Edit: Min
Tần Hoài Hoang tức đến bật cười.
Tây Ngạn Du vội vàng trốn ra phía sau Tần Du Đường, “Hu hu hu hu, Hoàng đế ca ca của ngươi thật đáng sợ.”
Tần Du Đường vừa nghe thanh âm hu hu của Tây Ngạn Du, mềm lòng rối tinh rối mù, ưỡn ngực, trực diện với ca ca của hắn, “Không có việc gì, không sợ.”
Tần Hoài Hoang: “……”
Tần Hoài Hoang tức giận xoay người rời đi.
Tần Du Đường nuốt nuốt nước miếng, “Không có việc gì, huynh ấy đi rồi.”
Tây Ngạn Du từ sau lưng hắn đi ra, nghĩ nghĩ, héo rũ, “Xong rồi. Lúc trước ta còn trừng ngài ấy hai lần. Cũng không ai nói cho ta biết ngài ấy là Hoàng đế.”
Tần Du Đường yên lặng quay đầu lại nhìn cậu, “Cái gì? Sao? Trừng huynh ấy hai lần? Ngươi?” Vẻ mặt của Tần Du Đường đầy mê mang cùng không thể tin được, “Khi nào?”
Tây Ngạn Du nghĩ nghĩ, “Lần đầu tiên ở trà lâu gặp mặt, ngài ấy trừng ta, ta liền trừng trở lại. Còn có một lần, là ngày hôm qua hay là hôm trước ta đã quên, ta mới vừa lên xe ngựa, thấy ngài ấy ở cách đó không xa đứng trên lầu trừng ta, ta cũng trừng mắt nhìn trở về.”
Tần Du Đường vẻ mặt mê mang.
Tây Ngạn Du nhìn nhìn hắn, còn có chút khó chịu, “Là do ngài ấy trừng trước.”
Tần Du Đường: “……”
Tần Du Đường đỡ trán.
Tây Ngạn Du tang thương, sờ sờ cổ của mình, “Ngài ấy sẽ không giết ta đi?”
Tần Du Đường hoãn hoãn, nhìn bộ dáng héo úa của Tây Ngạn Du, lấy lại bình tĩnh, an ủi nói: “Sẽ không. Nhất định là ca ca có hiểu lầm với ngươi. Ta sẽ nghĩ cách. Không phải sợ.”
Tây Ngạn Du ỉu xìu gật gật đầu, lại có chút lo lắng nói: “Ngài ấy dữ như vậy, trở về sẽ không đánh ngươi đi?”
Tần Du Đường lập tức ưỡn ngực: “Huynh ấy không dám, dám đánh ta, ta liền đi nói cho mẫu hậu! Để mẫu hậu đánh huynh ấy!”
“Phốc!” Tây Ngạn Du bị chọc cười.
Tần Du Đường cũng cười.
Tây Ngạn Du: “Có mẹ còn sống thật tốt.”
Tần Du Đường nhìn thân hình đơn bạc của Tây Ngạn Du, vẻ mặt cô đơn, tâm bỗng nhiên nhức mỏi.
Hắn giơ tay nhẹ nhàng sờ sờ tóc Tây Ngạn Du, “Ta sẽ bảo vệ ngươi.”
Nhìn sắc trời, Tần Du Đường nhẹ kéo cổ tay Tây Ngạn Du, “Thời gian không còn sớm, ta đưa ngươi hồi…… phủ Tướng quân.”
***
Trở lại phủ, đi tới tiểu lâu, Tây Ngạn Du căng da đầu nhìn trong chốc lát, phát hiện tiên nhân cùng Quý Dạ Vân đều không ở, vội vàng chạy vào trong phòng ngủ, gài kín cửa, ngáp một cái, đi lên giường nằm ngủ.
Đi cốt truyện mệt mỏi quá đi.
Tây Ngạn Du ôm chăn bất mãn lăn qua lăn lại, cuối cùng hừ lạnh một tiếng.
Đến nhanh hơn.
Ngày mai như vậy như vậy, còn như vậy……
Tính xong kế hoạch, Tây Ngạn Du nhắm mắt lại, nghỉ ngơi dưỡng sức.
***
Quý Dạ Vân ở trong thư phòng, hắc y nhân quỳ một gối xuống đất.
Quý Dạ Vân: “Ngụy Thanh Thành nơi đó, có động tĩnh gì không?”
Hắc y nhân nói: “Hắn ta vẫn luôn ở trong phòng, hôm nay Thời công tử đến thăm, hai người ở trong phòng trò chuyện chốc lát, Thời công tử còn dẫn hắn đi dạo trong sân, còn lại, không làm chuyện khả nghi nào khác. Người ngoài thành của hắn phân thành vài đội nhân mã, chúng ta chỉ tra được một bộ phận, tạm thời không có động tĩnh. Những phân đội khác vẫn đang truy tra.”
Quý Dạ Vân: “Tiếp tục.”
***
Sáng sớm hôm sau, Tây Ngạn Du dậy thật sớm, mang theo cơm sáng với một đống quần áo tới tiểu viện tìm Ngụy Thanh Thành.
Nhìn thấy Ngụy Thanh Thành, Tây Ngạn Du cười: “Thoạt nhìn khí sắc của ngươi hôm nay khá hơn nhiều rồi, xem ta mang gì ngon cho ngươi ăn này.”
Nói xong, đem hộp đồ ăn phong phú đặt ở trên bàn nhỏ lấy ra, “Ta cũng chưa ăn bữa sáng, chúng ta cùng nhau ăn đi.”
Ngụy Thanh Thành đặc biệt ngại ngùng, “Cảm ơn Tiểu Chanh ca ca ~”
Hai người vừa nói cười vừa ăn sáng, Tây Ngạn Du cởi bỏ tay nải đầy quần áo bên trong, “Hôm nay đi ra ngoài chơi, còn không biết nên mặc bộ nào, ngươi giúp ta nhìn xem?”
Ngụy Thanh Thành: “Được ~”
Tây Ngạn Du đến phòng cách vách thay đồ, mặc một bộ màu trắng đi ra, triển lãm một vòng, “Cái này thế nào?”
Ngụy Thanh Thành sửng sốt một chút, ho nhẹ một tiếng, “Tất nhiên là đẹp.”
Tây Ngạn Du: “Ta thử lại bộ khác.”
Tiếp theo, màu trúc xanh lơ, Ngụy Thanh Thành: “Cái này cũng đẹp.”
Tây Ngạn Du lấy một bộ màu nâu đi đổi, ánh mắt Ngụy Thanh Thành dừng ở bộ đồ màu đỏ rực trong tay nải kia, như suy tư gì.
Sau khi thử vài món, cuối cùng Tây Ngạn Du cũng thử bộ màu đỏ.
Ngụy Thanh Thành nhìn cậu, trong mắt xẹt qua một mạt kinh diễm, cười nói: “Bộ này đẹp nhất.”
Tây Ngạn Du dạo qua một vòng, đặc biệt nhỏ giọng nói: “Thời điểm lần đầu tiên tướng quân nhìn thấy ta, ta cũng mặc màu đỏ rực.” Cậu mặt đỏ hồng, “Thế ta sẽ mặc cái này.”
Ngụy Thanh Thành cười gật gật đầu, Tây Ngạn Du thu dọn hộp đồ ăn cùng tay nải, “Vậy ngày mai ta lại đến thăm ngươi, ngươi dưỡng thương cho tốt, sớm khôi phục ~”
“Từ từ.” Ngụy Thanh Thành bỗng nhiên gọi Tây Ngạn Du lại.
Tây Ngạn Du: “?”
Ngụy Thanh Thành gian nan đứng dậy, từ dưới gối đầu lấy ra một món đồ vật, đi đến trước mặt Tây Ngạn Du, đem đồ nhét vào lòng bàn tay Tây Ngạn Du, thẹn thùng cười nói: “Tiểu Chanh ca ca, cảm ơn ca ca đã cứu ta, cái này là đồ vật đáng giá nhất trên người ta, tặng cho ca ca.”
Tây Ngạn Du đưa hai tay nhận lấy, là một hạt châu xanh biếc, dùng một dải lụa màu đỏ xuyên qua, phía dưới là tua rua màu đỏ.
Tây Ngạn Du vội vàng nói: “Cái này quá quý trọng.”
Ngụy Thanh Thành: “Nếu ca ca không cần, vậy ta liền ném đi.”
Tây Ngạn Du: “…… Được rồi.”
Ngụy Thanh Thành cười nói: “Ta giúp ca ca đeo lên.”
Nói xong, lấy hạt châu, đem treo ở trên đai lưng Tây Ngạn Du, lùi lại hai bước đánh giá Tây Ngạn Du, cười nói: “Thật là đẹp mắt ~”
Tây Ngạn Du cực kì vui vẻ, cười nói: “Cảm ơn Tiểu Thành, thế ta đi đây ~”
Ngụy Thanh Thành vẫy vẫy tay, “Chơi vui vẻ ~”
***
Tây Ngạn Du kêu quản gia chuẩn bị xe ngựa, quản gia nhìn một thân hồng y minh diễm không gì sánh được của Tây Ngạn Du kinh diễm một chút, nhưng rất nhanh phản ứng lại đây, “Hôm nay không đi cùng Vương gia sao?”
Tây Ngạn Du: “Hôm nay chúng ta đi Nam Sơn thả diều, hắn đi chuẩn bị trước.”
Đúng lúc này, Tây Ngạn Du nhìn thấy Vân Lâm Quân muốn đi ra cửa, cười nói: “Sư phụ, hôm nay cùng nhau đi ra ngoài chơi nha~”
Vân Lâm Quân quay đầu lại nhìn cậu một cái.
Sáng sớm dưới ánh mặt trời, Tây Ngạn Du một thân hồng y, rực rỡ lóa mắt.
Vân Lâm Quân nhìn nụ cười tươi trên mặt cậu, nhướng mày, “Được.”
Quản gia chuẩn bị xe ngựa xong, nghĩ nghĩ, cũng đi theo cùng.
Tới trên xe ngựa, Vân Lâm Quân đem lá cờ vải đặt qua một bên, nhắm mắt dưỡng thần.
Tây Ngạn Du liếc tiểu thần tiên một cái, cũng nhắm mắt lại, nghỉ ngơi dưỡng sức.
Xe ngựa từ từ rời đi, chỉ chốc lát sau, Tây Ngạn Du đã ngủ say.
Lại qua không lâu, Vân Lâm Quân mở hai mắt, nhìn Tây Ngạn Du dựa vào trên cánh tay hắn ngủ.
Xe ngựa đi tới chỗ mặt đường không bằng phẳng, hơi lung lay, Tây Ngạn Du mơ mơ màng màng mở mắt, đôi tay ôm lấy cánh tay Vân Lâm Quân, cọ cọ, tiếp tục ngủ.
Vân Lâm Quân: “……”
Lúc xe ngựa đi vào Nam Sơn, trời đã giữa trưa, tới nơi, quản gia ở bên ngoài nói: “Tiểu công tử, tới rồi.”
Vân Lâm Quân mở hai mắt, nhìn thoáng qua Tây Ngạn Du, nhẹ nhàng đẩy đẩy, “Tới rồi.”
Tây Ngạn Du nhíu mi, cổ họng hừ một tiếng, đem mặt chôn vào tay áo Vân Lâm Quân, tiếp tục ngủ.
Vân Lâm Quân rũ mắt nhìn cậu, một lát sau, gập ngón giữa, nhẹ nhàng búng trán Tây Ngạn Du.
Tây Ngạn Du ăn đau, lập tức tỉnh, che trán, trừng Vân Lâm Quân.
Vân Lâm Quân nhẫn cười, “Tới rồi.”
Biểu tình trên mặt Tây Ngạn Du suy sụp xuống, rầu rĩ ngồi ở đó một lát, một bước một dịch, không tình nguyện xuống xe.
Vân Lâm Quân bình tĩnh xoa xoa tay áo dính nước miếng, đi theo xuống xe.
Tây Ngạn Du nhìn cảnh sắc non xanh nước biếc trước mắt, duỗi cái eo, lười biếng dựa vào thân xe bên cạnh.
Không bao lâu, một chiếc xe ngựa khác chậm rãi đi tới, ngừng ở cách đó không xa.
Tần Du Đường từ trên xe ngựa dẫn đầu đi xuống, hướng Tây Ngạn Du vẫy vẫy tay, thấy rõ bộ dáng hôm nay của Tây Ngạn Du, trong mắt hiện lên một mảnh kinh diễm.
Tây Ngạn Du tức khắc đứng thẳng, nhìn phương hướng xe ngựa, một bộ dáng nhón chân mong chờ.
Quý Dạ Vân từ trên xe ngựa đi xuống, giương mắt nhìn Tây Ngạn Du, sửng sốt một chút.
Tây Ngạn Du nhìn thấy Quý Dạ Vân, ánh mắt sáng lên, lại có chút ngượng ngùng.
Tần Du Đường nhìn bộ dáng Tây Ngạn Du, trong lòng chua xót một trận.
Tần Hoài Hoang cũng từ trên xe đi xuống, nhìn thấy Tây Ngạn Du một thân hồng y khuynh quốc khuynh thành, hắn trầm mặc trong một cái chớp mắt, rồi sau đó cùng Quý Dạ Vân, đồng thời nhìn về phía Tần Du Đường.
Tần Du Đường bị song áp lực đè nặng, nhìn Tây Ngạn Du, kiên cường thẳng tắp sống lưng.
Tây Ngạn Du cũng nhìn về phía Tần Du Đường: Xinh đẹp không~
Quý Dạ Vân và Tần Hoài Hoang ai cũng chưa động.
Tần Hoài Hoang nhìn chằm chằm Tần Du Đường: “Đây là nơi ngươi nói có thể tìm được hoa sơn trà mà mẫu hậu thích nhất?”
Tần Du Đường ho nhẹ một tiếng, “Ừm, đúng vậy, không tin huynh cho người tìm xem.”
Nói xong, tựa hồ như không chịu được áp lực, vội vàng từ trong xe lấy ra mấy con diều, vẫy vẫy tay với Tây Ngạn Du.
Tây Ngạn Du đi đến trước mặt, nhận lấy diều, nhìn về phía Quý Dạ Vân.
Quý Dạ Vân: “?”
Tây Ngạn Du: “Hừ.”
Tây Ngạn Du trừng mắt nhìn Quý Dạ Vân, thở phì phì xoay người chạy.
Quý Dạ Vân: “??”
Tần Du Đường thở dài một tiếng, cũng trộm trừng mắt Quý Dạ Vân một cái, nhưng khóe miệng nhịn không được mà gợi lên một mạt vui sướng khi người gặp họa cười, vừa muốn đuổi theo Tây Ngạn Du, liền ngây ngẩn cả người.
Tây Ngạn Du cầm diều chạy đến trước mặt Vân Lâm Quân, “Sư phụ, chúng ta thả diều đi.”
Nói xong, lôi kéo ống tay áo Vân Lâm Quân chạy đi.
Tần Du Đường: “???”
Tần Hoài Hoang cười lạnh: “Như thế nào, không phải đi tìm hoa sơn trà sao?”
Quý Dạ Vân cũng nhìn Tần Du Đường: “Ta giúp Vương gia tìm.”
Một mình đối mặt với hai người, Tần Du Đường cười gượng một tiếng, nhìn về phía Quý Dạ Vân: “Ngươi tìm hoa sơn trà làm gì? Hai huynh đệ chúng ta tìm là được rồi, ngươi đi bồi Tiểu Chanh đi.”
Dứt lời, lại nhìn về phía đại ca nhà mình, “Ca, đi, chúng ta đi tìm hoa sơn trà.”
Tần Hoài Hoang: “……”
Tần Du Đường lôi kéo Tần Hoài Hoang, trước khi đi còn cho Quý Dạ Vân một ánh mắt.
Quý Dạ Vân đứng tại chỗ không nhúc nhích, xa xa nhìn Tây Ngạn Du và Vân Lâm Quân tìm nơi rộng lớn, cùng nhau thả diều.
Tây Ngạn Du ôm một đống diều đặt ở trên cỏ, từ trong đó chọn ra hình con bướm màu lam cực kì xinh đẹp, nhìn về phía Vân Lâm Quân: “Sư phụ, người muốn cái nào?”
Vân Lâm Quân nhìn đống diều, từ từ nói: “Không cần, để ta xem cậu thả điều như thế nào.”
Ánh mắt Tây Ngạn Du sáng lên, ôm con diều bướm đứng dậy, “Hoá ra cũng có chuyện sư phụ không biết làm? Không có việc gì, ta dạy cho người~”
Vân Lâm Quân cười mà không nói.
Tay trái Tây Ngạn Du cầm tuyến trục, tay phải giơ diều, thử thử hướng gió, chạy xa một ít, lại thử thử hướng gió, vừa lòng, vẫy vẫy tay Vân Lâm Quân, “Xem nè ~”
Vân Lâm Quân gật đầu.
Tây Ngạn Du nắm diều chạy chậm vài bước, tầng trời thấp hướng gió loạn, diều lảo đảo lắc lư phi trái phải, cảm thấy không sai biệt lắm, Tây Ngạn Du một bên chậm rãi lui về phía sau, một bên thả dây, mắt thấy diều chậm rãi hướng chỗ cao bay hai vòng, sau đó quay đầu trực tiếp cắm trên mặt đất.
Tây Ngạn Du: “……”
Tây Ngạn Du yên lặng quay đầu lại, nhìn về phía Vân Lâm Quân, liền thấy Vân Lâm Quân nhìn diều kia rơi trên mặt đất, khoé môi trông rất bình thường, nhưng trong ánh mắt lại toát lên ý cười.
Tây Ngạn Du hai ba bước chạy đến trước người Vân Lâm Quân, nhón chân, nâng tay phải lên che đôi mắt hư của Vân Lâm Quân.
“Không được nhìn! Ta nói có thể nhìn mới được nhìn.”
Khóe môi Vân Lâm Quân cong cong, “Được.”
Tây Ngạn Du cảm giác khi Vân Lâm Quân nhắm mắt lại, lông mi mảnh dài ở trong lòng bàn tay nhẹ nhàng cọ cọ, như có một dòng điện lưu chảy qua, vẫn luôn thoán tiến trong lòng, ngứa ngứa, vội vàng buông tay ra, cọ cọ ở trên quần áo.
Xoay người nhặt diều lên, nhìn Vân Lâm Quân nhắm mắt lại, xách theo diều tìm nơi mình cảm thấy thích hợp, lần này diều bay lên cao. Tây Ngạn Du chậm rãi thả dây, vừa muốn nói có thể nhìn, diều lại lắc lư, rơi xuống dưới.
Tây Ngạn Du: “……”
Tây Ngạn Du quay đầu lại nhìn xem, thấy Vân Lâm Quân vẫn nhắm mắt, nhẹ nhàng thở ra.
Nhất định là gió nơi này không đúng.
Tây Ngạn Du ôm diều đi tìm mấy nơi khác, tất cả đều bay lên cao chưa được bao lâu liền rơi xuống.
Tây Ngạn Du quay đầu lại, thấy Vân Lâm Quân vẫn đang nhắm mắt, nhưng lại thấy trên mặt Vân Lâm Quân đều là ý cười.
Vẻ mặt Tây Ngạn Du rất hoài nghi mà nhìn ý cười kia.
Hừ.
Tiểu thần tiên nhất định là nhìn lén.
Cậu lại thử vài lần, xác định hướng gió trong núi hôm nay không đúng, lại nhìn tiểu thần tiên đang nhắm mắt nhưng mặt mang ý cười chê nhạo, cậu ôm diều chạy đến trước mặt Vân Lâm Quân, giật nhẹ ống tay áo đối phương, “Có thể mở mắt.”
Vân Lâm Quân mở mắt ra, trong mắt mang ý cười, nhìn Tây Ngạn Du.
Tây Ngạn Du: “……”
Hừ.
Quả nhiên là chê cười ta.
Tây Ngạn Du đem diều nhét vào trong lòng ngực Vân Lâm Quân, “Khụ, ta mệt rồi, sư phụ thả đi.”
Vân Lâm Quân nhướng mày, lấy diều, “Được.”
Tây Ngạn Du ôm cánh tay đứng ở một bên, lại thấy Vân Lâm Quân không dời đi bước chân, thậm chí động cũng chưa động, cứ đứng ở tại chỗ, sửa sang lại diều cùng dây diều, tay phải thả diều, diều loạng choạng trái phải nhìn như muốn rơi xuống.
Tây Ngạn Du cười.
Xem đi ~
Tiếp theo, nụ cười cứng đờ ở khóe miệng.
Liền thấy diều loạng choạng mấy lần, rồi chậm rãi lên cao, dần dần vững vàng, Vân Lâm Quân bình tĩnh thả dây diều, diều càng bay càng cao.
Tây Ngạn Du: “……”
Chuyện này không có khả năng!
Gió nơi này không có lớn như vậy.
Cậu nhìn thoáng qua Vân Lâm Quân.
Tiểu thần tiên nhất định là dùng pháp thuật gian lận.
Hừ.
Tây Ngạn Du nhìn tiểu thần tiên, lại nhìn diều trên bầu trời, vươn tay áo vẫy vẫy, ý đồ nhiễu loạn dòng khí. Nhưng diều đã phi cao, hiển nhiên là vô dụng.
Tây Ngạn Du sấn tới bên cạnh Vân Lâm Quân, đột nhiên tập kích chạm vào dây diều.
Diều vẫn cực kì vững vàng như cũ.
Tây Ngạn Du duỗi tay gãi ngứa Vân Lâm Quân, Vân Lâm Quân quay đầu lại nhìn cậu.
Tây Ngạn Du: “……”
Tây Ngạn Du yên lặng thu hồi móng vuốt, ngẩng đầu con bướm màu lam xinh đẹp trên bầu trời, nửa điểm không loạn, du dương tự tại, còn ở trên không trung bắt đầu khiêu vũ như hoa thức xoay vòng vòng……
Tây Ngạn Du: “……”
Đáng giận.
Cậu nhìn trong chốc lát, chạy đến bên cạnh, chọn cái diều cá vàng đầu béo, lại lần nữa tìm nơi có gió tốt, thử vài lần, vẫn là không đứng dậy.
Mắt thấy Tây Ngạn Du tức giận đến muốn dậm chân, Vân Lâm Quân bất đắc dĩ, trường tụ trong ngón tay khẽ nhúc nhích, bắn ra một cái pháp quyết.
Một đạo gió mạnh nâng diều cá vàng đầu béo, từng chút một bay lên. Trục dây trong tay Tây Ngạn Du ục ục chuyển động, diều càng bay càng cao, càng bay càng vững vàng, cùng con bướm màu lam xinh đẹp cùng nhau, ở trên bầu trời xanh thẳm tự tại bay lượn.
Tây Ngạn Du mỹ mãn nhảy lên, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn không trung, đắc ý cười ha ha: “Nhìn thấy không, nhìn thấy không ~”
Vân Lâm Quân thu hồi tay: “……”
Haizzz.
___________