Edit: Lune
Lúc mới xuyên vào đây, khi biết được vận mệnh của Dụ Trạch Xuyên từ miệng hệ thống, Lục Diên đã thầm bật cười rồi: Người này là đồ ngốc hả, lớn như vậy rồi còn để đàn ông lừa?
Giờ thì anh biết rồi, Dụ Trạch Xuyên đúng là một tên ngốc.
Nhốt người ta trong phòng ngủ, còn mình thì ngủ ghế sô pha mỗi ngày.
Dụ Trạch Xuyên nhíu mày, tránh nụ hôn của Lục Diên, chỉ cảm thấy người này lại đang nói dối, miệng chẳng nói câu nào thật cả, nhưng hắn lại bị đối phương ghì chặt gáy, những nụ hôn đầy tính xâm lược trút xuống như mưa rào, không để lại chút kẽ hở nào để tránh né, mãi đến khi hụt hơi mới chịu buông ra.
Dụ Trạch Xuyên nổi giận, trừng mắt nhìn Lục Diên, chẳng qua mắt đỏ hoe nên chẳng có sức dọa dẫm gì: “Lục Diên, cậu thực sự muốn tôi giết cậu phải không?!”
Lục Diên nhướng mày: “Lần trước em bảo anh giết nhưng anh không ra tay đó chứ.”
Anh nắm chuẩn được chút mềm lòng của đối phương, thậm chí còn vô sỉ trắng trợn hơn, nói xong thì thình lình bế Dụ Trạch Xuyên lên, xoay người đi về phía phòng ngủ.
Dụ Trạch Xuyên giật thót: “Cậu làm gì đấy?”
Hắn biết rõ câu hỏi này rất vô nghĩa, nhưng giờ phút này ngoài mấy chữ này ra, hắn thậm chí không biết mình nên hỏi gì.
Lục Diên cúi đầu nhìn hắn, gương mặt tuấn tú dưới ánh đèn chiếu rọi trở nên vô cùng dịu dàng, giọng anh trầm thấp: “Không phải anh muốn giết em à?”
Lục Diên cười khẽ: “Em để anh giết trên giường nhé, sao nào?”
Thường nói đầu giường cãi nhau, cuối giường làm hòa, không có vấn đề gì mà ngủ một giấc không giải quyết được cả, nếu có, vậy thì ngủ hai giấc.
Quan trọng nhất là Lục Diên không biết nên nói gì, nên chỉ có thể dùng phương thức tiếp xúc thân mật này cố gắng khiến trong lòng dễ chịu hơn một chút.
Dụ Trạch Xuyên bị anh ném xuống giường, rõ ràng hắn dùng một đấm là có thể đánh gục tên ốm yếu Lục Diên này ngã lăn quay không bò dậy được, thế mà giờ phút này lại hoa mắt choáng váng như thể đã bị rút sạch toàn bộ sức lực.
Dụ Trạch Xuyên giãy giụa muốn trốn, nhưng lại bị Lục Diên nắm lấy cổ chân kéo về, lưng hắn bất ngờ va vào lồng ngực của đối phương, mùi hương khoan khoán bỗng chốc bao trùm khắp người.
Lục Diên xoay hắn lại đối mặt với mình, ánh mắt sâu xa: “Trốn gì mà trốn, có phải lần đầu đâu.”
Dụ Trạch Xuyên mím chặt môi, con ngươi đen đến nỗi ánh sáng chiếu không vào, cơ bắp toàn thân hắn căng cứng run rẩy, cuối cùng hạ giọng thốt ra một câu: “Tôi không muốn làm, cút xuống!”
Lục Diên hào hứng: “Tại sao?”
Sắc mặt Dụ Trạch Xuyên cực kỳ khó coi: “Không tại sao cả!”
Lục Diên cười: “Vậy thì tiếp tục.”
Anh vừa nói vừa cởi quần áo trên người Dụ Trạch Xuyên, chỉ là lúc vùi đầu hôn, cổ anh bỗng bị một đôi tay lạnh lẽo bóp lấy rồi từ từ siết chặt lại, mang đến cảm giác ngột ngạt không thở nổi.
Động tác của Lục Diên khựng lại.
“Cậu còn lừa tôi một chuyện nữa…”
Dụ Trạch Xuyên nói với giọng không rõ cảm xúc, cổ họng khàn khàn:
“Đêm đó lúc cậu uống say rồi lên giường cùng tôi, cậu nói đó là lần đầu của cậu…”
Lục Diên là nhân tình của Tưởng Bác Vân, sao có thể là lần đầu chứ. Dụ Trạch Xuyên không để ý những điều này, nhưng hắn để ý ngay cả chuyện này Lục Diên cũng lừa mình, lòng chiếm hữu gặm nhấm chi chít cõi lòng, ánh mắt âm trầm như có thể nhỏ ra nước.
Lục Diên nghĩ thầm thì ra là vì chuyện này, anh kéo tay Dụ Trạch Xuyên xuống: “Dù anh tin hay không thì em cũng chưa từng quan hệ với Tưởng Bác Vân… cho dù có, thì cũng là bị ép buộc.”
Nói xong, anh cầm bàn tay đầy vết thương của Dụ Trạch Xuyên lên bên môi, hôn nhẹ từng vết một, tiếp tục nói mấy lời tình tứ ngọt ngào, giọng nói dịu dàng, ngay cả chính mình cũng phân không rõ thật giả:
“Dụ Trạch Xuyên, Tưởng Bác Vân không liên quan gì đến em, người em thích là anh…”
Nghe vậy, hàng mi của Dụ Trạch Xuyên run rẩy, trong đáy mắt thoáng qua chút mờ mịt, hắn chỉ cảm thấy Lục Diên trước mặt giống như từ trên trời rơi xuống vậy, dù hắn có lục tìm ký ức trong quá khứ thế nào cũng không tìm ra bất cứ mảnh vỡ nào liên quan đến đối phương.
Nhưng người này lại tồn tại trong ký ức của từng người bọn họ một cách hợp lý.
Dụ Trạch Xuyên mơ hồ lên tiếng: “Lục Diên?”
Lục Diên tiếp tục cúi đầu hôn hắn: “Em đây.”
Ánh mắt Dụ Trạch Xuyên mơ màng, không kiềm chế được mà thở dốc: “Cậu là Lục Diên thật sao?”
Nếu thật thì tại sao lại khác hẳn với trong tưởng tượng của hắn? Tính cách như Lục Diên thực sự sẽ làm nhân tình cho Tưởng Bác Vân à? Người như Lục Diên thực sự sẽ làm việc trong công ty bao năm nay mà chưa từng thu hút sự chú ý của hắn sao?
Dụ Trạch Xuyên bỗng cảm thấy cực kỳ phi lý và kỳ quái.
Lục Diên đương nhiên không giải thích được chuyện xuyên việt, anh luồn những ngón tay thon dài vào mái tóc Dụ Trạch Xuyên khiến đối phương ngửa đầu lên lộ ra yết hầu yếu ớt, anh cúi xuống hôn nó, giọng nói mơ hồ không rõ: “Anh chỉ cần nhớ rằng, em sẽ không bao giờ hại anh là đủ rồi.”
“Cũng đừng tin bất cứ lời nào của Tưởng Bác Vân, biết không?”
Từng chữ của Lục Diên vang lên bên tai như niệm chú. Dụ Trạch Xuyên không kiềm chế được mà bị mê hoặc, không kiềm chế được mà chìm đắm, hắn ngơ ngác nhìn lên trần nhà, bờ môi run rẩy, cuối cùng lặng lẽ thốt ra một câu: “Được…”
Hắn ôm chặt lấy người đàn ông trên người mình, gân xanh trên cánh tay nổi rõ, như muốn hòa vào máu thịt lẫn linh hồn của nhau: “Anh chỉ tin em.”
“Lục Diên, anh chỉ tin mình em thôi.”
Hắn sẽ không tin thêm bất cứ câu nào, bất cứ chữ nào từ Tưởng Bác Vân nữa.
Lục Diên thấy Dụ Trạch Xuyên hạ phòng bị, chỉ cảm thấy tảng đá nặng trĩu đè trên tim những ngày qua cuối cùng cũng nhẹ bớt vài phần. Anh thích dáng vẻ ngoan ngoãn mê man của đối phương trên giường, giống như con nhím thu gai nhọn, như rắn độc cất răng nanh, không còn chút sức công kích nào.
Phòng ngủ tràn ngập khí vị mập mờ, chẳng biết qua bao lâu mới tan đi.
Dụ Trạch Xuyên nhắm mắt gối lên đùi Lục Diên, mệt đến mức ngay cả ngón tay cũng không muốn cử động. Đã mấy ngày hắn không ngủ yên rồi, thần kinh căng thẳng đột nhiên thả lỏng, mệt mỏi ùa đến như thủy triều, nhưng vẫn mở mắt không chịu ngủ.
Hắn ngửa đầu nhìn Lục Diên, lọt vào tầm mắt là yết hầu nhô lên của đối phương, còn có khuôn cằm góc cạnh, hắn không nhịn được mà nheo mắt lại: “Em thích anh từ bảy năm trước thật à?”
Lục Diên không đếm nổi đây là lần bao nhiêu Dụ Trạch Xuyên nằm trên giường hỏi câu này nữa, nhưng không phải vì nghi ngờ mà chỉ đơn thuần là muốn nhớ lại cảnh tượng lúc đó, dù sao hắn chẳng có ấn tượng gì cả.
Lục Diên kéo hắn vào lòng, kiên nhẫn trả lời: “Thật, thật hơn cả vàng.”
Dụ Trạch Xuyên: “Lúc đó anh ở trong thang máy, em chạy va vào anh à?”
Lục Diên: “Ừm, ngày đầu tiên em đi làm suýt bị muộn, không ngờ lại trùng hợp va vào anh.”
Nói xong, để tăng độ tin cậy mà anh còn cố ý bổ sung: “Em còn tưởng sẽ bị phạt hay gì đó cơ, nhưng không ngờ anh lại tốt bụng như thế, đến mắng em một câu cũng không có.”
Dụ Trạch Xuyên thầm nghĩ vậy chắc chắn không phải vì mình tốt bụng mà là vì Lục Diên may mắn, hôm đó hắn phải bắt chuyến bay tới Hồng Kông bàn chuyện làm ăn, đâu có thời gian dây dưa tính toán với một nhân viên nhỏ.
Đương nhiên là câu này không thể nói ra được.
Dụ Trạch Xuyên khéo léo chuyển chủ đề: “Hôm đó anh mặc đồ gì?”
Lục Diên hình dung: “Áo sơ mi màu trắng nhạt bên trong, thắt cà vạt kẻ chéo, trên đó cài một cái kẹp cổ áo màu bạc, trông anh lạnh như băng ấy, diện âu phục nhìn eo thon cực kỳ.”
Nói xong thì tự khinh bỉ bản thân, này đâu có giống tình yêu sét đánh, có mà là thèm khát thân thể người ta thì có.
Dụ Trạch Xuyên bình tĩnh đè tay Lục Diên đang lén sờ cơ bụng của mình trong chăn, tiếp tục hỏi: “Vậy còn em? Em mặc đồ gì?’
Lục Diên cười: “Em là nhân viên cấp thấp thì mặc gì được, người ta mặc gì thì em mặc cái đó thôi chứ sao.”
Nhưng Dụ Trạch Xuyên lại cực kỳ cố chấp, nhất định đòi Lục Diên kể lại tỉ mỉ tình hình hôm đó, đến cả giày màu gì cũng phải nói ra. Ban đầu Lục Diên không hiểu tại sao, tưởng Dụ Trạch Xuyên vẫn còn chút nghi ngờ trong lòng, mãi đến lâu sau mới biết là đối phương đang tiếc nuối.
Tiếc nuối đó là lần đầu tiên họ gặp nhau nhưng hắn lại chẳng nhớ được chút nào.
Dụ Trạch Xuyên hỏi không biết chán, Lục Diên cũng không chán trả lời, đến cuối cùng chính hắn cũng không nhớ mình hỏi bao nhiêu lần, cuối cùng miệng đắng lưỡi khô, mơ màng ngủ thiếp đi.
Đêm nay ngủ vô cùng yên ổn, những tưởng tượng về phản bội và lừa dối cuối cùng cũng tan biến khỏi giấc mơ, chỉ còn cuộc gặp gỡ của họ trong thang máy.
Trong lòng Dụ Trạch Xuyên tràn ngập hối hận, bảy năm trước, khi đó hắn vẫn chưa hẹn hò với Tưởng Bác Vân. Nếu lúc rời khỏi thang máy, hắn quay đầu lại nhìn Lục Diên thật kỹ thì liệu kết cục có khác không?
Dù sao đối phương cũng hợp ý hắn đến thế, từ trong ra ngoài, từ đầu đến chân, ngay cả từng sợi tóc cũng mọc theo sở thích của hắn. Nếu hắn quay đầu lại thì có lẽ đã không quen Tưởng Bác Vân, cũng sẽ không bị lừa, càng sẽ không phải ngồi tù.
Nhưng trên đời nào có nhiều nếu đến thế…
Dụ Trạch Xuyên sớm đã không nhớ nổi cuộc gặp gỡ mà Lục Diên kể, chỉ có thể hồi tưởng quá khứ trong giấc mơ, rốt cuộc là ngày nào hắn mặc áo sơ mi trắng nhạt, ngày nào thắt cà vạt kẻ chéo, lại là ngày nào bước vào thang máy rồi bị một nhân viên mới vụng về va vào.
Hắn thực sự nên quay đầu lại nhìn một cái.
Chứ không phải lạnh lùng như bao năm tháng, ngay cả liếc mắt cũng không mà bước thẳng ra khỏi thang máy như vậy.
Sáng sớm hôm sau, Lục Diên bị một tràng chuông điện thoại đánh thức, anh mơ màng mở mắt ra, lấy điện thoại từ dưới gối, trong lòng còn đang thắc mắc ai gọi cho mình sớm thế, nào ngờ vừa nhìn màn hình cuộc gọi đến, tức thì tỉnh hẳn.
Cái đệt! Tưởng Bác Vân!
Lục Diên bật dậy khỏi giường như bị điện giật, anh lập tức tắt âm rồi cúp máy, cái tên chọc cứt này lần nào tìm anh cũng chỉ toàn là chịch với chịch, tự dưng gọi điện thoại đến chắc chắn chẳng có chuyện gì hay ho, để Dụ Trạch Xuyên phát hiện thì nguy to!
Lục Diên ngồi khoanh chân trên giường, đang định chặn số thì đằng sau bỗng vang lên giọng nói trầm thấp khàn khàn: “Ai gọi vậy?”
“…”
Lục Diên chậm nửa nhịp quay đầu lại thì thấy Dụ Trạch Xuyên chẳng biết đã tỉnh từ lúc nào, đối phương ngồi dậy, tấm chăn mỏng màu xám trượt từ vai xuống, cơ thể lộ sạch không còn gì, vì da trắng nên những dấu hôn lẫn vết cắn kia trông càng rõ ràng.
Trong vài giây ngắn ngủi, ba lý do có thể lừa được Dụ Trạch Xuyên lóe lên trong đầu Lục Diên, nhưng cuối cùng anh chọn ném điện thoại rồi vươn tay ôm chặt đối phương vào lòng: “Tưởng Bác Vân gọi đến.”
Câu này vừa thốt ra, nhiệt độ trong không khí rõ ràng hạ xuống.
Dụ Trạch Xuyên nhìn Lục Diên, nheo mắt lại: “Em vẫn còn liên lạc với gã ta à?”
Đối mặt với ánh mắt nguy hiểm của Dụ Trạch Xuyên, Lục Diên lặng lẽ vùi mặt vào cổ hắn, chọn vứt hết nồi lên đầu Tưởng Bác Vân: “Đâu, là gã ta cứ bám riết lấy em ấy chứ.”
Âm thanh trầm thấp, nghe như đang giả bộ đáng thương.
Giọng Dụ Trạch Xuyên lạnh băng: “Sao không chặn số?”
Chặn rồi lấy cái gì mà lừa usb?
Lục Diên nuốt lại câu này, cố ý thở dài: “Em vẫn đang làm ở tập đoàn Ngân Xuyên mà, lỡ đắc tội gã ta rồi mất việc thì ngay cả bát cơm cũng không còn.”
Nghe hoàn cảnh bi thảm ghê.
“Bố mẹ em mất sớm, em sống nhờ chu cấp của họ hàng từ bé, không ai quan tâm em, không ai thương em, cũng chẳng ai yêu em cả, em như cỏ dại ven đường ấy.”
Càng nói càng vô lý.
“Giờ em chặn gã luôn đây, mất việc thì mất việc, dù gì cũng có anh nuôi em rồi mà phải không?”
Dụ Trạch Xuyên: “…”
Nhìn ánh mắt tin tưởng của Lục Diên, Dụ Trạch Xuyên trong thoáng chốc không biết nên nói gì, hắn cứ cảm thấy có gì đó kỳ lạ nhưng lại chẳng chỉ ra được chỗ nào, hắn cau mày: “Em chặn trước đi.”
Lục Diên đưa điện thoại cho hắn xem: “Chặn rồi.”
Dụ Trạch Xuyên liếc mắt nhìn, sau đó lấy ví trong ngăn kéo đầu giường ra, rút 5 6 cái thẻ ngân hàng vứt lên giường, xanh xanh đỏ đỏ, nhìn chói cả mắt.
Dụ Trạch Xuyên chỉ để lại một cái thẻ đen cho mình, hắn nói mật khẩu cho Lục Diên: “Em cầm lấy mà dùng, hạn mức mỗi cái là một trăm.”
Lục Diên dò hỏi: “Vạn à?”
Dụ Trạch Xuyên nhướng mày nhìn anh, cuối cùng lộ ra nụ cười đầu tiên sau bao nhiêu ngày, nhưng là cười khẩy: “Chẳng lẽ là trăm tệ chắc?”
Lục Diên: “…”
Được rồi, là anh thiếu kiến thức.
Lục Diên chưa từng nghĩ mình lại có thể bám vào được phiếu cơm cứng như thế, cho nên càng không hiểu nổi cách làm của Tưởng Bác Vân trước đây. Được một anh người yêu vừa đẹp trai lại vừa giàu có nuôi tốt biết bao, sao còn phải vất vả giành công ty làm gì, chẳng lẽ đây chính là sự khác biệt giữa người theo đuổi sự nghiệp và kẻ lười hả?
Lục Diên không biết, anh vui vẻ cất thẻ ngân hàng đi rồi ôm eo Dụ Trạch Xuyên lăn lộn trên giường lần nữa, ghé môi vào tai hắn, nói cả rổ lời đường mật như không cần tiền.
Dụ Trạch Xuyên thẹn quá hóa giận, hạ giọng chửi bới: “Lục Diên, em vô liêm sỉ vừa thôi, rõ ràng em nhằm vào tiền của anh thì có!”
Lục Diên chẳng những không thấy xấu hổ mà còn lấy làm vinh dự lắm: “Em thích anh nên mới nhằm vào tiền của anh, Tưởng Bác Vân cũng có tiền đó thôi nhưng sao em lại không nhắm vào tiền của gã ta chứ?”
Dụ Trạch Xuyên cười khẩy: “Có nhằm hay không chính em rõ nhất!”
Nói xong, hắn vén chăn đứng dậy, lấy một bộ quần áo mới từ tủ ra rồi đi thẳng ra ngoài.
Lục Diên nhíu mày: “Anh làm gì đó?”
Dụ Trạch Xuyên không ngoảnh đầu lại: “Đi tắm.”
Quỷ mới biết tên ốm yếu Lục Diên ở trên giường lấy đâu ra lắm sức thế, hôm qua đùi Dụ Trạch Xuyên suýt nữa bị gãy, eo cũng sắp đứt, đến lúc xuống giường mới phát hiện mình đi đứng loạng choạng.
Dụ Trạch Xuyên đóng cửa lại, xả nước nóng đầy bồn tắm, hơi nước bốc lên nhanh chóng làm mờ tầm mắt. Hắn nằm vào bồn tắm, nước nóng bao bọc toàn thân, cuối cùng cũng giúp cơ bắp đau nhức dịu đi vài phần.
Hôm qua Dụ Trạch Xuyên mệt đến mức ngủ luôn, hoàn toàn không biết sau đó đã xảy ra chuyện gì, mãi đến lúc tắm mới phát hiện cơ thể mình đã được Lục Diên lau rửa sạch sẽ nên không cảm thấy khó chịu lắm.
Hắn vốc nước lên rửa mặt, nhắm mắt dựa vào mép bồn nghỉ ngơi, ngay cả một cử động đơn giản nhất cũng khiến hắn phải nhíu mày, lặng lẽ hít vào một hơi thật sâu—
Dụ Trạch Xuyên lúc này mới thực sự tin Lục Diên là lần đầu, dù sao sức chiến đấu của đối phương trong đêm đầu tiên và mấy ngày sau rõ ràng không giống nhau.
Nói sao nhỉ, vừa vui vừa muốn chửi người.
Phòng tắm bị chiếm rồi, Lục Diên cũng không thể cố chen vào được, anh đành nhân lúc Dụ Trạch Xuyên đang tắm mà đi tháo ga giường, trải bộ mới, nhưng còn chưa xong thì bên ngoài đột nhiên vang lên một tràng chuông cửa dồn dập:
“Đinh đoong ——”
“Đinh đoong ——”
Dụ Trạch Xuyên đang tắm, tiếng nước át đi tiếng chuông nên không nghe thấy. Lục Diên đành phải đi ra, mở hé cửa: “Ai đấy?”