“Thần nhất định sẽ xông pha khói lửa, quyết không chối từ.”
Đột nhiên chuyển sang vấn đề này, Trần quốc chủ hơi sửng sốt, nói: “Có nghe qua, cũng từng phái người đi tìm thử. Đáng tiếc, loại xuân dược này rất hiếm, quả nhân không tìm được, công tử hỏi cái này…”
“Chỉ là vô tình nghe người khác nhắc đến, nhất thời tò mò nên hỏi vậy thôi.”
“Vâng.”
Trần quốc chủ biết y chỉ đáp cho có lệ.
Nhưng lão vẫn thức thời, hiện tại lão đã tự động xem Giang Uẩn là người cùng một giuộc với vị sát thần kia nên cũng không dám hỏi nhiều. Lão chỉ hơi ngạc nhiên, tiểu lang quân nhìn có vẻ yếu đuối mỏng manh này lại nghe ngóng tin tức liên quan đến Thấm Cốt Hương.
“Nếu công tử có hứng thú thì có thể đến một nơi để tìm.”
Giang Uẩn nhìn lão.
Trần quốc chủ chỉ về phía Đông Bắc: “Tề đô, đài Thanh Tước, chắc là công tử đã nghe nói qua.”
Đài Thanh Tước là một chiếc lồng vàng do Tề Liệt vương xây dựng, không riêng gì Giang Uẩn mà tất cả mọi người trong thiên hạ không ai là không biết.
Chỉ là Tề quốc lớn mạnh, Liệt vương bạo ngược, đài Thanh Tước cơ quan trùng trùng, binh lính canh gác nghiêm ngặt, ngay cả những hiệp khách có võ công cao cường đến từ các nước khác cũng không dám lại gần, huống hồ gì là người bình thường.
Giang Uẩn lắc đầu: “Nhưng ta nghe nói gần đây loại thuốc này đã xuất hiện ở Trần đô.”
“Trần đô?”
Trần quốc chủ lộ ra biểu cảm không thể tin được.
“Không thể nào, nếu vậy sao quả nhân lại không biết…”
Vừa dứt lời, khuôn mặt già nua của lão lại nóng bừng.
Giang Uẩn hiểu rõ.
Trần quốc chủ hoang dâm vô độ, để thỏa mãn sở thích xấu xa của mình mà lão thường phái người thu thập nhiều loại “thần dược” từ người dân để gia tăng thú vui. Nếu loại thần dược như Thấm Cốt Hương thực sự xuất hiện ở Trần đô, đương nhiên không thể qua khỏi tai mắt của lão.
Khả năng duy nhất là loại thuốc này chưa từng bị lan truyền ra ngoài, mà có người cố tình nhắm vào y.
Vậy thì càng kỳ lạ.
Thấm Cốt Hương quý giá khó tìm, ngay cả một lão già biến thái như Trần quốc chủ cũng không tìm được thì làm sao người này lại có?
Hơn nữa, vì sao hắn lại hạ dược y?
Nếu là kẻ thù, trực tiếp hạ độc chẳng phải sẽ đơn giản hơn sao?
Nếu không phải y vô tình rơi xuống vách đá, gặp được Tùy Hành, thì chuyện gì đang chờ đợi y?
Giang Uẩn nghĩ đến một người, Trần Kỳ.
Xét về địa vị và tầm quan trọng của người này trong quân Tùy, cuộc ám sát trên núi cùng với kẻ phản bội cứ điểm Phi Ưng Các ở Trần đô có lẽ có liên quan đến hắn.
Nhưng dù thế nào Giang Uẩn cũng không hiểu được động cơ của Trần Kỳ. Vì suy cho cùng, trước đây hai người họ chưa từng gặp nhau, ngoại trừ cuộc trò chuyện sau tấm rèm ở tiệc Lưu Thương, hai người gần như chưa từng qua lại.
Trần quốc chủ bảo cung nhân rót rượu.
Giang Uẩn thu lại suy nghĩ, nói: “Hôm nay quốc chủ mời ta tới đây, e rằng không chỉ đơn thuần là uống rượu thưởng hoa. Nhìn quầng thâm dưới mắt của quốc chủ, xem ra mấy ngày nay ngủ không ngon.”
Vốn dĩ Trần quốc chủ còn không biết phải mở lời như thế nào cho khỏi đường đột, nghe vậy thì mừng thầm, lão nghĩ, nói chuyện với người thông minh quả nhiên thoải mái hẳn! Lão giả vờ thở dài nói: “Công tử chắc đã nhìn ra tình cảnh hiện tại của quả nhân, không biết cái đầu này còn có thể ở trên cổ quả nhân bao nhiêu ngày, làm sao ngủ ngon cho được?”
Vừa nói, lão vừa đứng dậy rót rượu cho Giang Uẩn.
Giang Uẩn tiếp lời: “Ta thấy quốc chủ có gương mặt tròn trịa, hẳn là một người rất biết lấy lòng người khác.”
“Cái này… công tử đừng cười nhạo ta nữa, ta cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể phục tùng. Kỳ thực trong mắt một số người, ta chỉ là một con kiến có thể bị nghiền nát bất cứ lúc nào.”
Lão kể lể một hồi rồi đột nhiên đổi chủ đề: “Quả nhân nghe khẩu âm của công tử có vẻ là người phương Nam? Đoán chừng công tử có thể hiểu được nỗi khổ của quả nhân.”
Giang Uẩn gật đầu.
“Sống gửi nhà người, dựa thân cậy thế, ăn bữa hôm lo bữa mai, quả thật không thoải mái gì, quốc chủ chưa từng nghĩ đến việc phản kháng sao?”
“A?”
Trần quốc chủ không thốt nên lời, hiển nhiên không ngờ Giang Uẩn lại nói ra một câu như vậy.
Nhất thời lão không biết đối phương là vô tình hay cố ý thử lòng lão, vội vàng lau mồ hôi trên trán, nhìn xung quanh: “Công tử đừng hù dọa quả nhân nữa.”
“Đám quân Tùy đó ai nấy đều hung tàn ngang ngược, giết người không chớp mắt, quả nhân lấy gì để phản kháng, ngoan ngoãn phục tùng thì may ra còn có thể giữ được mạng, nếu thật sự phản kháng, e là cả đầu cũng không còn.”
Giang Uẩn bình tĩnh hỏi: “Vậy quốc chủ muốn ta làm gì?”
Trần quốc chủ tiến lại gần, nịnh nọt nói: “Bây giờ công tử là người quan trọng bên cạnh điện hạ, chỉ cần công tử thay quả nhân nói tốt vài câu, nếu được thì… thuyết phục điện hạ, để quả nhân tiếp tục làm quốc chủ, quả nhân sẽ tận tâm tận sức làm việc cho điện hạ. Đương nhiên quả nhân nhất định sẽ báo đáp công tử, những món đồ trong quốc khố, công tử có thể tùy ý lựa chọn.”
Giang Uẩn nhẹ nhàng cầm chén rượu: “Ta có một ý hay, có lẽ sẽ giúp được quốc chủ.”
Hai mắt Trần quốc chủ sáng lên: “Mời công tử nói.”
Giang Uẩn: “Nếu quốc chủ muốn lấy lòng điện hạ, đương nhiên phải biết cách tùy bệnh hốt thuốc, hiện tại điều khiến điện hạ lo lắng nhất chính là tên mưu sĩ Giang quốc kia. Nếu quốc chủ thuyết phục được người này thì chắc chắc sẽ giành được công lớn, đến lúc đó còn lo không giữ được vị trí quốc chủ hay sao?”
“Công Tôn Dương?”
Trần quốc chủ lập tức vui mừng, nhưng sau đó lại nhíu mày.
“Nhưng người này nổi tiếng là một kẻ cứng đầu, nghe nói quân Tùy dùng trọng hình cả đêm nhưng vẫn không moi được chút tin tức gì từ miệng hắn. Làm sao quả nhân có thể thuyết phục được?”
Giang Uẩn nhấp một ngụm rượu: “Có lẽ, ta có thể thay quốc chủ thử một lần.”
•••
Công Tôn Dương bị giam trong cung thất.
Vì toàn bộ cung điện Trần quốc đều bị quân Tùy kiểm soát nên chỉ có bốn thị vệ thay phiên nhau canh gác bên ngoài, mục đích chính là ngăn chặn tù nhân tự sát.
Mỗi ngày Trần quốc chủ đều bận rộn lấy lòng đám quân lính Tùy quốc, thậm chí là những tên lính canh bình thường. Chính vì vậy lão rất quen thuộc với bọn họ, sau khi nói vài câu dễ nghe và đưa cho họ vài vò rượu ngon, lão lập tức tìm được cơ hội vào trong.
Lão nóng lòng hành động, do sợ Giang Uẩn hối hận giữa chừng nên Trần quốc chủ đã chu đáo đưa một chiếc áo choàng lớn giúp Giang Uẩn che giấu thân phận.
Sau khi Công Tôn Dương tỉnh dậy, ông tiếp tục lớn tiếng chửi bới, không chịu ăn uống, hễ những người dám đến gần đều bị ông mắng té tát.
Nghe thấy tiếng bước chân, Công Tôn Dương theo bản năng muốn mắng chửi, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy bóng người màu xanh đứng sau lưng Trần quốc chủ, ông đột nhiên giật mình, suýt chút nữa lăn xuống giường.
“Đây chính là tên mưu sĩ Giang quốc không biết thức thời đó sao?”
Giang Uẩn đột nhiên mở miệng.
Trần quốc chủ gật đầu, bịt mũi, trong mắt có chút thương hại nói: “Nhìn xem, ngày xưa hắn từng là môn khách của Thái tử Giang quốc, khí thế oai phong cỡ nào, bây giờ lại nhếch nhác luộm thuộm như một con chó nhà có tang, thật đáng thương.”
Công Tôn Dương là người chịu trọng hình. Mấy tên lính canh bị mắng lại không thể đánh trả, để báo thù, bọn chúng cố ý không xử lý thùng chứa phân, khiến cả cung điện đều bốc lên mùi hôi thối khó tả.
Lúc này, Công Tôn Dương đột nhiên bật dậy như phát điên, đè Trần quốc chủ xuống đất.
Trần quốc chủ vô cùng kinh ngạc, lão còn chưa kịp hét lên đã bị Công Tôn Dương bóp cổ, dùng lòng bàn tay đánh bất tỉnh.
Công Tôn Dương run lên, ông quỳ xuống trước mặt Giang Uẩn, đôi mắt đỏ ngầu: “Thần tham kiến điện hạ, sao điện hạ… lại ở đây?”
Bởi vì khối ngọc bội mà Công Tôn Dương cho rằng Giang Uẩn đã rơi vào tay quân Tùy, hai ngày nay ông thấp thỏm không yên, lòng nóng như lửa đốt, trong đầu tràn ngập hình ảnh điện hạ ốm yếu mỏng manh bị bọn chúng hành hạ bức cung. Cuối cùng ông bỏ ý định tự sát, chờ cơ hội thăm dò tin tức.
Giang Uẩn đỡ ông dậy.
“Chuyện này nói ra dài dòng, tạm thời không nhắc đến.”
“Cô có việc phân phó cho ngươi.”
Công Tôn Dương lại có rất nhiều điều muốn nói: “Tình hình bên Mộ Vân Quan, điện hạ đã hay tin chưa? Nghe nói quốc chủ…”
“Cô biết, phụ hoàng phái Sở vương ra tiền tuyến, tiếp quản Mộ Vân Quan.”
Công Tôn Dương cứng đờ.
Hành động này của quốc chủ khác gì tuyên bố từ bỏ việc tìm kiếm điện hạ, đưa Sở vương lên ngôi, mà phản ứng của điện hạ lại quá mức bình tĩnh.
Giang Uẩn nói: “Phụ hoàng làm không sai, việc quan trọng trước mắt là ổn định tình hình phía Bắc. Nếu cô là phụ hoàng, cô cũng sẽ làm như vậy.”
“Nhưng…”
“Hôm nay cô tới đây không phải để bàn về Sở vương.”
Ánh mặt trời xuyên vào bên trong cung thất, thiếu niên thân hình như ngọc, lông mày lạnh lùng, rõ ràng là đôi mắt đen láy rất đỗi dịu dàng, nhưng khi nhìn vào lại có một luồng sức mạnh vô hình xuyên thấu lòng người, khiến bọn họ vô thức thuần phục.
Những mưu sĩ thân cận đều rất sợ ánh mắt này của điện hạ.
Công Tôn Dương biết mình thất thố, chỉ có thể đè nén tâm trạng bất an nói: “Xin điện hạ phân phó, thần nhất định sẽ xông pha khói lửa, quyết không chối từ.”
“Cô không cần ngươi xông pha khói lửa, cô muốn ngươi tìm cách thoát khỏi nơi này bằng bất cứ giá nào.”
Giang Uẩn lấy ra một tấm bản đồ mới vẽ của vương cung Trần quốc từ trong tay áo, trải xuống mặt đất: “Cô đã đánh dấu tất cả những nơi có phòng thủ yếu, ngươi có thể ghi nhớ lộ trình trước, đêm nay đi gặp Tùy Hành, nói với hắn ngươi quyết định quy hàng.”
“Quy hàng?”
Công Tôn Dương sững sờ.
Giang Uẩn gật đầu: “Ngươi khai báo thứ gì cũng được, đợi khi thị vệ áp giải ngươi về, nhân lúc bọn họ không cảnh giác nhanh chóng bỏ trốn. Với tình hình hiện tại của ngươi, có thể nắm chắc được mấy phần?”
Công Tôn Dương tự tin nói: “Có bản đồ của điện hạ cung cấp, thần ít nhất có thể nắm chắc được tám phần. Có điều hiện tại thần đang bị thương, e rằng có chút trở ngại.”
“Vấn đề này cô sẽ nghĩ cách giải quyết giúp ngươi.”
“Sau khi trốn thoát, ngươi lập tức chạy tới Mộ Vân Quan, truyền lệnh của cô cho Phạm Chu và Vân Hoài, nhờ bọn họ giúp Sở Vương ổn định tiền tuyến phòng ngự.”
“Cái gì…”
Công Tôn Dương sửng sốt, lập tức nhận ra điều gì đó, ngơ ngác hỏi: “Điện hạ có ý gì? Người không định rời đi cùng thuộc hạ sao?”
Giang Uẩn lắc đầu: “Cô có việc quan trọng phải làm, tạm thời không thể đi cùng ngươi, đợi xong việc cô sẽ tìm cách trốn thoát.”
Ngữ khí Giang Uẩn rất bình tĩnh, Công Tôn Dương không hề nghi ngờ, bởi vì ông biết, tuy điện hạ có tiếng “ốm yếu”, nhưng thực chất lại ẩn giấu một thân kiếm pháp vô cùng lợi hại.
Điện hạ có thể thành công thoát mạng, tự do đi lại ở vương cung Trần quốc, chắc chắn người đã có kế hoạch khác.
Công Tôn Dương nghiêm túc đồng ý.
Giang Uẩn nghiêm mặt dặn dò: “Đợi khi về đến Mộ Vân Quan, các ngươi phải lập tức truyền tin ra ngoài, nói rằng cô đã bình an trở về, hiện tại đang dưỡng thương ở nơi này, những việc còn lại Phạm Chu sẽ biết cách xử lý. Nếu phụ hoàng có hỏi, ngươi cứ nói cô bị thương nặng, đang dưỡng thương ở gần biên giới Trần quốc, đợi sau khi hồi phục cô sẽ tìm cơ hội trở về. Trước mắt Trần quốc đã bị Tùy quốc chiếm đóng, có lẽ phụ hoàng sẽ không mạo hiểm đi xác thực tin tức, nếu có, ngươi cứ nói để đảm bảo an toàn, có lẽ cô đã chuyển đi nơi khác.”
“Vâng.”
Công Tôn Dương nhận lệnh, đột nhiên có chút khó chịu, không yên tâm nói: “Điện hạ thực sự không cần sự giúp đỡ của thuộc hạ sao?”
Giang Uẩn nói không cần.
“Ngươi đi theo chỉ liên lụy cô.”
Công Tôn Dương: “…”
Công Tôn Dương xấu hổ đáp: “Vâng.”
Từ khi đi theo điện hạ đến nay, điện hạ vẫn luôn điềm tĩnh như vậy, Công Tôn Dương chỉ có thể thuần phục theo thói quen.
“Điện hạ phải cẩn thận một người, Trần Kỳ. Người này là một con rắn độc, lòng dạ độc ác, cũng là người quan trọng bên cạnh Thái tử Tùy quốc, tương lai sợ rằng hắn sẽ dùng thủ đoạn đối phó Giang quốc.”
Giang Uẩn gật đầu, tỏ vẻ đã biết.
Thấy thời gian không còn sớm, Giang Uẩn bảo Công Tôn Dương đánh thức Trần quốc chủ.
Trần quốc chủ rên rỉ tỉnh lại, trong mắt phản chiếu khuôn mặt dữ tợn của Công Tôn Dương, sắc mặt lão kinh hãi, muốn hét lên lần nữa nhưng lại bị Giang Uẩn giữ lại.
“Người này đã đồng ý điều kiện của quốc chủ, quy hàng Tùy quốc. Chúc mừng quốc chủ, lập được đại công.”
Trần quốc chủ ngờ nghệch: “Điều kiện gì?”
Giang Uẩn nhẹ nhàng trả lời: “Cho hắn một viên Thiên Kim đan trị thương, những món đồ trong quốc khố tùy ý lựa chọn.”
Trần quốc chủ: “…”
Lão vô cùng sửng sốt.
Thiên Kim đan, tên cẩu tặc này sao lại biết trong tay lão có Thiên Kim đan?
Đó là thần dược trị ngoại thương ngàn vàng khó mua được, lão cũng chỉ có một viên giữ lại cho mình.
Còn có quốc khố yêu quý của lão.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, e rằng sẽ sớm trống rỗng!
Nhưng không còn cách nào khác, có thể tìm được đường sống, vậy cũng đáng!
Trần quốc chủ đồng ý.
“Được, quả nhân đồng ý, quả nhân đều đồng ý. Vậy… tráng sĩ, định khi nào rời đi?”
Công Tôn Dương túm lấy cổ áo lão, nói: “Còn xem lúc nào ngươi đưa thuốc!”
“Lập tức, lập tức! Tráng sĩ chớ manh động, quả nhân cho người đi lấy!”
“Cút!”
“Hầy…”
Sau khi rời khỏi cung điện, Trần quốc chủ cảm thấy mình vừa thoát chết trong gang tấc, như đã hứa lão tặng cho Giang Uẩn ba vạn lượng hoàng kim để tạ lễ. Đống ngân phiếu dày cộm khiến Trần quốc chủ tiếc đứt ruột.
Tặng xong người này, còn một người bên trong nữa!