Chu Nham đau khổ kêu lên: “Vì sao vậy?”
Lưu Thải Quyên liền gào lên: “Con hỏi làm gì? Mẹ không muốn nói cho con biết.
Không phải con bảo vội đi làm sao? Còn không mau đi đi.”
Chu Nham định đáp lại vài câu nhưng Chu Đại Thụ, cha của Chu Nham đã lên tiếng:
“Con à, thế hệ trước ân oán quá sâu, trên đời thiếu gì cô gái tốt, sao cứ phải treo cổ lên một cây duy nhất? Mau đi làm đi, tuổi trẻ thì sự nghiệp mới là quan trọng nhất.”
Nghe cha lên tiếng, Chu Nham không dám cãi thêm.
Dù anh ta không đồng ý với cách hành xử của mẹ, nhưng anh ta vẫn rất kính trọng cha mình, vì công việc hiện tại của anh ta cũng là thay thế cho cha.
Cảm giác cay đắng đè nặng nhưng anh ta chỉ có thể nuốt ngược vào trong lòng.
Chu Nham hậm hực cầm khăn lau mặt, thở dài rồi ra khỏi nhà đi làm.
Chu Đại Thụ nhìn bóng dáng con trai bước ra cửa, không giấu nổi sự bất mãn, quay sang trừng mắt với Lưu Thải Quyên, bực bội nói:
“Bao nhiêu năm rồi em vẫn chưa thể nguôi giận sao? Oan gia nên giải không nên kết, đến lúc em buông bỏ oán hận rồi đó.”
Lưu Thải Quyên lườm chồng một cái, nhíu mày giận dỗi nói: “Buông hay không buông, lòng em tự biết, cần gì anh phải dạy bảo? Dù sao thì em tuyệt đối không để con trai mình dính dáng gì đến con gái của cái con hồ ly tinh ấy.”
Chu Đại Thụ thở dài, lắc đầu: “Em à, lòng dạ hẹp hòi quá.
Đã mấy chục năm rồi, người ta cũng đã mất từ lâu, em còn gọi người ta là hồ ly tinh.
Dù sao thì chuyện đã qua rồi, cô ta khổ lắm, con gái thất lạc, hai vợ chồng u sầu mà sinh bệnh, cuối cùng ôm hận ra đi.
Thế mà em vẫn chưa buông được sao?”
Nghe chồng nhắc đến chuyện cũ, Lưu Thải Quyên bỗng xúc động, ký ức ùa về khiến lòng bà ta có đôi chút buồn bã.
Sau một lúc suy nghĩ, bà ta chán nản nói: “Đúng là tạo hóa trêu ngươi.
Ân oán đời trước thật ra em không còn để bụng nữa.
Nhưng dù thế nào em cũng không muốn con gái của cô ta bước chân vào nhà mình.
Mỗi lần nhìn thấy con bé, em lại nhớ đến cô ta, thế là trong lòng lại dậy lên nỗi oán hận.
Anh hiểu không?”
Chu Đại Thụ buông tay đáp: “Anh không hiểu, nhưng anh vẫn đứng về phía em.
Vừa rồi anh cũng khuyên con trai giúp em mà.
Nhà mình chỉ có một đứa con trai, em còn định làm căng với nó sao?”
Lưu Thải Quyên hừ lạnh, không tỏ thái độ.
Lúc này Chu Thiến Thiến, con gái út của họ ló đầu từ phòng ra, hỏi: “Cha mẹ định làm căng với anh hai thật sao?”
Lưu Thải Quyên liền quát con gái: “Căng cái đầu con! Mau ăn sáng rồi đi học, ở nhà loay hoay làm gì? Muốn bị đánh à?”
Chu Thiến Thiến lè lưỡi, làm mặt quỷ rồi quay về phòng ăn sáng.
Cô bé biết mẹ mình đang tức giận, dù có lý cũng không thể nói được vào lúc này.
Ngay cả anh hai còn sợ mẹ, huống gì cô bé còn đang học tiểu học.
Chu Nham vội vàng đi về phía thị trấn, từ thôn ra đến đó khoảng hai ba cây số.
Nếu đi nhanh thì nửa tiếng là tới, còn đi chậm thì mất đến 40 phút.
Chỗ Chu Nham làm việc là rạp chiếu phim ở thị trấn, nơi có ký túc xá cho nhân viên.
Nhưng anh ta không ngại vất vả mà mỗi ngày đều về nhà, một phần vì muốn nhìn thấy Nhiễm Linh Linh – người anh ta thầm thương trộm nhớ.