Sở Khanh vừa bước qua biên cảnh của Tiên giới và Ma giới, Yến Yến đã đuổi kịp.
Vươn tay ra để nó đậu trên cánh tay mình, hắn cúi đầu dùng trán cọ tiểu điểu yêu bây giờ đã chẳng hề nhỏ, thầm nghĩ: sau này chỉ còn ngươi và ta thôi.
Ngày đầu tiên tới Ma giới, bởi vì không quen khắp ngõ đều là ma khí cuộn cuộn, Sở Khanh phát sốt, kinh tởm đến mức buồn nôn.
Há miệng thở dốc, hắn cố gắng kìm chế ma khí như muốn phá kén chui ra trong cơ thể, không để mình bị ma khí ảnh hưởng.
Nhưng thấy trên đầu dòng người qua lại đều có sừng ma, hắn mới sực nhớ sau này hắn cũng không cần che giấu nữa.
Hắn không khác gì người khác.
Dù không có sư tôn và tiên khí hắn thích nhất.
Thuận lợi vào cung, lần đầu tiên nhìn thấy phụ thân ruột của mình, trong lòng Sở Khanh không chút gợn sóng: “Ta không về nhận thân, chẳng qua là trước mắt chúng có kẻ thù giống nhau mà thôi, ta không ngại ông lợi dụng ta, nếu như ta có ích.”
Trên đầu mang sừng Ma to lớn ấn tượng, ma vương trịch thượng nhìn xuống Sở Khanh, hỏi: “Bọn hắn gọi ngươi là gì?”
“Họ Sở, tên Khanh.” Biết rõ không ai quan tâm, nhưng Sở Khanh vẫn giải thích rất kiêu hãnh, “Sở là họ của sư tôn, tên cũng do sư tôn đặt.”
Tân Thụy vương tử ở một bên chế nhạo: “Mở miệng là sư tôn sư tôn, y hệt trẻ con chưa dứt sữa!”
Sở Khanh không tức giận, phóng khoáng thừa nhận: “Ta vốn là đứa trẻ sư tôn nuôi lớn.” Duy nhất, cũng quý báu nhất.
“Chung quy vẫn là người hoàng thất, sau này gọi ngươi là Tân Nghiêu đi.” Ma vương nói xong lại yêu cầu, “Sừng ma đâu? Thu lại làm gì? Để ta xem bạn già của ta nuôi ngươi thế nào?”
Hoàn toàn không giống sự quan tâm của phụ thân, hoàn toàn là nổi hứng nhất thời.
Sở Khanh cảm thấy mình giống như con khỉ trong vườn thú, nhưng hắn không muốn ngày đầu tiên tới đã chọc giận người kia, nghĩ lại đây cũng không phải yêu cầu quá đáng gì, bèn đồng ý.
Hắn để lộ sừng ma vẫn luôn giấu khi ở Tiên giới, đại thần trong cung thậm chí Tân Thụy và ma vương đều mở to mắt, phía sau lập tức truyền ra tiếng xì xào.
Mặc dù bởi vì tuổi còn trẻ, sừng ma của hắn không phải tráng lệ nhất, nhưng bàn màu sắc độ bóng tuyệt đối là chiếc sừng đẹp nhất.
“Sao ngươi chăm sóc chúng nó đẹp vậy?!”
Không kìm chế được lòng tò mò, Tân Thụy nhảy ra định chạm vào sừng ma của Sở Khanh, sau đó không nghi ngờ gì quơ phải không khí, còn bị lườm một cái cảnh cáo.
Nhanh chóng thu sừng ma lại, Sở Khanh đắc ý, rất vênh váo, cuối cùng ngày đầu tiên vào vẫn làm cho người ta ngưỡng mộ, ghen tị, căm ghét: “Có lẽ là không khí Tiên giới bọn ta tốt hơn.”
“…”
Tất nhiên hắn sẽ không nói, đó là đối tượng chăm sóc bảo dưỡng chính lúc sư tôn truyền tiên khí cho hắn mỗi tối.
Ngoại trừ làm sạch bụi bẩn, Sở Yến còn dựa theo đề cử của tiểu cung nữ tìm kem dưỡng da làm đẹp tốt nhất Tiên giới.
Người ta dưỡng da, hắn dưỡng sừng.
Sau khi phát hiện hắn lười dùng những chai lọ ấy, Sở Yến dứt khoát mỗi tối tự mình làm.
Quan trọng nhất là còn có nụ hôn tình yêu!
Dưới yêu thương như vậy, sừng ma muốn không đẹp cũng khó.
“Haha, xem ra ngươi sống ở Tiên giới cũng không tệ?” Ma vương cười khẽ.
“Không phải không tệ, là sống rất tốt.” Sở Khanh cong khóe môi, “Thời gian vui vẻ ôn chuyện cũ đã xong, chúng ta có thể thảo luận làm sao hợp tác tiêu diệt đám cuồng ma hút máu mất trí kia rồi chứ?”
///
Ma tộc không kháng cự việc Sở Khanh đến, thậm chí gấp gáp chào đón hắn gia nhập đội hình tấn công quân phản loạn.
Bất đồng ngày càng lớn, thế lực mới do Tân Trí vương tử dẫn dắt đã tự lập môn hộ, vì vậy sau khi chắc chắn cái mác quân phản loạn, Ma tộc sảng khoái đưa người ngoài Sở Khanh không quen biết ai cũng không thiên giúp ai đi diệt trừ phản quân.
Đương nhiên Sở Khanh biết đây chỉ là đang lợi dụng hắn, nhưng hắn cũng đang lợi dụng tình báo và quân đội của Ma tộc để diệt trừ uy hiếp của Tiên giới.
Một cuộc hợp tác đôi bên cùng có lợi, tại sao lại không?
Chắc hẳn Chu Nho Ma cũng không ngờ, hắn tới Ma giới nhưng lại đi nhờ vả phe địch, chỉ đuổi cùng giết tuyệt bọn chúng.
Nếu như nói sừng ma của Sở Khanh đẹp đến mức khiến người ta kinh ngạc, vậy thì lúc hắn vung kiếm giết địch sạch sẽ gọn gàng không chút do dự càng khiến người Ma tộc kinh hãi hơn.
Nhuốm máu tươi khắp người, nhưng hắn chẳng hề chớp mắt, tùy ý đá cái đầu bên chân ra: “Tiếp tục, cứ điểm tiếp theo.”
“Ta nói ngươi chứ, do tiên tôn người ta nuôi lớn thật à? Giết người không chớp mắt luôn!”
“Cứ như đạp chết một con kiến vậy!”
“Không phải nói tiên nhân từ bi bác ái sao? Muốn để tiên tôn nhìn thấy bộ dạng ngươi hiện giờ ghê.”
Người Ma tộc tặc lưỡi ngạc nhiên, mà Tân Thụy còn không quên châm dầu vào lửa: “Này chứng tỏ cái gì? Bên trong đệ ta chảy dòng máu Ma tộc, không thay đổi được!”
Hắn ta cười muốn khoác vai Sở Khanh thể hiện huynh đệ hữu cung, nhưng bị né tránh thẳng thừng: “Ai là em ngươi? Đừng chạm vào ta.”
Đến Ma giới hơn một tháng, Sở Khanh không gần gũi với bất kì ai.
Rõ ràng là tộc nhân của hắn, nhưng hắn không hề có cảm giác thân thiết.
Ngay cả thức ăn cũng lạ, không ưng cũng không ăn được, vì vậy chỉ mấy tuần ngắn ngủi đã sụt mấy cân.
Hắn nhớ canh Sở Yến nấu cho hắn, hơn nữa tìm khắp phố lớn ngõ nhỏ Ma giới cũng không thể tìm thấy bánh hạnh nhân hắn thích ăn.
Thỉnh thoảng ban đêm bụng sôi òng ọc, hắn chỉ ôm Yến Yến lẩm lẩm: “Yến Yến, mi nói xem chúng ta lén chạy về nhà mang chút thức ăn lại có được không?”
Câu trả lời của Yến Yến là dùng mỏ yêu mổ đầu hắn.
Cười né, Sở Khanh nói tiếp: “Ta giỡn mà.”
Nếu về thật có lẽ hắn không nỡ đi mất.
Nhưng không chỉ có thức ăn khác.
Từ đầu tóc đến quần áo, chỗ nào hắn cũng không quen.
Tóc của tiên nhân đen dài thẳng bồng bềnh, thế nhưng Ma tộc thích tết tóc thành bím.
Tóc hắn còn có thể kiên trì không đổi, song quần áo không thể không nhập gia tùy tục.
Lúc đó ngoại trừ bộ cảnh phục trên người, hắn không mang theo gì cả, vì vậy sau khi hắn bị thợ may thứ hai mươi bảy từ chối may quần áo cho, hắn không thể không mặc phục trang của Ma tộc vào.
Không giống tiên nhân tiên khí bay bay, tiên phục rộng rãi đường chỉ mượt mà, đồ của Ma tộc bó người còn không có ống tay áo.
Rõ ràng cởi trần ở trước mặt Sở Yến hắn cũng không cảm thấy ngại, nhưng bây giờ chỉ để lộ hai cánh tay hắn lại cảm thấy độ xấu hổ đã vượt quá phạm phạm vi chịu đựng.
Nhìn gì mà nhìn! Cánh tay và cơ ngực của hắn là thứ mà ai cũng có thể nhìn sao?!
Lần thứ n nhịn thôi thúc muốn móc con mắt dâm đãng nhìn chằm chằm hắn chải nước miếng của người bên cạnh, Sở Khanh đúc kết được: ngoại trừ ở bên cạnh Sở Yến, hắn không hợp với chỗ nào hết.