Tiểu Ma Vương Tiên Tôn Tiên Giới Nuôi

Chương 1



Biên cảnh Tiên giới, một nhóm người và một chiếc xe ngựa chạy men đường nhỏ.

Phía sau xe ngựa, cát vàng đá sỏi bị cuốn lên, xung quanh chỉ có cỏ dại um tùm, gần đó không có thôn xóm, thành ra hoang vu hẻo lánh.

Đi ngang qua từng tảng đá to từ thuở xa xưa, nam nhân ngồi ngay ngắn trong xe ngựa đột nhiên lên tiếng: “Khoan đã.”

Mã phu dừng xe ngựa, nam nhân vận tiên bào trắng bước xuống, suối tóc đen nhánh chỉ buộc một nửa, chải thành búi, phần còn lại bồng bềnh ở sau lưng.

Y đứng cạnh xe ngựa mộc mạc nhưng tự có quý khí, lúc cúi đầu nghiêng tai lắng nghe trâm cài trên búi tóc biểu lộ cho thân phận tôn quý nổi càng bật hơn, sau đó nói: “Gần đây có người.”

Tuỳ tùng chưa kịp phản ứng, nam nhân đã vận tiên khí rời đi, chớp mắt đã mất bóng.

Khi quay trở lại, trong lòng nam nhân ôm một đứa trẻ trông chừng chưa tròn tuổi hơn nữa còn đang khóc oe oe: “Về thôi!”

Lúc nhóm người về đến Tiên giới, trưởng lão và các thủ hạ lập tức bùng nổ — Tiên tôn Tiên giới nhận nuôi tiểu vương tử của Ma giới?

Giỡn gì vậy?!

“Sư tôn, nhân lúc nó còn nhỏ, mau giết nó đi, đừng giữ lại tai hoạ về sau!”

“Trên người nó có máu của Ma tộc, lúc không áp chế được chúng ta sẽ gặp tai ương!”

“Mong sư tôn suy xét! Đừng vì thương hại nó mà gặp tai bay vạ gió!”

Giống như nghe hiểu, tiểu ma vương vẫn còn là trẻ sơ sinh ngọ nguậy không yên trong lòng nam nhân, hai tay túm chặt vạt áo y, con ngươi đen láy thấp thoáng sợ hãi.

Sở Yến cúi đầu nhìn đứa trẻ, vẫn không tỏ vẻ gì.

“Ra tay với một đứa trẻ sơ sinh chưa tròn tuổi, các ngươi xưng mình là tiên nhân?”

“Mỗi tối ta sẽ đích thân truyền tiên khí áp chế ma khí trong cơ thể cho nó, các trưởng lão không cần lo lắng.”

“Có phải tai vạ hay không không phải chỉ dựa vào dòng máu trong cơ thể nó là nói được, bằng không sao tiên giới chúng ta lại còn phản đồ?”

Là tiên tôn trẻ nhất trong lịch sử Tiên giới từ trước đến nay, cho dù Sở Yến nom mềm mỏng hòa nhã, nhưng từng lời nói hành vi đều chứa sự uy nghiêm và khí thế riêng. Tuy các trưởng lão không hài lòng song không dám ngang nhiên phản kháng, lũ lượt im lặng.

Thấy thủ hạ không còn lên tiếng, lúc này Sở Yến mới hài lòng cong khoé môi: “Chuyện này không cần bàn nữa, sau này nó theo họ ta, lấy tên Sở Khanh.”

Y tìm nhũ mẫu và hai tiểu cung nữ đáng tin cậy tới chăm sóc Sở Khanh. Nhưng đêm đầu tiên, tiểu ma vương đã khóc quấy người trong cung không ai ngủ được, dẫu các tiểu cung nữ dỗ thế nào cũng vô ích, ngay cả nhũ mẫu kinh nghiệm dày dặn cũng bó tay chịu trói.

Hết cách, các tiểu cung nữ thấp thỏm gõ cửa phòng tiên tôn trong đêm: “Sư, sư tôn… Thuộc hạ vô năng, nhưng nó khóc suốt cả ngày, cũng không uống sữa… tiếp tục thế này chắc chắn các trưởng lão sẽ kháng nghị…”

Thở dài, Sở Yến đỡ lấy Sở Khanh, mà tiểu ma vương lập tức im bặt, không khóc nữa.

Tiểu cung nữ và nhũ mẫu mở to mắt.

Y chưa kịp hỏi các cung nữ bình sữa, nhóc con đã bắt đầu đẩy y sam của y, miệng nhỏ nhích tới trước ngực y.

Sở Yến lộ vẻ bất đắc dĩ, tiểu cung nữ và nhũ mẫu thì đỏ bừng mặt hét: “Không không không được mạo phạm sư tôn! Sư tôn là nam nhân!”

Không đợi Sở Yến căn dặn, một trong hai tiểu cung nữ vội vã nhét vú giả vào miệng Sở Khanh, đỡ cho nó lại mút bậy.

Kết quả ai kia chau mày: “Có ai đút con nít thô bạo như các ngươi không?”

Y xua các cô, quay người đưa Sở Khanh vào phòng ngủ riêng của mình.

Ở trong vòng tay quen thuộc, tiểu ma vương ngoan ngoãn uống hết sữa, sau khi lấp đầy bụng còn hiểu quơ hai tay cười với y, miệng nhỏ bi bô không biết đang nói gì.

Sở Yến xưa nay lạnh nhạt nhoẻn khóe môi, nựng gò má bụ bẫm của Sở Khanh: “Ngoan thế kia mà, đúng không?”

Cũng không biết Sở Khanh có nghe hiểu không mà bật cười khanh khách, nắm ngón trỏ y bỏ vào miệng.

Cái mút và cảm giác ẩm ướt bất thình lình khiến Sở Yến ngây người, một góc nhỏ trong lòng cũng trở nên mềm mại theo đó.

Lo sẽ làm tổn thương răng của Sở Khanh, y không rút tay, vậy là từ đây tiểu ma vương đã coi ngón tay của tiên tôn thành vú giả.

Mà Sở Yến có thêm một bé bạn giường.

Tiên nhân và Ma tộc trường thọ lớn rất nhanh, lúc một lớn một nhỏ không còn chen chúc trên một chiếc giường được nữa, Sở Yến sai người sắp xếp phòng riêng cho Sở Khanh.

Kết quả Sở Khanh chẳng những không chấp nhận, còn rất tức giận, chiến tranh lạnh với y một tháng ròng.

Lo cáu giận ở ngoài làm hư hỏng sẽ để các trưởng lão bắt được thóp uy hiếp Sở Yến, tiểu ma vương chỉ có thể nén giận, đêm đến lúc Sở Yến truyền tiên khí cho hắn hung dữ cắn y một cái.

Trên ngón tay mảnh khảnh thon dài của sư tôn để lại từng dấu răng, thuộc hạ không khỏi lo lắng: “Sư tôn, tay của ngài…”

“Không sao.” Sở Yến xua tay, tiếp tục cúi đầu xử lý công vụ.

Dấu răng dần nhạt đi sau khi Sở Yến bảo thuộc hạ thông phòng ngủ của y với căn phòng cách vách.

Lúc chỉ cho Sở Khanh cánh cửa nối liền phòng ngủ của hai người, vẻ mặt của y cưng chiều mà không tự biết: “Thế này vừa lòng rồi chứ?”

Tiểu ma vương lớn lên từng ngày, mỗi tối trước khi ngủ Sở Yến vẫn truyền linh khí cho hắn, giúp hắn kiềm chế ma khí bẩm sinh trong cơ thể.

Nhờ danh hiệu sư tôn mạnh nhất ở Tiên giới của Sở Yến, nếu y đã bảo vệ người dưới cánh, không ai dám công khai gây bất lợi cho Sở Khanh, nhưng ngấm ngầm nhục mạ hắn rất khó nghe.

Sư phụ và tiên sinh Sở Yến tìm tới cho hắn không phải bỏ việc giữa chừng thì là không theo kịp tốc độ tiến bộ của Sở Khanh. Cuối cùng Sở Khanh không đến học đường nữa, dứt khoát theo sau Sở Yến giúp việc, vừa nhìn vừa học.

Thiếu niên dần trổ mã, bản lĩnh tay chân do đích thân Sở Yến dạy bảo rất cao cường, nhưng do hoàn cảnh nên lớn lên bướng bỉnh lạnh lùng, không nghe lời ai ngoài Sở Yến.

Hay nói cách khác, ngoài Sở Yến ra, hắn không thân cận với bất cứ ai.

Mùa xuân Sở Khanh thành niên, trước khi ngủ Sở Yến đến phòng ngủ của người kia truyền linh khí như thường lệ, song vừa đến bên cửa lại nghe thấy tiếng rên khẽ kìm nén của thiếu niên.

Y giật thót trong lòng, phá cửa vào: “Sở Khanh!”

Thiếu niên trên giường hai má đỏ lựng, trên trán toát mồ hôi mỏng, y sam không chỉnh tề.

Ấy?

Sở Yến – hiểu nhầm là các trưởng lão phản đối y nhận nuôi Sở Khanh cuối cùng vẫn xuống tay với tiểu ma vương của y – há hốc mồm, hiếm khi luống cuống tay chân; mà Sở Khanh xấu hổ đỏ hai tai, xụ mặt bướng bỉnh không chịu lên tiếng.

Tự khoác lác là trưởng bối, cuối cùng vẫn do Sở Yến phá vỡ bầu không khí im lặng: “Xin lỗi, là sư tôn đã đường đột. Ta tưởng con bị đánh úp, bị thương, căng thẳng nên quên gõ cửa.”

Sở Khanh cắn môi dưới, kéo chăn che vị trí quan trọng: “Con là đồ đệ của sư tôn, không dễ bị đánh úp như vậy.”

Sở Yến cảm thấy đồ đệ ngốc nhầm trọng điểm săn sóc giúp hắn khép cửa lại, lui ra: “Tiện rồi thì báo sư tôn biết.”

Hai mươi phút sau, Sở Khanh chủ động đến phòng ngủ của Sở Yến.

Hắn im lặng, nhưng người kia lại nhớ năm đó lúc chia phòng tiểu ma vương này chiến tranh lạnh một tháng với y như thế nào.

Nhớ lại vẫn hơi sợ.

Vì vậy y chủ động xoa dịu bầu không khí: “Không cần phải cảm thấy xấu hổ, chỉ là nhu cầu sinh lý bình thường thôi.”

“Bình thường sao…?” Sở Khanh ngẩng đầu nhìn y, con ngươi đen láy càng ngày càng sâu thẳm, giống như vòng xoáy sẽ hút người ta vào.

So với tiên nhân, ở phương diện kia Ma tộc có nhu cầu và dục vọng khá mạnh, vậy nên Sở Yến gật đầu: “Bình thường.”

Chẳng qua là y không muốn hù dọa tiểu ma vương của y mà thôi, ngờ đâu Sở Khanh lại truy hỏi: “Sư tôn cũng như thế ư?”

Im lặng một hồi, Sở Yến “ừ”: mặc dù cực kỳ thi thoảng.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.