Tiểu Ma Vương Tiên Tôn Tiên Giới Nuôi

Chương 26



Sau khi đoàn sứ giả Ma tộc đi, sự kiện Chu Nho Ma không bởi vì vậy mà kết thúc.

Sở Khanh không nhận được bình máu nữa, nhưng hắn không thể vui lên được.

Bởi vì có lẽ thế lực mới thiếu máu, vì vậy để bổ sung xe máu, trẻ con Tiên giới từng đứa bị tàn sát.

Hai đứa trẻ bị giết hại đầu tiên là hai bé gái chiều tối bắt cá ở ven suối.

Tiếp đến là bé trai tan học về nhà.

Sau đó có thiếu niên sau khi cãi nhau với cha mẹ bỏ nhà đi, thiếu nữ ra ngoài dắt chó đi dạo, một nhóm bạn tổ chức sinh nhật ở quán ăn…

Toàn bộ bị cắt cổ lấy máu sau khi trọng thương, lúc được phát hiện thi thể đã thành xác khô.

Bộ Cảnh vụ bận sứt đầu mẻ trán, ngay cả các tiên nhân cấp một ra ngoài làm nhiệm vụ cũng bị gọi về.

Nhưng Ma tộc tập kích hoàn toàn không có quy luật cũng không có tuyến đường cụ thể, tăng cường nhân thủ tuần tra vẫn khó mà đề phòng.

Đêm khuya, Sở Khanh nghe hết cuộc đối thoại dưới sự bất lực của Giang Hòa với Sở Yến:

“Sư huynh, là năng lực của đệ không đủ, đệ không thể làm được…”

“Giang Hòa, đừng nản lòng, đệ là một trong những người ta tin tưởng nhất, cũng là một trong các môn sinh sư phụ chúng ta hài lòng nhất, đệ không làm được thì ai có thể làm được?”

“Nhưng sư huynh à, đã mười mấy đứa trẻ mất mạng rồi! Ma lực của Chu Nho Ma không cao, nhưng hành tung hơi thở rất khó đoán, đừng nói là Cảnh viên sơ cấp, đôi khi tiên nhân cấp ba cũng không tìm được!”

“Ta hiểu, đệ bình tĩnh, chúng ta phân chia nhiệm vụ nhân thủ lại.”

Có Sở Yến tham gia và chỉ dẫn, tốc độ của án mạng chậm lại mà việc bắt giữ Chu Nho Ma cũng có tiến triển.

Lần đầu tiên bắt được Chu Nho Ma gây án chính, đã có mười ba đứa trẻ bỏ mạng trong kế hoạch lấp đầy xe máu điên rồ của chúng.

Giang Hòa là người đầu tiên lao tới đánh Chu Nho Ma trọng thương rồi bảo vệ đứa trẻ bị dọa sợ trong lòng: “Bắt lại!”

Từng tiên nhân Cảnh đội mang mắt gấu trúc như tiêm máu gà, chí khí ngất trời.

Cho đến khi bị giải đi, Chu Nho Ma chỉ Sở Khanh oán trách: “Đều tại vương tử điện hạ không chịu theo bọn ta về, mới hại bọn ta phải lén la lét lút tới trộm máu vất vả như vậy.”

Mọi người một giây trước còn phấn khởi ngây ra, im lặng.

Người có mặt còn ai không nghe hiểu: chỉ cần Sở Khanh không theo bọn chúng về ngày nào, kế hoạch giết người liên hoàn này sẽ còn tiếp diễn.

Uy hiếp trắng trợn khiến cho bầu không khí nặng nề.

Sở Khanh há miệng, nhưng không phát ra được tiếng nào.

Cuối cùng vẫn là Giang Hòa phụ trách chửi lại: “Các ngươi nghĩ bọn ta là viện yêu thương hay là nhà nuôi trẻ? Giúp các ngươi nuôi lớn rồi bây giờ đòi người với bọn ta? Cứ chờ thong thả!”

Chuyện này sau khi về nhà hắn không nói với Sở Yến, nhưng đến tối, Sở Yến vẫn kéo hắn ngồi xuống bên giường.

“Sở Khanh, chuyện hồi sáng sư tôn đã biết rồi, không trách con.” Sở Yến nắm tay hắn nói rất thành khẩn, “Chuyện này ngoài đám mất trí muốn ăn máu người kia, không ai sai cả.”

“Là Giang thống lĩnh kể với người?”

Bận rộn đàm phán với Ma vương cha hắn và gia cố kết giới, đã nhiều ngày rồi Sở Khanh không cùng dùng bữa với Sở Yến, đừng nói chi là ngồi xuống trò chuyện tử tế như thế này.

Thỉnh thoảng Sở Yến về sớm, hắn cũng đang thay ca tuần tra.

“Ừm, nói chung không liên quan tới con, không có ai trách con.” Sở Yến lại nhấn mạnh.

Sở Khanh không nói gì, chỉ ôm lấy Sở Yến, im lặng tựa trước ngực y.

Hồi lâu sau, hắn thở dài: “Xin lỗi sư tôn, lại làm người lo lắng rồi.”

Trước đây hắn còn tưởng trưởng thành rồi thì có thể giúp Sở Yến chia sẻ gắng nặng bảo vệ Tiên giới, nhưng sau này phát hiện phần lớn ưu phiền của Sở Yến dường như đều bắt nguồn từ hắn.

Sau khi trưởng thành, không có tiền tài như nước, phiền muộn và xui xẻ lại nuối đuôi nhau tới từng chuyện.

“Có thể trở về trước đây không cần lớn lên không…?”

Sở Yến nhướng mày, đẩy hắn ngã lên giường: “Con chắc chắn à? Không lớn thì không làm loại chuyện này được đâu…”

Biết Sở Yến chỉ vì giúp mình giải tỏa áp lực, Sở Khanh không từ chối.

Hôn sừng ma của hắn, Sở Yến dặn đi dặn lại:

“Bất kể lúc nào cũng đừng coi mình là thần, cố gắng hết sức là được, nhưng không cần tự trách chuyện nằm ngoài khả năng.”

“Sư tôn biết con lương thiện, nhưng có đôi khi sư tôn vẫn mong con ích kỷ một chút, nghĩ cho mình hơn.”

“Dù ra quyết định gì, bảo đảm sự an toàn của bản thân là trên hết, nếu thật sự không được, hãy đứng ở góc độ của sư tôn, đừng lỗ mãng được không?”

Sở Khanh vừa mới thay ca rất mệt, mệt đến mức không nghĩ sâu lời của Sở Yến có ý gì.

Cho đến khi thi thể thứ 27 nằm trước mặt hắn, mà Vu Miên nhoài trên cơ thể im lìm của bé gái gào khóc: “Thiên Thiên! Thiên Thiên! Muội tỉnh lại đi, nhìn tỷ tỷ này!”

Tiếng khóc làm đầu hắn muốn nổ tung, cuối cùng hắn trút lửa giận lên người kẻ đầu sỏ.

Trong cơn thịnh nộ, hắn chém Chu Nho Ma kiếm này đến kiếm khác:

“Được lắm, rất được! Ta sẽ giết sạch hết từng tên các ngươi!”

“Sức sinh sản mạnh đúng không? Ngươi con mẹ nó đệt đứa nào ta giết đứa đó!”

Hắn biết rõ mình đã mất kiểm soát, nhưng hắn không nghĩ đến việc kìm chế hay bình tĩnh lại.

Biết bao tuần Cảnh đội họ ai cũng thay ca ngày đêm, một ngày không ngủ được bốn tiếng chỉ vì bảo vệ những đứa trẻ chưa trưởng thành, dựa vào cái gì những tên quái vật táng tận lương tâm này nói giết là giết?!

Tiếng hét thảm của Chu Nho Ma cuối cùng át đi tiếng khóc nức nở của Vu Miên.

Bởi vì thiếu nhân thủ trầm trọng, lần này dẫn đội chỉ là một tiên nhân cấp ba, thấy hiện trường mất kiểm soát cũng bị làm cho luống cuống.

Khoảnh khắc ấy Sở Khanh mới hoàn toàn hiểu rõ những lời mà Sở Yến nói.

Hắn bất lực cười khổ: hoá ra sư tôn hắn đã đoán trước được kết quả thế này…

Chu Nho Ma đã tắt thở từ lâu, mà bên Vu Miên cũng chỉ con lại tiếng nghẹn ngào tê dại.

Hít sâu một hơi, hắn quỳ trước mặt Vu Miên dùng khăn trắng che Vu Thiên lại: “Xin lỗi, nhưng thù của muội muội ta sẽ trả thay cô.”

Vu Miên ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt có thần sưng đỏ vì khóc.

“Đưa muội muội về nhà đi.”

Một nhóm người chuẩn bị rời đi, nhưng Sở Khanh không đi theo.

Tiên nhân cấp ba dẫn đội gọi: “Sở Khanh? Đi thôi.”

“Mọi người về trước đi, ta tự bình tĩnh lại.” Sở Khanh xua tay.

Thấy hắn kiên trì, những người còn lại không cưỡng ép.

Chỉ có Vu Miên trước khi đi, nói một câu với giọng mũi: “Không phải lỗi của ngươi, đừng tự trách.”

Rõ ràng là một câu thiện chí, lại trở thành cọng rơm cuối cùng đè bẹp hắn.

Đêm đen như mực, hắn ôm đầu gối co ro, bả vai run lẩy bẩy.

Sở Yến nói hắn không giống bọn chúng, bởi vì hắn có lương tri, hắn có lòng chính nghĩa, hắn có Yến Yến và sư tôn.

Nhưng chính vì hắn có lương tri, hắn có lòng chính nghĩa, hắn có Yến Yến và sư tôn cùng với rất nhiều người hắn quan tâm, vậy nên giờ đây mới đau khổ như vậy!

Rõ ràng hắn mang nặng tội nghiệt, nhưng lại không một ai trách hắn.

Hồi lâu, hắn lảo đảo đứng dậy, muốn viết một mảnh giấy cho Sở Yến, mới nhớ trong người không có giấy cũng không có bút.

Xé một mảnh vải nhỏ trên áo, Sở Khanh mở miệng cắn ngón trỏ của mình.

Nhìn giọt máu ứa ra nơi đầu ngón tay, hắn hài lòng khoa tay múa chân trên mảnh vải.

Trước khi náu vào rừng, hắn vẫy tay với Yến Yến: “Yến Yến, giúp ta đưa cái này cho sư tôn đi.”

Ngẫm lại, hắn thêm một câu: “Nếu như có thể, hãy thay ta ôm người.”

  ///

Trong đêm tối vắng vẻ không người, lúc Sở Yến nhìn thấy Yến Yến bay tới, có hơi bất đắc dĩ: “Tối nay không về nữa sao?”

Lấy mảnh vải xuống, môi vẫn còn lẩm bẩm: “Yến Yến, ngươi mang cho chủ nhân ngươi chút đồ ăn khuya…”

Sau đó không còn âm thanh.

[Sư tôn, con đi đây, đừng tìm con. Bảo trọng.]


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.