Tổng Giám Đốc Và Bé Câm - Thu Phong Tụng

Chương 12



30

Bé Câm trở lại ngồi cạnh Tổng Giám Đốc, lúc này buổi đấu giá đã diễn ra được một lúc.

Tổng Giám Đốc hỏi: “Cậu đi đâu vậy?”

[Vừa rồi có một nhân viên phục vụ làm đổ rượu lên áo vest nên em đã đi rửa. Nếu anh không vừa lòng thì em sẽ bồi thường lại tiền cho anh.]

Bé Câm chỉ đề cập đến việc áo bị dính rượu mà không nhắc đến việc của gã họ Vương, không nhắc đến chuyện gã ta đã có hành động không đứng đắn với mình trong nhà vệ sinh. Cậu không muốn gây thêm phiền phức cho Tổng Giám Đốc.

“Tôi không quan tâm đến chuyện áo vest đâu. Dù sao đây cũng là áo tôi đặt riêng cho cậu. Tôi còn cho người làm thêm nhiều bộ như thế nữa để cậu có thể mặc khi tham gia các sự kiện cùng tôi. Cậu không cần phải lo lắng.”

Bé Câm gật đầu. Cậu biết rằng với vai trò là vợ của Tổng Giám Đốc, cậu sẽ phải tham dự rất nhiều sự kiện, chắc chắn sẽ cần những bộ đồ đẹp. Cậu không có khả năng tự đặt may những bộ vest cao cấp như thế này, vì vậy cậu vô cùng biết ơn Tổng Giám Đốc vì hắn không bắt cậu phải chi tiền.

Bé Câm đột nhiên nhớ ra mình chưa thông báo cho Tổng Giám Đốc về việc cậu sẽ về nhà, vì vậy cậu lại gõ gõ chữ.

[Em có thể không về nhà cùng anh được không? Bố em sẽ đến đón em về nhà, ngày kia bọn em phải tham gia lễ quyên góp tại trường cũ của em.]

Tổng Giám Đốc gật đầu: “Được.”

Kết thúc buổi đấu giá, mọi người vẫn chưa vội ra về. Bọn họ tụ tập thành nhiều nhóm nhỏ để giao lưu và thảo luận về các cơ hội hợp tác. Trong khi đó, Tổng Giám Đốc đang bị hai người bạn thân A và B bao vây.

“Phi này, khi nào chúng ta mới có thể tụ tập uống vài ly đây?”

Tổng Giám Đốc cười đáp: “Tôi cũng muốn đấy, nhưng gần đây tôi bận lắm, không có thời gian rảnh đâu. Khi nào rảnh rồi tôi sẽ báo cho các cậu!”

Trong khi Tổng Giám Đốc nói chuyện với bạn, Bé Câm chỉ có thể đứng yên phía sau nhìn bọn họ.

Bạn thân B bất ngờ hỏi: “Người này là ai vậy?”

Tổng Giám Đốc quay về phía Bé Câm rồi giới thiệu: “Đây là Giang Vân Ninh, là…. vợ tôi. Các cậu không biết sao?”

“Biết thì biết rồi, nhưng đây là lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau mà, không phải sao?” Bạn thân A đưa tay ra: “Chào cậu, chúng ta đã gặp nhau ở bữa tiệc gia đình cậu lần trước, tôi là Hiệp Huy.”

Bé Câm nghe bạn thân A nhắc đến bữa tiệc gia đình khi ấy thì không khỏi ngạc nhiên. Cậu nhanh chóng bắt tay Hiệp Huy, nhưng vì không thể nói chuyện nên cậu chỉ có thể mỉm cười.

Khi Bé Câm vừa buông tay Hiệp Huy ra thì cậu nghe thấy giọng của bố mình vang lên.

31

“Chào buổi tối, Tổng Giám Đốc Phi. Chúc mừng cậu đã đấu giá thành công một món đồ quý giá như thế! Sự nhạy bén và khả năng quyết đoán của cậu thật sự rất đáng nể! Giống như cách cậu quyết định các hợp đồng vậy.”

Bé Câm nghe người bố tệ bạc của mình khen hắn như vậy, cậu không khỏi khó chịu. Cậu biết rõ đây chỉ là những lời nịnh bợ mà thôi, không khác gì những chiêu trò giả tạo cả. Tổng Giám Đốc chỉ tham gia đấu giá để hoàn thành nhiệm vụ mà thôi, hắn không thật sự quan tâm đến món đồ đó.

Tổng Giám Đốc lạnh lùng đáp: “Ông Giang quá khen.”

Bố Bé Câm tiếp tục kịch bản của mình: “Tôi đến để đón Ninh Ninh về nhà ở vài ngày. Ngày kia là Ngày Nhà Giáo, chúng tôi định trở về trường cũ của Ninh Ninh để quyên góp một số tiền. Chúng tôi hy vọng có thể giúp đỡ nhiều trẻ em giống như Ninh Ninh vậy.”

Tổng Giám Đốc thầm cười nhạt. Hoạt động từ thiện ư, ngay cả buổi đấu giá mang danh từ thiện hôm nay, cuối cùng cũng có mục đích không trong sáng. Mặc dù hắn nhận ra sự giả dối trong lời nói của bố Bé Câm, nhưng vì gã là cha của vợ mình nên Tổng Giám Đốc chỉ có thể đáp lại: “Ông đúng là người có lòng tốt.”

“Đúng vậy, có rất nhiều trẻ em đặc biệt như Ninh Ninh, chúng ta không thể bỏ mặc chúng chỉ vì những khiếm khuyết nhỏ trên cơ thể được. Cần phải quan tâm…”

Bố Bé Câm nói như vậy để nâng cao thiện cảm của Tổng Giám Đốc đối với gia đình gã. Tuy nhiên, Tổng Giám Đốc lại không có phản ứng gì đặc biệt mà cứ liên tục nhìn đồng hồ nên gã không muốn tự độc thoại một mình nữa.

“Vậy tôi và Ninh Ninh đi trước đây. Chúc cậu buổi tối tốt lành!”

Khi bố Bé Câm dẫn Bé Câm rời đi, bạn thân B khó chịu lên tiếng: “Người này ăn nói khéo thật đó.”

Bạn thân A phụ họa: “Đúng vậy, nếu thật sự làm từ thiện thì cứ âm thầm mà làm thôi, không cần phải ầm ĩ như vậy, cứ như sợ mọi người không biết việc ông ta đang làm vậy.”

Hai người bạn của Tổng Giám Đốc tiếp tục phê phán sự giả dối trong các động thái từ thiện của bố Bé Câm, trong khi Tổng Giám Đốc chỉ lặng lẽ lắng nghe.

32

Bé Câm đi theo gã rời đi, nhưng gã không nhanh chóng rời khỏi buổi đấu giá mà dẫn Bé Câm đến một phòng khác: “Mày đợi ở đây một chút, tao phải đi chào tạm biệt ông Lý một chút.”

Vì vậy, Bé Câm đứng yên nhìn bố đi về phía đám đông, người bố tệ bạc nhanh chóng hòa nhập vào cuộc trò chuyện của họ.

Lúc này, một nhân viên phục vụ đến gần Bé Câm: “Thưa cậu, cậu có muốn uống gì không?”

Bé Câm lắc đầu, cậu không uống rượu.

Nhân viên phục vụ tiếp tục nói: “Cậu lái xe đến đây đúng không? Không sao đâu, ở đây có nước cam!”

Vì tối nay chưa uống nước nên Bé Câm cảm thấy hơi khát, nên cậu lấy một ly nước cam từ khay của nhân viên phục vụ.

Vài phút sau, người bố tệ bạc mới trở lại: “Đi thôi.”

Bé Câm ngồi ở ghế sau xe, cậu nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm cảnh, lúc này, cậu vô tình nhớ đến cảnh tượng Tổng Giám Đốc và bạn bè trò chuyện lúc nãy.

Bé Câm cảm thấy hơi ghen tị với Tổng Giám Đốc.

(truyện chỉ được đăng tại w@ttp@d: BBTiu4, những nơi khác đều là ăn cắp!)

Xe càng lúc càng đi xa, Bé Câm cảm thấy hơi thở của mình dần trở nên gấp gáp, cơ thể càng ngày càng nóng.

Một lát sau, cuối cùng xe cũng dừng lại, nhưng Bé Câm phát hiện ra đây là một khách sạn năm sao ở thành phố A, không phải là nhà của cậu.

Không phải là về nhà sao? Sao lại đến khách sạn rồi?

Bé Câm nhận ra điều gì đó không đúng, cậu thấy người bố tệ bạc xuống xe rồi trao đổi với một người đàn ông, sau đó chỉ về phía cậu. Cậu mơ màng nghe bọn họ nói chuyện: “Đưa nó đến phòng 8015.”

Bỗng có hai người đàn ông đô con đến giữ chặt Bé Câm, lôi cậu xuống xe sau đó kéo cậu vào trong khách sạn.

Bé Câm cố gắng vùng vẫy, nhưng sức của hai người đàn ông rất lớn, hơn nữa, cậu không biết tại sao cơ thể lại trở nên mềm nhũn như vậy nữa.

Có chuyện gì vậy? Cậu hoàn toàn không thể dùng sức được? Cộng thêm phản ứng kỳ lạ của cơ thể, Bé Câm nghĩ đến ly nước cam mà cậu vừa uống, không ổn, nước cam có vấn đề!

Cậu quay đầu nhìn về phía người bố tệ bạc, nhưng gã đã lái xe đi, không để ý đến cậu nữa.

“Đừng nhúc nhích, đến gặp ông Vương rồi nhúc nhích cũng chưa muộn đâu!”

Nghe người đàn ông nói vậy, Bé Câm cảm thấy cực kỳ lo lắng, ông Vương? Bố cậu muốn đưa cậu cho gã họ Vương của tập đoàn X?

Cậu bị đưa đến trước cửa phòng 8015, hai người đàn ông gõ cửa vài lần nhưng không có ai mở cửa. Một người gọi điện cho gã họ Vương: “Ông Vương, chúng tôi đã đưa người đến rồi, ông không có trong phòng sao?”

Gã họ Vương kích động nói: “Vừa mới bị kẹt xe, sắp đến rồi, khoảng mười lăm phút nữa!”

Khi Bé Câm không biết phải làm gì, cậu nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc trên hành lang, chính là người đã bắt tay với cậu lúc nãy!

Là Hiệp Huy!

Bé Câm chưa làm gì mà Hiệp Huy đã thấy cậu.

“Giang Vân Ninh? Sao cậu lại ở đây?”

Hiệp Huy không ngờ sẽ gặp được vợ của Tổng Giám Đốc ở đây, hơn nữa cậu còn bị hai người đàn ông giữ chặt.

Hiệp Huy thấy hai người này có hơi quen, đây không phải là cấp dưới của gã họ Vương tập đoàn X sao?

Bé Câm đang ra dấu cho anh, cậu ra hiệu [Cứu tôi].

Kết hợp với việc lúc nãy bố Bé Câm nói là sẽ đưa cậu về nhà, nhưng bây giờ cậu lại xuất hiện ở đây, Hiệp Huy lập tức hiểu ra chuyện đang xảy ra.

Gã họ Vương của tập đoàn X rất thích những chàng trai thanh tú như Bé Câm.

“Thả cậu ấy ra.”

“Giám đốc Hiệp, đây là…”

Hai người đàn ông không dám nói chuyện với Hiệp Huy, bọn họ không dám làm hại Hiệp Huy, vì Hiệp Huy là con trai cả của nhà họ Hiệp, nếu làm tổn thương anh, không biết bọn họ sẽ phải hứng chịu điều gì nữa.

Vì vậy, bọn họ chỉ có thể đứng nhìn Hiệp Huy đưa người vào phòng đối diện.

“Làm sao đây? Người bị đưa đi rồi!”

“Còn có thể làm gì nữa? Cậu dám cướp người của giám đốc Hiệp sao? Gọi điện cho ông Vương đi!”

Gã họ Vương nghe cấp dưới kể lại, gã ta không khỏi tức giận: “Làm sao mà Hiệp Huy lại tình cờ có mặt ở đó được? Còn nhìn thấy tụi bây sao?”

“Chúng tôi cũng không biết, phải làm sao bây giờ? Ông có đến không?”

“Đến cái gì mà đến? Hiệp Huy và Phi Duật là bạn thân đấy, chúng mày không biết sao? Việc hôm nay không được phép tiết lộ ra ngoài.”

Ông Vương tức giận cúp điện thoại: “Chết tiệt.”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.