Cung tên của xạ thủ mới của bộ Cảnh vụ mới chế tạo gấp xong gần đây, vì vậy trong đội phái một nhóm người đến Lâm thành tiếp nhận hộ tống về bộ Cảnh vụ.
Lần đầu tiên ra ngoài qua đêm không về nhà, hơn nữa đi tận năm ngày, trước ngày xuất phát, Sở Khanh đè Sở Yến lên giường hôn cả đi cả về mấy lần.
Hé miệng thở dốc, Sở Yến đặt tay trước ngực Sở Khanh: “Được rồi…”
Nhưng tiểu ma vương nhà y vẫn chưa thỏa mãn: “Không đủ, con phải hôn hết phần của năm ngày kế tiếp, không thể thiếu cái nào.”
Người Ma tộc chịu gì cũng không thể chịu thiệt!
Sở Yến vừa tức vừa buồn cười, cam chịu bất chấp tất cả, tóm vạt áo Sở Khanh một lần nữa áp môi lên.
Y hôn rất tỉ mỉ, hôn quanh môi Sở Khanh hết từ trong ra ngoài, ngay cả gốc lưỡi hồng hào mềm mại cũng bị y quấn mút, gặm cắn nhẹ nhàng cứ như xoa bóp.
Đảo khách thành chủ, Sở Yến hôn tiểu ma vương nhà y đỏ rần mặt, trong mắt dập dờn sóng nước càng động lòng người hơn: “Thỏa mãn?”
Sở Khanh nửa ngồi dậy, đầu tiên đầu gật, sau đó lại lắc đầu: “Muốn sư tôn giúp con…”
Hết cách, Sở Yến ngoắc ngón tay, mà tiểu ma vương nhà y chủ động chui vào lòng y.
Y có ý chơi xấu, tất nhiên Sở Khanh không trốn được, chỉ có thể ngẩng đầu năn nỉ nhiều yêu thương của Sở Yến hơn: “Muốn hôn…”
Sở Yến ôm hắn, vừa dặn dò:
“Không được cậy mạnh không được bị thương, đi thế nào về thế đó.”
“Nhớ phải ăn cơm, lúc phải nghỉ ngơi thì thay ca với sư huynh sư tỷ.”
“Chăm sóc bản thân thật tốt, sư tôn chờ con về.”
Sở Khanh vừa bắn ra rất nhạy cảm, Sở Yến sờ chỗ nào hắn cũng run rẩy không ngừng, vì vậy chỉ có thể cắn răng gật đầu đồng ý: “A… vâng, sư tôn… đợi con…”
Bên ngoài, Yến Yến tự dưng lại bị đuổi ra kêu áu áu trả lời: không thành vấn đề, nó sẽ bảo vệ chủ nhân!
///
Trong Tiên giới, tiên nhân chia làm năm bậc, tiên nhân vừa thành niên mấy năm đầu đều vật vã giữa cấp năm và cấp bốn.
Sau khi trộn lẫn lý lịch, tiên nhân cấp bắt đầu ba phụ trách dẫn dắt người mới có thể tự mình đảm đương một phía.
Tiên nhân cấp hai giữ chức người dẫn đội nhiệm vụ vừa và nhỏ bắt đầu tinh tú nghiên cứu, chuyên tâm trở thành tiên nhân cấp một.
Khảo hạch tiên nhân cấp một mỗi mười năm một lần, thí sinh sau khi có được sự đồng thuận của tiên tôn và các trưởng lão thì có thể chính thức trở thành tiên nhân cấp một được lê dân bá tánh kính ngưỡng.
Tiên nhân cấp một sẽ được mời tham gia các loại hội nghị và hoạt động của Tiên giới, cũng phải phụ trách nhiệm vụ viễn chinh canh phòng biên giới vân vân.
Hộ tống vũ khí chắc chắc có tiên nhân cấp một đã được Sở Yến kiểm tra đánh giá, mà lần này bởi vì Sở Khanh đi theo đội ngũ, Sở Yến lo thân phận của hắn nhạy cảm nên âm thầm yêu cầu Giang Hòa bổ sung thêm một vị tiên nhân cấp một bảo vệ đội ngũ an toàn.
Đồng hành còn có bốn vị tiên nhân cấp hai và hai tiên nhân cấp năm gà mờ giống như Sở Khanh, trong đó bao gồm Vu Miên.
Không giống với tiên nhân cấp ba, tiên nhân cấp một và cấp hai hiếm khi tiếp xúc với người mới, cộng thêm người có thân phận xấu hổ như Sở Khanh, vì vậy chín người một chim dọc đường đi tẻ ngắt.
Nhưng may thay Vu Miên được yêu thích kiên trì miệt mài hâm nóng bầu không khí, lúc trở về cả nhóm cũng coi như thân quen hơn.
Không thể tính là nói nói cười cười, nhưng ít nhất cũng có thể xã giao hai ba câu.
“Ta có thể ôm Yến Yến một cái không?” Vu Miên chỉ Yến Yến đi theo bọn họ lượn vòng ở trên nóc xe ngựa cả đường.
Nhìn điểu yêu bự nhà mình, Sở Khanh nói thật: “Nó không thích người khác ôm nó.”
Vu Miên ủ rũ cụp vai: “Thôi được rồi…”
Sở Khanh không nhịn được, nói thêm: “Không nhắm vào ngươi, sư tôn nó cũng không cho ôm.”
“A, bây giờ Yến Yến đang trong thời kỳ phản nghịch!” Tiểu cô nương gật đầu bật cười, sau đó đổi chủ đề, “Nói chứ, sư tôn có nghiêm khắc với ngươi lắm không? Hồi nhỏ ngươi nghịch ngợm có bị tét mông không?”
Sở Khanh lắc đầu phủ nhận ngay: Sư tôn chưa từng động thủ với hắn, đừng nói chi tét mông.
Ngược lại là hắn, ngấp nghé cơ thể sư tôn nhà hắn thì có…
“Ta cũng nghĩ vậy! Sư tôn rất thương ngươi nhỉ?” Vu Miên híp mắt nhớ lại cảnh tượng gặp được Sở Yến hôm đó, “Bọn họ đều bảo sư tôn rất lạnh lùng, là kiểu trưởng bối không hay nói cười, nhưng hôm đó ta chỉ tặng rượu cho ngươi thôi, y liền cười với ta!”
Sở Khanh vừa định gật đầu nói gì đó, liền nhận ra gần đó có hơi thở của ma khí đang dao động.
Một giây sau, tiếng kêu của Yến Yến và cảnh báo của tiên nhân cấp một đồng thời vang lên: “Tất cả đề phòng!”
Kim độc bắn về phía tiểu đội như mưa kiếm, tiên nhân cấp hai bày ra lớp phòng ngự tiên khí và mười hai Ma tộc mặt mũi ghê tợn lập tức hiện thân.
Mặc dù có tiên nhân cấp một và cấp hai tọa trấn, nhưng Ma tộc đánh úp cũng không phải hạng xoàn, khiến cho tiên nhân cấp năm như Vu Miên ứng phó vẫn hơi trầy trật.
Bên cạnh truyền tới tiếng rên khẽ đau đớn của Vu Miên, Sở Khanh xoay người, bắt được góc độ một tay đánh bay Ma tộc trước mặt, hạ gục một tên định đánh úp phía sau Vu Miên.
Bảo vệ Vu Miên cánh tay đã bắt đầu rướm máu ở sau lưng, Sở Khanh bá đạo nói: “Để ta.”
Dù sao chuyện lúc đó mình không chớp mắt đã suýt giết tiên nhân đọa ma đã sớm truyền khắp bộ Cảnh vụ, hắn cũng không sợ mình ghê hơn chút nữa, có giỏi thì tới.
Thủ pháp tàn nhẫn, sau một chén trà, bên cạnh Sở Khanh toàn là xác Ma tộc tắm máu.
Sau khi xác nhận kẻ tập kích đã bị diệt sạch, hắn quay lại cạnh xe ngựa, mà một trong các tiền bối đang băng bó cho Vu Miên.
Ngẩng đầu nhìn thấy hắn, tiểu cô nương còn cười với hắn: “Vừa rồi cảm ơn ngươi nhé!”
Hắn thuận miệng “ừ”, nhưng Vu Miên vẫn còn tâm trạng chỉ những xác Ma tộc suýt đã giết nàng đùa: “Có đôi khi ta rất hoài nghi ngươi là có phải là Ma tộc thật không đấy? Hay là nhầm? Sao bọn chúng xấu thế kia, chỉ có một mình ngươi đẹp trai?”
Sự chú ý của tiểu cô nương quá đặc biệt, Sở Khanh im lặng một hồi chỉ rặn được một câu: “Có lẽ bởi vì ta do sư tôn nuôi lớn.”
Chính bởi vì do Sở Yến nuôi lớn, vậy nên cho dù hai vị tiên nhân cấp một chỉ phụ trách giám sát nhưng không vào tham chiến không lên tiếng, hắn cũng biết sự tình không bình thường.
Cảnh đội Tiên giới hộ tống vũ khí bị tấn công, xe ngựa vận chuyển vũ khí lại không hề bị thiệt hại?
Cúi đầu cười khổ, Sở Khanh không oán trách cũng không phản kháng hành vi ăn ý dời lực chú ý từ xe ngựa lên người hắn của hai vị tiên nhân cấp một.
Sở Yến đậu trên vai hắn kêu chíp chíp mấy tiếng, mà hắn chỉ nhỏ giọng an ủi: “Không sao, không cần khiến sư tôn lo lắng.”