*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Ngươi cầu xin cô ôm ngươi, sưởi ấm ngươi.”
Lúc Giang Uẩn tỉnh lại, y đã ở trong một hang động ẩm ướt.
Tuy mặt đất hơi ướt, xung quanh bao phủ bởi những vũng nước lớn nhỏ, nhưng không khí vẫn đọng lại chút hơi ấm của lửa than, không tính là lạnh. Thậm chí, nơi y nằm còn trải thứ gì đó giống như cỏ khô.
Đây là đâu?
Sao y lại ở đây?
Ký ức trước khi hôn mê lần lượt ùa về, do tác dụng của thuốc, y không nhớ được tình huống cụ thể, chỉ nhớ đại khái trước khi mất đi ý thức, y vừa leo lên ngọn núi đầu tiên đã ngã xuống một vách đá miễn cưỡng có thể che mưa, sau đó…
Mưa rơi tầm tã, một đôi giày quân doanh màu đen đập vào mắt…
Giày quân doanh…
Giang Uẩn nhíu mày, xoay người nhìn xung quanh, hang động trống rỗng, ngoại trừ đống lửa cháy chỉ còn chút tro đen cách đó không xa, thì không thấy người nào khác.
Tuy nhiên, hình ảnh đôi giày quân doanh màu đen viền vàng dính đầy nước bùn kia quá mức chân thực, cứ quanh quẩn đầu óc y.
Thậm chí hoa văn kỳ lân cũng hiện lên một cách rõ ràng.
Giang Uẩn bình tĩnh lại, theo bản năng đưa tay sờ thắt lưng, muốn rút kiếm, nhưng không ngờ lại sờ được một mảng trống không. Y đưa mắt nhìn xuống, phát hiện thân thể mình được bọc kín trong áo bào đen viền vàng thêu hình kỳ lân, dưới lớp áo, thắt lưng trống rỗng, ngay cả ngọc đới cũng không thấy đâu. Mặc dù lớp áo bên trong ôm trọn cơ thể, nhưng lại nhăn nhúm và dính đầy vết bẩn.
Mà y phục vải lụa màu xanh của y lại được treo trên thanh gỗ cạnh bếp lửa.
Rõ ràng y không thể làm được điều này trong lúc bất tỉnh.
Giang Uẩn giật mình, muốn đứng dậy, sau khi động đậy mới phát hiện tay chân của mình yếu đến mức không còn chút sức lực nào, xương cốt trong cơ thể tựa như bị ngâm trong vò rượu suốt một đêm. Ngay cả động tác đơn giản như nhấc tay cũng vô cùng khó khăn, phần cổ tay lộ ra ngoài hiện lên những dấu vết đỏ đậm.
Tất cả thứ này tượng trưng cho điều gì, không cần nói cũng biết.
Giang Uẩn nhíu mày.
“Tỉnh rồi?”
Một bóng người cao lớn vạm vỡ xuất hiện ở cửa hang, đôi chân dài sải bước, vừa đi vừa uể oải hỏi.
Giang Uẩn siết chặt tay áo, ngước mắt lạnh lùng nhìn người nọ. Đập vào mắt y là một gương mặt tuấn tú với đôi lông mày sắc bén, mái tóc đen búi cao, thân hình cường tráng, dáng vẻ cao lớn, trên người còn khoác một bộ giáp sắt màu đen, mà thứ người nọ đang cầm trong tay, là một chiếc ngọc đới tinh xảo làm từ ngọc Dương Chi*.
*Ngọc Dương Chi:
*Ngọc đới: thắt lưng bằng ngọc đeo ở eo.
Cũng là chiếc ngọc đới mà y làm mất.
Tùy Hành sờ mũi đi tới, tùy ý vén quần áo ngồi xổm xuống, nói: “Phần đầu bị rơi ra một khối ngọc, ta vừa mới sửa lại cho ngươi…”
Chưa kịp nói xong, Giang Uẩn đã giật lấy thứ trong tay hắn.
Hung dữ thật.
Không biết Tùy Hành nghĩ tới điều gì, hắn vui vẻ nhướng mày, khoanh chân ngồi xuống, chống cằm, nhàn nhã nhìn động tác của Giang Uẩn.
“Đứng dậy được không?”
Hắn buồn cười hỏi.
Giang Uẩn không nhớ nổi hôm qua bọn họ đã hoang đường như thế nào, nhưng Tùy Hành lại nhớ một cách rõ ràng.
Ngay cả xuân dược có dược tính mạnh như vậy cũng dám dùng, đám người này quả thật vì đối phó với hắn mà không từ thủ đoạn. Nếu là bình thường, hắn sẽ trực tiếp giết đối phương là xong chuyện.
Nhưng lần này…
Tùy Hành nhìn mỹ nhân trước mắt, làn da trắng như sứ, dáng vẻ mê người, hắn tỉ mỉ nhớ lại chuyện tối qua, cố tình xáp lại gần nói: “Gọi một tiếng ca ca đi, rồi ta giúp ngươi, thế nào?”
Hai người gần như áp sát vào nhau.
Khoảng cách vô cùng mờ ám.
Giang Uẩn bình tĩnh nhìn hắn, đưa tay đẩy hắn ra.
“Xin tự trọng.”
Tự trọng.
Tùy Hành như nghe phải câu chuyện cười, hắn trực tiếp ôm lấy eo y, đẩy người xuống, hung ác nói: “Sao, ngươi dụ dỗ cô xong thì muốn lật mặt giả vờ không quen?”
Bị gài bẫy như thế, nói không tức giận là chuyện không thể.
Hắn đường đường là Thái tử Tùy quốc, cũng đâu phải là một tên hèn nhát dám làm không dám nhận. Nếu đã không kiềm chế được, thì hắn sẽ chịu trách nhiệm. Cả phủ Thái tử to như thế, còn lo không thể nuôi nổi một người ư?
Nhưng việc nào ra việc đó.
Chẳng hạn như bây giờ, rõ ràng là người này câu dẫn hắn trước, hiện tại lại cố tình bày ra vẻ mặt xa cách, như thể hắn là một tên vô lại háo sắc, không biết tốt xấu.
Giang Uẩn không còn sức lực phản kháng, chỉ có thể nhíu mày để hắn ôm mình, sau đó bị đè ngã xuống đất, ánh mắt vẫn bình tĩnh nhìn vị khách không mời mà đến này.
Cô?
Xưng hô này, trừ y ra, chỉ một người duy nhất có tư cách dùng.
Thái tử Tùy quốc Tùy Hành, người thống lĩnh các nước phương Bắc.
Tùy Hành.
Cái tên này, từ trước đến nay luôn là nỗi ám ảnh của sáu nước Giang Nam.
Không chỉ vì thân phận Thái tử Tùy quốc, mà còn vì chiến công lừng lẫy, tác phong tàn nhẫn, và cả doanh trại Thanh Lang do một tay hắn lập nên, hay còn gọi là Huyết Đồ*. Chỉ trong vài năm ngắn ngủi, hắn đã sáp nhập toàn bộ các nước phương Bắc vào bản đồ Tùy quốc, đến nay vẫn luôn là cơn ác mộng của họ.
*Cuộc đồ sát đẫm máu
Thái tử Tùy quốc sẽ không vô cớ xuất hiện ở Giang Nam.
Xem ra, Trần quốc xảy ra biến cố vào tối qua, phần lớn là có liên quan đến vị này.
Trúng độc, mất đi nội lực, rơi xuống vách đá với Thái tử nước địch, e là không có gì khó khăn và rắc rối hơn tình huống trước mắt.
Hơn nữa, dường như người này cho rằng y là gian tế do kẻ địch phái đến.
“Sao không nói gì?”
“Tối qua chẳng phải ngươi rất biết cách câu dẫn cô sao?”
Tiểu mỹ nhân bên dưới quá mức bình tĩnh, Tùy Hành có chút không vui hỏi.
Đêm qua là ai quấn lấy hắn, là ai chủ động nhào vào lòng hắn?
Thái độ bây giờ là sao? Không vừa mắt hắn? Nếu không cớ gì lại hao tâm tổn sức xuất hiện giữa núi để dụ dỗ hắn? Lẽ nào là bị người khác hạ dược, thân bất do kỷ?
Điều này còn đáng ghét hơn so với việc bị y câu dẫn.
Giang Uẩn nghiêng đầu, liếc nhìn bàn tay đặt trên eo mình, giọng điệu vẫn bình tĩnh: “Ngươi bỏ tay ra trước đã.”
Tùy Hành khẽ hừ một tiếng, không những không nhúc nhích mà còn cố ý siết chặt một vòng.
Giang Uẩn không nhịn được nữa, lấy lại chút sức lực trong tay, tức giận đẩy hắn ra.
Tùy Hành không kịp phòng bị, bị y đẩy ngã, hắn phủi tay đứng dậy, thấy Giang Uẩn đang cởi áo ngoài, chậm rãi ngồi dậy từ mặt đất, trông có hơi tức giận. Tùy Hành bật cười, sau đó cúi người xuống, nhặt lại áo bào màu đen, đứng dậy mặc vào rồi nói: “Đừng cử động, cẩn thận bị cảm, cô đi lấy áo cho ngươi.”
Nói xong hắn quay người đi đến cạnh thanh gỗ, lấy bộ y phục màu xanh đã được hong khô bên đống lửa than.
Giang Uẩn nhìn hắn một cái, xác định hắn không làm chuyện vượt quá giới hạn mới nghiêng mặt, xoay người lại, bình tĩnh sửa sang y phục, đeo ngọc đới quanh eo.
Toàn bộ quá trình vô cùng nho nhã.
Tùy Hành ở phía sau nhìn chằm chằm vào cần cổ trắng nõn thon dài, nghĩ đến tiểu mỹ nhân đêm qua không ngừng quấn lấy mình, chủ động cởi y phục hắn, vùi vào lòng hắn, so với thiếu niên lạnh lùng nho nhã trước mắt, càng cảm thấy thú vị.
Trong lúc nhìn đến thất thần, Giang Uẩn chỉnh lại vẻ ngoài rồi đứng dậy, bình tĩnh nói: “Không ai phái ta đến cả, ta và ngươi gặp nhau chỉ là chuyện tình cờ. Chuyện hôm qua, cũng không cần xem là thật.”
Tùy Hành nhướng mày, cười nói: “E là ngươi vẫn chưa rõ tình hình, đêm qua không phải cô khinh bạc ngươi, mà là ngươi chủ động câu dẫn cô. Nếu không phải bị ngươi quấn lấy không buông, cô cũng không đến nỗi rơi xuống vách đá. Ngươi hại cô thành như vậy, còn muốn rời đi mà không chút đền bù gì sao?”
Giang Uẩn cau mày.
Không thể nào.
Sao có thể.
Tuy nhiên, dược tính mạnh mẽ trong cơ thể mình, y biết rõ.
Nếu không gặp được người trước mặt, có lẽ y đã không thể trụ nổi mà chết trên núi, hoặc bị dòng nước cuốn trôi.
“Ngươi muốn đền bù thế nào?”
Giang Uẩn hỏi.
Giang quốc và Tùy quốc cai trị hai bên sông, không những không đội trời chung, mà còn là kẻ thù truyền kiếp. Hai bên tranh đấu nhiều năm, đều muốn thống nhất thiên hạ. Với thân phận của hai người, tương lai chắc chắn phải diễn ra một trận chiến đổ máu, hiện tại nói về vấn đề này, không khỏi có chút hoang đường.
Tùy Hành tiến tới, ôm người vào lòng, trầm giọng hỏi: “Ngươi nói xem?”
Giang Uẩn lại cau mày.
“Phiền tự trọng.”
Tùy Hành khẽ cười lạnh, càng ôm chặt hơn: “Ngươi xem cô là cái gì? Bắp cải bên đường? Cần thì gọi đến, không cần thì đuổi đi.”
Giang Uẩn thật sự không muốn đôi co với hắn, y lấy lại bình tĩnh, kiên nhẫn đáp: “Ơn cứu mạng, đương nhiên ta sẽ báo đáp, vàng bạc, châu báu, thứ gì cũng được, chỉ cần ngươi muốn, ta đều có thể cho ngươi.”
Ngón tay Tùy Hành chậm rãi nâng chiếc ngọc đới mềm mại dưới lòng bàn tay lên, khóe môi áp lên dái tai trắng nõn như ngọc của y, nói: “Cô không cần vàng bạc châu báu, cô chỉ cần ngươi.”
Giang Uẩn: “…”
Giang Uẩn lạnh lùng nhìn hắn, dùng khuỷu tay đánh vào vai hắn: “Ta thật lòng nói chuyện với các hạ. Nếu các hạ còn dám khinh bạc ta như vậy, thứ lỗi không thể phụng bồi.”
Tùy Hành “chậc” một tiếng: “Nhưng tối qua ngươi đâu có nói thế.”
“Ngươi cầu xin cô ôm ngươi, sưởi ấm ngươi, còn vô lý cởi quần áo cô, nhào vào lòng cô, nói bằng lòng trở thành tiểu thiếp làm ấm giường để báo đáp ơn cứu mạng của cô.”
“Cô thấy ngươi đáng thương nên mới miễn cưỡng đồng ý.”
“Giờ ngươi muốn chối bỏ?”
Đôi mắt điềm tĩnh như ngọc của Giang Uẩn cuối cùng cũng lóe lên tia tức giận.
“Ngươi… nói nhảm.”
Vẻ mặt Tùy Hành vô tội: “Sao cô lại nói nhảm? Rõ ràng là chính miệng ngươi bảo như thế.”
“Ngươi còn nói, chỉ muốn cô độc sủng mình ngươi, không được phép cưới thê thiếp khác.”
“Đúng rồi, ngươi còn không ngừng cầu xin cô, ép cô đổi tư thế…”
“Câm miệng!”
Giang Uẩn dùng lòng bàn tay đẩy hắn ra, lùi lại mấy bước, yên lặng thở dốc, mặt y đỏ bừng vì tức giận, ánh mắt dường như muốn bốc lửa.
Tùy Hành sợ y tức đến thổ huyết, không dám trêu chọc nữa, nói: “Được rồi, vậy cô không nói nữa, nhưng ngươi đã dụ dỗ cô làm chuyện vô sỉ như vậy thì phải chịu trách nhiệm với cô.”
“Hay cứ làm theo thỏa thuận tối qua, trở thành tiểu thiếp làm ấm giường cho cô nhé?”
Giang Uẩn không muốn để ý tới hắn, vuốt thẳng vạt áo bị nhàu nát, xoay người bước ra khỏi hang động.
Tùy Hành ở phía sau nhẹ giọng nói: “Nơi này là đáy vực, cách mặt đất khoảng ngàn trượng, dù ngươi có ra khỏi hang thì cũng không thể ra ngoài được.”
Bước chân Giang Uẩn khựng lại, sau đó vẫn ra khỏi động.
Lần này đổi lại là Tùy Hành cau mày.
Nửa giờ sau, thấy Giang Uẩn vẫn chưa trở lại, hắn quyết định đứng dậy ra ngoài.
Bầu trời vẫn còn lác đác những hạt mưa bay, Tùy Hành đi chưa được bao xa đã tìm thấy người. Giang Uẩn một thân y phục màu xanh, ngồi trên tảng đá cao, một tay cầm bút, một tay cầm giấy, cúi đầu nghiêm túc ghi chép gì đó.
Tay áo rộng màu xanh trượt xuống mỗi khi di chuyển, để lộ một phần cánh tay trắng ngần.
Rõ ràng chỉ là một động tác đơn giản, nhưng đặt trên người y lại vô cùng tao nhã.
Tùy Hành nhìn đến thất thần.
Giang Uẩn đang suy nghĩ về tình tình hiện tại.
Trúng độc, mất hết nội lực, không thể truyền tin, với sức lực hiện tại, tự mình thoát khỏi vách đá sâu ngàn thước này là điều gần như không thể.
Cách tốt nhất là mượn sức của người khác.
Tuy nhiên, ham muốn của đối phương đã viết rõ trên mặt, y phải tìm cách thoát khỏi nơi này, đồng thời đảm bảo an toàn cho bản thân.
Đang nghĩ ngợi, đột nhiên Giang Uẩn cảm nhận được một ánh mắt nóng bỏng.
Y ngước mắt, nhìn thấy Tùy Hành đang khoanh tay dựa vào tảng đá, mỉm cười nhìn về phía này.
Đó là một gương mặt tuấn tú cương nghị.
Dù chỉ mỉm cười nhàn nhạt nhưng đường nét lại vô cùng mạnh mẽ.
Giống như một con báo đã tích đủ sức mạnh, có thể lao tới bất cứ lúc nào.
Sát thần.
Giang Uẩn chợt nhớ đến lời nhận xét của mưu sĩ dưới trướng y về người này.
So với cái danh này, Giang Uẩn càng không thích ánh mắt trần trụi và tràn đầy ham muốn của đối phương.
Giống như một con sói hoang đang nhìn chằm chằm vào con mồi của mình.
Giang Uẩn thu lại giấy bút, đang định rời đi, Tùy Hành đã đứng dậy bước về phía trước, ngồi xuống bên cạnh y, hỏi: “Ngươi viết gì thế?”
Giang Uẩn cúi đầu, liếc nhìn góc áo bị hắn đè lên, đáp: “Hướng gió, thời gian.”
Tùy Hành có chút kinh ngạc.
“Ngươi muốn mượn sức gió để rời khỏi đây?”
Giang Uẩn hỏi lại: “Ngươi có cách tốt hơn?”
Tùy Hành không đáp, chỉ cười nói: “Ngươi nóng lòng muốn rời đi như vậy, là bởi vì muốn mau chóng trở về làm ấm giường cho cô?”
Giang Uẩn lạnh lùng liếc hắn, đứng dậy.
“Được rồi, cô không chọc ngươi nữa.”
Tùy Hành nắm lấy cổ tay, kéo y lại, giọng điệu bỗng nghiêm túc: “Đây quả thực là cách duy nhất giúp chúng ta rời khỏi. Tuy nhiên, mỗi sức gió thôi thì chưa đủ. Chúng ta cần một con diều gỗ* cỡ lớn có thể chở được trọng lượng của hai người.”
*Diều gỗ:
Giang Uẩn: “Hai người quá nặng, khó thành công.”
“Được rồi, vậy cần hai chiếc diều gỗ.”
“Sáng nay cô đã tìm được vật liệu thích hợp để làm diều. Chi bằng chúng ta hợp tác, ngươi phụ trách ghi lại hướng gió và sức gió, cô phụ trách làm diều gỗ, thế nào?”
Giang Uẩn cũng định như vậy.
Y gật đầu.
“Vất vả.”
Tùy Hành: “Không vất vả, đợi sau khi ra ngoài, ngươi cố gắng làm ấm giường cho cô là được.”
Giang Uẩn: “…”
Giang Uẩn dùng lực rút cổ tay ra, đứng dậy rời đi.
•••
Suốt buổi sáng, Giang Uẩn đều ở trên núi ghi lại hướng gió và sức gió.
Đến trưa quay về hang động, vừa bước vào đã ngửi thấy một mùi thơm đặc biệt của thịt được nướng cùng gia vị.
Tùy Hành ngồi xếp bằng bên đống lửa, động tác thành thục lật một con gà rừng còn đang nóng hổi, thấy Giang Uẩn bước vào, lập tức nói: “Cô đợi ngươi nãy giờ, đến đây ăn đi.”
Giang Uẩn nhìn quanh, tìm góc xa nhất ngồi xuống, nhắm mắt lại, dựa vào vách đá nói: “Không cần.”
Muốn ghi lại hướng gió và sức gió thì phải leo lên cao mới có thể nắm bắt một cách chính xác.
Ghi chép cả buổi sáng, Giang Uẩn gần như kiệt sức, bây giờ y phải nhanh chóng nghỉ ngơi.
Còn về bữa trưa, y vốn có bệnh dạ dày, căn bản không thể ăn được những món trên núi, bỏ một bữa cũng không sao, đợi đến tối hái vài quả dại lấp bụng là được.
Giang Uẩn nhắm mắt, định bụng ngủ một lát.
Kết quả, vừa nhắm mắt đã bị người bế lên.
Giang Uẩn mở mắt, tức giận nhìn người đối diện: “Ngươi làm gì vậy?”
Tùy Hành nói bằng giọng điệu sâu xa: “Biết ngươi không có sức, nên cô đút ngươi ăn.”
“Không cần.”
“Đã là người của cô thì phải ngoan ngoãn nghe lời, ăn uống đúng cữ, không thì chịu phạt.”
Giang Uẩn nghiến răng, dùng sức giãy giụa, đáng tiếc tay chân yếu ớt, không làm được gì, ngược lại còn khiến cho áo ngoài tuột xuống, tăng thêm một chút mờ ám khó nói.
Tùy Hành ôm chặt y, cười nói: “Đợi khi ăn xong, ngươi nhào vào lòng cô cũng không muộn.”
Giang Uẩn hít một hơi thật sâu, mặc kệ hắn ôm mình đến cạnh đống lửa, chân vừa chạm đất, y lập tức nói: “Thả ta xuống.”
Tùy Hành chậm rãi xé chiếc đùi gà mềm nhất đưa qua miệng Giang Uẩn: “Ngoan ngoãn ăn mới được xuống.”
“Há miệng.”
Giang Uẩn cau mày.
Mùi dầu mỡ hăng nồng khiến y có chút khó chịu.
“Ta tự ăn.”
Tùy Hành cũng không ép, đưa đùi gà cho y.
Giang Uẩn lại nói: “Thả ta xuống.”
Tùy Hành nhướng mày.
Giang Uẩn: “Ta… không chạy là được chứ gì.”
Cũng thức thời đó.
Tùy Hành vui vẻ buông tay, đặt người xuống.
Giang Uẩn chỉnh lại y phục bị nhàu nát, nhặt một hòn đá tương đối sạch sẽ, ngồi xuống đối diện đống lửa, y cau mày cầm chiếc đùi gà đầy dầu mỡ, xé từng lớp da vàng bên ngoài, sau đó xé một miếng thịt trắng nhỏ cho vào miệng.
Tùy Hành chống cằm, hứng thú nhìn y ăn.
Giang Uẩn cứ thế xé từng miếng một, không chạm vào chút dầu mỡ nào bên ngoài, hắn cũng không chê y phiền, chỉ không nhịn được nghĩ, sao trên đời lại có người nho nhã như vậy.
Giang Uẩn ăn nửa giờ mới hết một cái đùi gà, khiến Tùy Hành phải kinh ngạc cảm thán.
Buổi chiều trời mưa to, không tiện ra ngoài.
Hai người mỗi người chiếm một góc hang động để nghỉ ngơi. Màn đêm dần buông xuống, Giang Uẩn cảm nhận nhiệt độ trong cơ thể mình có dấu hiệu tăng lại.
Thậm chí còn dữ dội hơn lần trước.
Chẳng mấy chốc tựa như dung nham nóng chảy nhanh chóng quét qua tứ chi và xương cốt.
Giang Uẩn siết chặt tay áo, trán đổ mồ hôi, y cảm giác như cơ thể mình đang bị nướng trên lửa, nóng đến khó chịu, toàn thân toát ra một lượng lớn mồ hôi, ướt đẫm quần áo bên trong.
Giang Uẩn cắn môi, dựa vào bức tường đá lạnh lẽo, hy vọng có thể làm dịu bớt cơn nóng.
Nhưng mà vô ích.
Cái nóng dữ dội lần nữa lan tràn vào tâm trí y.
Tựa như có một quả cầu lửa đang cháy trong cơ thể, mạnh mẽ nghiền nát kinh mạch, da thịt và từng tấc xương của y.
Giang Uẩn đã lâu chưa được nếm trải loại cảm giác khó chịu này.
Chịu đựng chưa bao lâu, mồ hôi đã ướt đầm đìa, toàn thân như được vớt lên từ trong nước.
Máu chảy ra giữa răng và môi.
Dần dần, thậm chí Giang Uẩn không còn sức để cắn môi nữa, chỉ có thể chống khuỷu tay xuống đất, thở hổn hển, trượt dần xuống bức tường đá.
Quả cầu lửa trong cơ thể không hề có xu hướng dập tắt, mà càng lúc càng cháy mãnh liệt.
Giang Uẩn dùng ngón tay bấu vào mặt đất, khom lưng, cố gắng duy trì tỉnh táo, nhưng càng chống cự, nhiệt độ trong cơ thể càng nóng, chẳng bao lâu, mọi kinh mạch dường như chứa đầy dung nham nóng chảy, phập phồng dữ dội.
Lúc Giang Uẩn sắp hôn mê bất tỉnh, đột nhiên y bị người khác bế lên, ôm chặt vào lòng.
“Khó chịu sao không nói với cô?”
Người nọ thấp giọng bên tai y.
Giọng nói quá đỗi dịu dàng.
Giang Uẩn mơ màng mở mắt ra, đôi mắt ươn ướt, run rẩy nhìn Tùy Hành.
Thân thể không tự chủ được, muốn áp sát vào bộ giáp lành lạnh trên người đối phương.
Tùy Hành nhẹ giọng nói: “Muốn ôm thì ôm, cô cho phép.”
Giang Uẩn chợt tỉnh táo lại, quay đầu tránh né sự đụng chạm của hắn, ngón tay co ro ấn vào ngực, muốn đẩy hắn ra.
Chỉ có điều, sức lực mềm yếu giống như một con mèo đang cố giơ móng vuốt.
Tùy Hành chậm rãi nói: “Thấm Cốt Hương là xuân dược mạnh nhất thế gian, người bị trúng dược sẽ trở nên mê man, cơ thể liên tục toát ra mùi thơm, ăn mòn xương cốt, không có thuốc giải, cách giải độc duy nhất là hoan ái với nam nhân.”
“Không có cô giúp đỡ, ngươi sẽ vỡ kinh mạch mà chết.”
“Lựa chọn thế nào, tùy ngươi quyết định.”
Giang Uẩn nhẹ nhàng nhắm mắt lại, thân thể khẽ run lên.
Một lúc sau, y lại mở to đôi mắt như ngọc, bình tĩnh một cách lạ thường, nói: “Vào… vào trong.”