữ hất đổ bàn ăn.
Chén đĩa cùng với chiếc bàn gỗ chắc chắn đổ xuống đất, vỡ nát tan tác, cảnh tượng thê thảm.
Ta nhìn hắn, giọng thản nhiên: “Điện hạ đã thông tỏ mọi việc, hẳn cũng biết rằng ta và Hứa đại nhân là thanh mai trúc mã.”
Giang Nghiệt siết chặt nắm đấm, m.á.u bắt đầu rỉ ra từ kẽ tay.
Hơi thở của hắn dồn dập, dường như thực sự đã nổi cơn thịnh nộ.
“Dù rằng bây giờ hắn đã quên ta, nhưng Điện hạ chắc chắn không thể hiểu được, thanh mai trúc mã là loại tình cảm như thế nào.” Ta phớt lờ hắn, nhìn ra ngoài cửa sổ, “Đó là thứ tình cảm không thể thay thế.”
Giang Nghiệt dường như lảo đảo vài bước, giận quá mà cười.
“Ta không hiểu sao?”
Hắn nhìn ta chằm chằm, trong ánh mắt ngoài cơn giận dữ còn có sự bi thương đến thấu xương.
Giang Nghiệt vừa nói vừa cúi đầu, như thể bị một đòn nặng nề giáng xuống, gần như không thể đứng vững.
Ta nghe thấy tiếng cười khẽ nhưng đầy bi thương của hắn.
“Phải, ta không hiểu.”
Ngay sau đó, hắn lôi thẳng ta đến giường.
Hắn mạnh bạo ném ta xuống giường. Hắn mím môi, nở một nụ cười chậm rãi.
Ánh mắt hắn sâu thẳm, chất chứa nỗi sợ hãi mà ta không thể hiểu được.