Edit: Min
Tây Ngạn Du: “……”
Cậu cất đồng tiền đi, hừ một tiếng, nhanh chóng đi ngang qua bên người Vân Lâm Quân, chạy.
Vân Lâm Quân nhìn bóng dáng Tây Ngạn Du, đáy mắt không ngăn được ý cười.
Nghĩ nghĩ, đi theo phía sau Tây Ngạn Du.
Chạng vạng ngày đó, Quý Dạ Vân được nghỉ tắm gội trở về, dắt ngựa đi vào chuồng, chuẩn bị cho chiến mã của mình chút cỏ khô, lại chải chải lông tóc.
Hắn buộc tốt ngựa, từ chỗ để thức ăn rút ra một ít cỏ khô đặt vào chuồng, sờ đầu con ngựa cao lớn cùng lông của nó, lại bỗng nhiên phát hiện có chỗ không đúng.
Các tướng sĩ cùng nhau trở về hầu hạ chiến mã của mình cũng thấy không đúng, tưởng thích khách, vội vàng bảo hộ Quý Dạ Vân ở phía sau, trong đó một người rút trường kiếm tiến lên: “Người nào!”
Thấy không có động tĩnh, tiến lên đẩy một tầng cỏ khô ra, lại bỗng nhiên dừng lại, nhìn về phía Quý Dạ Vân.
Quý Dạ Vân nhìn Tây Ngạn Du ở trong đống cỏ khô nằm trên gối mềm ngủ ngon lành: “……”
Vẻ mặt ghét bỏ của Vân Lâm Quân phiêu ở bên ngoài chuồng ngựa, dùng pháp thuật tạo thành cái chắn để nơi Tây Ngạn Du ngủ có không khí tươi mát, thấy thế nhìn Quý Dạ Vân một cái.
Quý Dạ Vân vẫy vẫy tay, đám thuộc hạ rất có ánh mắt mà lui xuống. Quý Dạ Vân tiến lên, nhìn Tây Ngạn Du trong chốc lát, nhăn nhăn mày, duỗi tay đẩy Tây Ngạn Du, không tỉnh.
Hắn xoay người chuẩn bị rời đi, rồi lại nhìn nhìn sắc trời sắp tối, cùng nhiệt độ lạnh lẽo của ban đêm, lại xoay người trở lại, chặn ngang bế Tây Ngạn Du trở về.
Vân Lâm Quân kịp thời thu hồi cái chắn, nhìn thân ảnh Quý Dạ Vân, bên môi treo một nụ cười lạnh lẽo.
Đi vào viện của Tây Ngạn Du, Quý Dạ Vân lại phát hiện một đám người đang hấp tấp tìm nơi này xem nơi đó, trong đó cầm đầu là Phó Thanh Minh có sắc mặt chưa bao giờ có khó coi như vậy.
Mọi người vừa thấy thân ảnh Quý Dạ Vân, cùng người ôm trong lòng ngực hắn, liền sửng sốt, động tác trong tay ngừng lại, tập trung nhìn về phía hắn.
Ngoài mặt thì người Đông uyển từ trước đến nay tường an không có việc gì, duy trì cân bằng vì diệu, lại rất hiếm thấy đến thăm đối phương. Nhiều năm như thế trôi qua, cho nên trong lúc nhất thời không khí có chút an tĩnh.
Quý Dạ Vân quét mắt những vị công tử bình thường rất yêu thích sạch sẽ, đọc đủ thứ thi thư, cũng chưa bao giờ hoảng vội, giờ phút này trên mặt người nào người lấy đều dính tro bụi lá cây, bộ dáng cực kì chật vật, liền ôm Tây Ngạn Du mắt nhìn thẳng một đường đi vào phòng ngủ của Tây Ngạn Du, đem người đặt ở trên giường.
Từ đầu đến cuối, Tây Ngạn Du ôm gối đầu ngủ đến thơm ngon.
Quý Dạ Vân nhìn tên nhóc vô tâm vô phế này một lát, xoay người kéo bức màn, rời khỏi phòng.
Trong phòng đen nhánh một mảnh, thân ảnh Vân Lâm Quân chậm rãi xuất hiện.
Hắn nhìn Tây Ngạn Du một lát, ngón tay bấm niệm thần chú Khiết Tịnh Thuật.
Một trận tươi mát thổi qua, toàn bộ gian phòng như được rửa sạch một lần.
Vân Lâm Quân đến gần mép giường, quần áo của Tây Ngạn Du dính hơi thở của Quý Dạ Vân cũng bị tẩy sạch, hắn vươn tay, sờ sờ đầu Tây Ngạn Du, đáy mắt tràn đầy ý cười.
***
Quý Dạ Vân đi vào phòng khách, nhìn lướt qua đám người quy quy củ củ ngồi ở đó, đi tới ghế chủ vị ngồi xuống, uống ngụm trà, nhìn về phía quản gia: “Sao lại thế này?”
Quản gia rũ mắt, đem chuyện của mấy ngày nay báo đúng sự thật.
Sau khi nghe xong, Quý Dạ Vân buông chén trà, nhìn lướt qua chúng Lam Nhan, nhàn nhạt nói: “Hồ nháo. Tiểu Chanh sợ người lạ, từ ngày sau không được cho phép thì không được bước vào nơi này một bước, cũng không cho quấy rầy em ấy. Nếu không……”
Mọi người nhìn Quý Dạ Vân, trong lòng lạnh lẽo một trận
Nhưng dù có phẫn uất, bất mãn cùng oán hận như thế nào, bọn họ cũng không dám chống đối những lời Quý Dạ Vân nói ra.
Bởi vì bọn họ là tự mình lựa chọn lưu lại, có một số người thật sự si tình với Quý Dạ Vân, nhưng nhiều hoặc ít vẫn còn trộn lẫn mục đích khác.
Cũng biết ở thời điểm hắn sủng ái ngươi, ngươi có thể tùy hứng làm bất cứ chuyện gì, nhưng một khi hắn không yêu ngươi……
Những người ỷ vào sự sủng ái đó mà to gan làm bậy, trên mộ mọc cỏ xanh lúc nào không hay.
Áp xuống toan tính trong lòng, mọi người tâm tình vô cùng phức tạp rời khỏi viện của Thời Tiểu Chanh.
Rõ ràng kế hoạch vô cùng hoàn hảo, kết quả nhiều người liên hợp lại như vậy, cuối cùng vẫn không biết Thời Tiểu Chanh kia làm như thế nào mà chạy thoát ra ngoài, còn trùng hợp với ngày nghỉ tắm gội của tướng quân.
Điểm này là bọn họ đều tính sót.
Đông Tề quốc bị rất nhiều đôi mắt ngoại quốc nhìn chằm chằm, là tướng lãnh quan trọng nhất của Đông Tề, ngày nghỉ tắm gội của Quý Dạ Vân cũng không cố định, rất nhiều lần là lâm thời quyết định, để tránh bị người sờ thấu quy luật mà mai phục ám sát.
Quý Dạ Vân dùng xong bữa tối trở lại gian phòng ở lầu 3 nghỉ ngơi. Từ lần trước gặp ác mộng, mỗi lần ở phòng ngủ Tây Ngạn Du đều mơ thấy liên tục, nhưng trở lại phòng của mình lại hoàn toàn không có việc gì.
Tuy rằng hắn không tin tà, nhưng cũng không có hứng thú nghiên cứu này đó, nếu có thể ngủ ngon, kia liền là lựa chọn đơn giản nhất.
***
Lam Ngọc hiên —— nơi Phó Thanh Minh ở.
Hôm nay vây truy chặn đường đều là kế hoạch do Phó Thanh Minh dẫn đầu thực thi, không nghĩ tới cuối cùng lại thất bại như vậy.
Hơn nữa, còn bị cấm tiến vào cái viện kia.
Kể từ đó, chỉ cần Thời Tiểu Chanh kiên quyết không ra khỏi viện ra, gã liền không có biện pháp gì để đối phó Thời Tiểu Chanh.
Vốn dĩ nghẹn một bụng âm mưu quỷ kế không chỗ thi triển, gã bị đè nén không thôi.
Cơm chiều cũng không ăn, Phó Thanh Minh ở thư phòng tính toán thật lâu, thư đồng tiến đến thêm trà thấy sắc mặt gã âm trầm, thở dài: “Công tử, hà tất phải như thế? Dù tướng quân sủng ái Thời Tiểu Chanh kia, cũng sẽ không được bao lâu đâu. Không phải mỗi lần đều như vậy sao? Tội gì phải mất công như thế? Ngài đang lo lắng cái gì?”
Phó Thanh Minh có chút bực bội, dạo bước ở án thư, “Ngươi sẽ không hiểu.”
Cái loại cảm giác nguy cơ không lý do này.
Thư đồng gãi gãi đầu.
Bỗng nhiên, Phó Thanh Minh nghĩ đến cái gì, dừng bước chân, nở nụ cười tươi: “Đúng rồi. Cũng không phải bó tay không có biện pháp. Còn có một người, có lẽ có thể……”
Dứt lời, gã gọi thư đồng lại đây, thì thầm phân phó vài câu: “Đi thôi.”
Thư đồng bĩu môi, tựa hồ có chút không tình nguyện, nhưng vẫn là nghe theo.
Hắn không tình nguyện đi vào Trấn Quốc công phủ, hướng hậu viện đi tới.
Dọc đường đi, nhóm sai vặt quen biết hắn chào hỏi: “Tiểu Thu, tới tìm tỷ tỷ ngươi à?”
Thư đồng cười đáp lại một đường, tới bên ngoài một cái viện tráng lệ huy hoàng, mặt lập tức suy sụp xuống. Cọ tới cọ lui mới đi vào trong, thật xa liền nghe được một trận tiếng quát mắng, dưới ánh trăng trước cửa nhìn vào trong, liền thấy mười bảy mười tám trai xinh gái đẹp ngồi quỳ trên mặt đất, trên mặt trên người đều là vết thương. Một nam tử béo ục ịch ục ịch tầm 20 tuổi, một tay ôm mỹ nam yêu mị vào trong lòng ngực, thoạt nhìn say khướt, tay còn lại cầm chổi lông gà quất đánh những người kia, trong miệng còn hùng hùng hổ hổ, táo bạo ương ngạnh, trong mắt đều là bất mãn cùng chán ghét. Nam tử yêu mị kia tắc đắc ý dào dạt, một bên cười trộm một bên đổ thêm dầu vào lửa.
Tiểu Thu than một tiếng tạo nghiệt, ở trong đám người đảo qua, phía sau nam tử béo ục ịch cách đó không xa là một ít nha hoàn, trong đó có một người bị đối phương thu làm thông phòng — tỷ tỷ Xuân Hạ.
Hai tỷ đệ vừa nhìn nhau một cái, đã bị nam tử ục ịch nhìn thấy.
Thanh âm dầu mỡ truyền đến: “Này không phải Tiểu Thu sao? Lại tới đưa đồ ăn ngon cho tỷ tỷ ngươi? Mau tiến vào mau tiến vào.”
Gã một phen đẩy tân hoan trong lòng ngực ra, tiếp đón Tiểu Thu.
Tiểu Thu nhìn người này một cái, trong lòng thở dài.
Đây là nhị công tử Quốc công phủ — Quý Nguyên Thanh, là nhi tử của Ân thị.
Khi còn trẻ, dung mạo của Ân thị tuy chỉ là thanh tú, dáng người nhỏ xinh, nhìn tổng quan cũng đẹp mắt. Quốc công gia tuy rằng hiện tại mập mạp nhìn không ra hình dáng, nhưng khi còn tuổi trẻ dung mạo lại anh tuấn cao lớn, rất được hoan nghênh. Ai ngờ nhị công tử này một chút cũng không kế thừa được chỗ tốt của cha mẹ, ngược lại……
Nghe nói khi còn nhỏ cũng coi như là có chút thanh tú, nhưng sau khi lớn lên gã càng ngày càng béo, chút thanh tú này nửa điểm cũng nhìn không ra, một khuôn mặt béo phì đầy mỡ, quầng thâm trước mắt thật sau, ánh mắt càng đều là chuyện đó, làm người nhìn không thoải mái.
Hơn nữa, người này chẳng những biết trí hướng gì, cả ngày cùng một đám ăn chơi trác táng quậy với nhau, ỷ vào quyền thế khinh nam bá nữ, làm chuyện tẫn ác, lại bởi vì có Quốc công phủ chống lưng, vẫn luôn hỗn tiêu dao tự tại.
Khó có thể tưởng tượng được tên này cùng tướng quân là hai huynh đệ. Cố tình thứ này còn thích nhất là bắt chước tướng quân, kết quả cái tốt không bắt chước, lại thích bắt chước tướng quân có mới nới cũ.
Quý Nguyên Thanh xoa xoa tay tiến đến gần hỏi, hỏi: “Công tử nhà ngươi gần đây thế nào?”
Tiểu Thu đem bánh hoa quế đưa cho tỷ tỷ, có lệ một câu: “Vẫn như vậy. Nhị công tử, công tử nhà ta còn chờ ta trở về, tiểu nhân cáo lui trước.”
“Ai ai ai!” Quý Nguyên Thanh một phen giữ chặt hắn, mày thưa nhướng cao, “Như thế nào? Có người khi dễ công tử nhà ngươi”
“Không có không có.” Tiểu Thu nhìn xem xung quanh, nhỏ giọng nói: “Chẳng quá gần đây tướng quân có được tân hoan mới, là một vị tiểu mỹ nhân, đã lâu rồi không tới nơi của công tử mà thôi.”
“Ồ.” Quý Nguyên Thanh tựa hồ nhớ tới cái gì, “Hình như là có nghe đồn.”
Tròng mắt chuyển động: “Tiểu mỹ nhân? Có bao nhiêu mỹ? Ngươi gặp qua chưa?”
“Gặp qua.” Tiểu Thu nghĩ nghĩ, có chút nhụt chí: “Dùng từ mà đại gia hay nói —— là mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành.”
***
Nhóm Lam Nhan bị cấm tới viện của Tây Ngạn Du, Quý Dạ Vân cũng bận rộn, rốt cuộc cũng không có ai tới quấy rầy Tây Ngạn Du, Tây Ngạn Du bắt đầu quãng thời gian hạnh phúc làm cá mặn.
Mỗi ngày hơn hai mươi người hầu hạ, ăn ngon, mặc đẹp, phơi nắng, cho cá ăn, thích ý vô cùng, muốn ngủ tới lúc nào thì ngủ tới lúc đó.
Buổi sáng hôm nay, Tây Ngạn Du ngủ đủ rồi, liền nằm lười biếng trên ghế vừa phơi nắng vừa cho cá ăn, Vân Lâm Quân không biết đến đây lúc nào, đứng ở lan can, ánh mắt dừng trên người Tây Ngạn Du.
Tây Ngạn Du: “……”
Đã mười lăm phút rồi, tiểu thần tiên vẫn luôn nhìn mình làm gì?
Chẳng lẽ, trên miệng mình dính thức ăn sao?
Tìm cơ hội bất động thanh sắc lau một chút hai bên khóe miệng.
Cũng không có.
Cậu có chút buồn bực, nhưng rất nhanh, ánh mắt sáng lên: Cơ hội tốt!
Tây Ngạn Du sai người gọi quản gia tới.
Tốt xấu gì vị quản gia này cũng có tiếng nói trong phủ, nhưng hiện tại nhìn thấy vị tiểu tổ tông này, liền có chút đau đầu: “Ngài có gì phân phó?
Tây Ngạn Du: “Cá nơi này đều thay đổi.”
Quản gia: “……”
Quản gia mỉm cười chức nghiệp: “Được. Ngài thích chủng loại cẩm lý như thế nào? Ta liền sai người đi chuẩn bị.”
Tây Ngạn Du: “Muốn ăn ngon.” Nghĩ nghĩ, bổ sung nói: “N-nướng ăn đặc biệt ngon.”
Từ “Nướng” đặc biệt tròn vành rõ chữ.
Quản gia: “?”
Tây Ngạn Du: “Thứ còn thiếu.”
Quản gia: “…… Được, ta đi chuẩn bị.”
Quản gia lui ra, Tây Ngạn Du một bên cho cá ăn, một bên trộm ngó Vân Lâm Quân.
Tiểu thần tiên giống như xuất thần ý nhỉ?
Mình đã ra sức chỉ điểm như vậy rồi, rốt cuộc hắn có nghe hiểu không?
Như thế nào mà vẫn luôn không hành động?
Một lát sau, tiên nhân vẫn còn nhìn chằm chằm cậu xuất thần.
Tây Ngạn Du dừng động tác.
Cá nướng đâu? Cá nướng đâu? Cá nướng thơm ngào ngạt đâu?
Nội tâm Tây Ngạn Du gào thét, nhưng trên mặt vẫn lười biếng, tiếp tục cho cá ăn.
Chờ chờ chờ chờ, lại chờ mười lăm phút, tiên nhân vẫn không phản ứng.
Tây Ngạn Du một phen ném thức ăn cho cá đi, xoay người hướng bên kia, đưa lưng về phía Vân Lâm Quân, nghĩ nghĩ, lại đổi thành ghé vào trên ghế nằm đem mặt vùi vào gối mềm.
Hừ hừ, không cho cá nướng ăn, không cho xem!
Vân Lâm Quân lấy lại tinh thần, nhìn về phía thân ảnh Tây Ngạn Du phảng phất tản ra oán niệm thở phì phì: “……”
Tựa hồ hồi tưởng lại mình vừa mới làm cái gì, Vân Lâm Quân ngẩn ra, tiếp theo biểu tình cực kì xuất sắc.
Sau một lúc lâu, hắn đỡ trán: “Đúng là trúng tà.”
Tây Ngạn Du nghiêng tai lắng nghe, giống như nghe được tiểu thần tiên nói chuyện, nhưng không nghe rõ.
Một lát sau, cậu lặng lẽ đem đầu từ gối nâng lên, chỉ lộ ra một đôi mắt nhìn bên kia — vừa thấy.
Nào còn có thân ảnh tiểu thần tiên?
Tây Ngạn Du: “!!!”