Cảm giác ấm áp và mềm mại trên đỉnh đầu dường như vẫn còn đó, Giang Đinh đứng trong sân chậm rãi tỉnh táo lại.
Cậu mơ màng cầm một ly champagne đưa lên môi chuẩn bị uống.
Một bàn tay mềm mại trắng trẻo nắm lấy cổ tay cậu ngăn lại.
“Giang thiếu gia.” Vạn Diệp híp mắt cười cười tiến lại gần thì thầm bên tai, “Uống nhiều dễ say lắm, cậu thử ly có nồng độ cồn thấp của tôi sẽ tốt hơn đấy.”
Giang Đinh giật lùi lại ngay lập tức: “Cô Vạn, xin giữ chừng mực.”
“Ôi chao.” Vạn Diệp nhẹ nhàng nói, “Chúng ta sắp đính hôn đến nơi rồi, cần gì phải giữ chừng mực nữa.”
Đôi mắt xanh lam của Giang Đinh đột nhiên run rẩy.
“Cô nói cái gì?” cậu nhíu chặt mày.
“Cậu không biết sao?”
Vạn Diệp nhếch môi, “Vì tôi rất thích cậu, nên bố tôi đã đề nghị chuyện kết hôn của chúng ta với chú Giang rồi và chú đã đồng ý. Đêm nay tổ chức tiệc sinh nhật chỉ là phụ, mục đích chính là để thông báo lễ đính hôn của chúng ta.”
Giọng nói ngọt ngào ấy dường như mang theo sức nặng ngàn cân, khiến Giang Đinh loạng choạng, toàn thân cậu khẽ run rẩy.
Cậu không còn quan tâm đến lễ nghĩa nữa mà quay người đi tìm Giang Ngôn Châu đang nói chuyện với khách mời, cậu không quan tâm ông đang nói gì mà đi thẳng đến kéo tay ông.
Giang Ngôn Châu không hất ra mà mỉm cười nói một câu “Xin lỗi,” rồi theo Giang Đinh lên lầu hai giữa những ánh mắt ngạc nhiên.
Giang Đinh buông tay.
Giang Ngôn Châu bước đến ghế sofa ngồi xuống rồi tự rót cho mình một tách trà.
Một lúc sau, ông từ tốn nói: “Tiểu Đinh có chuyện gì thì cứ nói thẳng nào.”
Giang Đinh quay người lại đứng đối diện với ông, cậu hít một hơi sâu để đè nén cơn giận trong lòng rồi thấp giọng hỏi: “Ba quyết định đính hôn cho con từ khi nào?”
“Hai tháng trước.” Ông đan hai tay đặt trước người, dáng vẻ thoải mái tựa vào lưng ghế, “Khi chính miệng vị họa sĩ kia nói rằng đã chia tay con.”
“Sao nào.” Giang Ngôn Châu nhướng mày, “Con vẫn còn trông mong gì nơi cậu ta sao?”
Giang Đinh ngừng thở.
Một lúc lâu sau, đôi vai căng thẳng của cậu chùng xuống, cậu như thể đã mất hết sức lực mà cúi đầu, giọng nói đầy mệt mỏi: “Ba, xin hãy buông tha cho con đi.”
“Có thể chứ.” Giang Ngôn Châu gật đầu nhẹ nhàng.
Phản ứng này nằm ngoài dự đoán của Giang Đinh nên cậu ngây người ra.
“Nhưng con phải đồng ý với ba một điều kiện.” Giang Ngôn Châu nở nụ cười văn nhã lịch sự, “Con phải nghe lời ba, sau khi tốt nghiệp đại học thì đi học thêm ba năm ngành thương mại ở Đại học Phí Mạn.”
Đại học Phí Mạn là một trường thương mại hàng đầu quốc tế, đó là cái nôi đào tạo nhiều nhân tài xuất chúng, nhưng hành tinh Phí Mạn nơi trường tọa lạc cách rất xa hành tinh Bố Nhĩ và hành tinh Lưu Sa, dù có đi phi thuyền thì cũng phải mất trọn 24 giờ mới đến nơi.
Giang Đinh nhíu mày, cậu chăm chú nhìn Giang Ngôn Châu, khuôn mặt ông dù đang mỉm cười nhưng không hề có chút ý tứ sẽ nhượng bộ hay thương lượng nào cả.
Cuối cùng, cậu nói: “Con đồng ý với ba.”
“Hy vọng đến lúc đó ba sẽ giữ lời.”
“Tất nhiên.” Giang Ngôn Châu mỉm cười, “Ba là thương nhân mà, thương nhân luôn trọng chữ tín.”
Giang Đinh không nói gì thêm nữa mà quay người rời đi.
Hành tinh Lưu Sa.
Bạch Phù đang chiên trứng để làm bánh sandwich cho bữa tối, khi viền trứng chuyển sang màu vàng nâu, chảo thông minh vừa tự động tắt lửa thì đúng lúc chuông cửa vang lên.
Anh nhấc máy liên lạc trượt mở, trên màn hình giám sát HD hiện lên hình ảnh một cậu trai tầm hai mươi tuổi.
Khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt đó, cả người Bạch Phù khựng lại.
Tiểu Loan?
Không, không phải Tiểu Loan.
Anh tỉnh táo lại và nhìn kỹ hơn, màu mắt của đối phương đậm hơn một chút so với Tiểu Loan, vì thế anh miễn cưỡng nhếch miệng nhẹ nhàng lên tiếng: “Xin chào, có việc gì không?”
“Chào anh!” Cậu trai cười rạng rỡ, “Em tên Lam Tự, là hàng xóm mới chuyển đến bên cạnh, em tới tặng quà ra mắt ạ.”
“Ra là vậy.” Bạch Phù nhướng mày, “Đợi một chút, tôi ra ngay.”
Anh tháo tạp dề rời khỏi bếp đi ra mở cửa bằng vân tay.
Hai người đứng đối diện nhau, ánh mắt Lam Tự bừng sáng, cậu ta ngạc nhiên cười tươi rồi nói: “Hóa ra là họa sĩ Bạch Phù, em thật sự rất vui khi được gặp anh!”
Thấy Bạch Phù hơi sững lại, cậu ta mỉm cười bổ sung: “Để em tự giới thiệu, em làm họa sĩ minh họa chuyên nghiệp, là đàn em trong giới nghệ thuật, em đã nghe danh anh từ lâu và luôn rất ngưỡng mộ anh.”
“Quá khen.” Bạch Phù cười nhẹ gật đầu, “Cậu Lam khiêm tốn quá rồi.”
Dù đây là lần đầu gặp mặt nhưng khuôn mặt này thực sự khiến Bạch Phù không tài nào phòng bị nổi, anh chỉ do dự một chút rồi nói: “Nếu không phiền thì mời vào ngồi chơi một chút.”
“Thật ạ!” Lam Tự cười tươi, “Vậy em không khách sáo đâu nhé!”
Nói rồi, cậu trai ôm túi giấy bước vào.
Cậu ta đặt túi giấy lên bàn trà, sau khi ngồi xuống ghế sofa thì tò mò nhìn quanh một vòng rồi cười nói: “Đây là bánh quy dâu mà em tự tay nướng, có thể sẽ không được ngon lắm nên mong anh Bạch thông cảm.”
“Không sao đâu.” Bạch Phù rót cho cậu ta một ly nước trái cây rồi cười nhẹ nhàng, “Cậu không cần phải khách sáo như vậy, cứ gọi tôi Bạch Phù là được rồi.”
“Gọi thẳng tên em ngại lắm.” Lam Tự gãi đầu, “Em gọi anh là anh Bạch nhé.”
Nghe đến đây, lông mi Bạch Phù run run rồi khẽ đáp: “…Được.”
“Anh Bạch.” Cậu ta hỏi, “Anh sống ở đây bao lâu rồi? Anh sống một mình sao? Anh có bạn gái chưa?”
Hỏi xong thì cậu ta lại bắt đầu thấy hối hận nên cười gượng xin lỗi: “Xin lỗi xin lỗi, có vẻ em quá đường đột rồi.”
“Không sao.” Bạch Phù cười nhẹ, “Tôi đã sống ở đây 23 năm rồi, tôi sống một mình, không có bạn gái.”
“Ồ——” Lam Tự kéo dài giọng, nói xong cậu ta cười khan, “Độc thân cũng tốt mà, em cũng độc thân, hahaha.”
Bạch Phù bị cậu ta làm cho bật cười, anh khẽ cười thành tiếng: “Cậu đừng lo lắng, tôi không để bụng đâu.”
“Ồ.” Lam Tự thở phào gật đầu, “Vậy thì tốt ạ.”
Nói xong, cậu ta lại bắt đầu líu ríu nói chuyện khác.
(truyện chỉ được đăng tại wattpad: BBTiu4, những nơi khác đều là ăn cắp!)
Thói quen thích nói nhiều này cũng giống Tiểu Loan.
Bạch Phù nhìn cậu trai trước mặt mà có chút ngẩn ngơ.
“À đúng rồi anh Bạch.” Cậu trai tròn mắt lấp lánh, bưng ly nước trái cây lên uống một ngụm lớn rồi cười ngây ngô hỏi, “Anh sắp tổ chức triển lãm tranh nhỉ? Em đang lo không mua được vé nên anh có thể giúp em được không ạ?”
Bạch Phù định thần lại, anh vừa cầm chai thủy tinh rót thêm nước trái cây cho cậu ta, vừa khẽ cười đáp: “Được, tôi sẽ giữ vé cho cậu.”
“Cảm ơn anh Bạch!” Lam Tự hân hoan gọi một tiếng rất vui vẻ.
Bạch Phù ngừng thở, suýt nữa anh không cầm nổi cái chai trong tay nữa.
Thực sự… quá giống.
Anh lo lắng nhìn về phía cậu trai, anh không còn nghe rõ đôi môi nhạt màu của đối phương đang mấp máy nói gì nữa.
Sau đó, đôi tay của cậu ta mở túi giấy lấy ra hộp bánh quy hương dâu và đưa đến trước mặt anh.
Anh mơ màng cầm lấy đưa lên môi cắn một miếng, vị ngọt lập tức tràn ngập trong lòng.
Đã lâu rồi, anh chưa được nếm lại hương vị ngọt ngào như thế này.
Anh khẽ nheo mắt lại.
Từ sau lần gặp mặt đó, Lam Tự bắt đầu thường xuyên xuất hiện bên cạnh anh.
Khi chạy bộ vào buổi sáng, Lam Tự mặc áo thể thao vừa ra khỏi nhà vừa nhìn anh cười “hì hì”;
Buổi trưa khi đi mua đồ về, hai người gặp nhau trên phương tiện giao thông công cộng, đối phương vẫy tay chào anh;
Vào buổi tối, hai người gần như luôn đi dạo cùng nhau trên một con đường, như thể đã có hẹn từ trước.
Họ có thói quen sinh hoạt tương tự nhau, lại làm cùng nghề nên nhanh chóng trở nên thân thiết.
Và khi đã quen thân hơn, Bạch Phù phát hiện Lam Tự thực sự rất thích thử làm các loại bánh ngọt khác nhau, và lâu lâu lại mang đến cho anh một ít, hai người vừa uống nước trái cây vừa trò chuyện.
Thời gian cứ thế chậm rãi trôi qua âm thầm lặng lẽ.
Đến khi tuyết đầu mùa rơi, Bạch Phù mới ngỡ ngàng nhận ra rằng một năm sắp trôi qua rồi.
Và triển lãm tranh mà anh chuẩn bị suốt nửa năm cũng đã cận kề.
Ngày hôm đó anh dậy rất sớm và cùng Lam Tự ra ngoài, hai người lái xe đến phòng triển lãm.
Đến nơi, Lam Tự đi theo sau Bạch Phù, vừa nhìn quanh vừa ríu rít nói gì đó với Bạch Phù.
Bạch Phù cười đáp lại, anh dẫn cậu ta vào phòng trưng bày.
Sau khi hoàn thành các thủ tục, Lam Tự hứng thú kéo Bạch Phù đi dạo quanh phòng triển lãm.
Đôi tay cậu ta bị lạnh đến đỏ ửng nhưng dường như lại không hề nhận ra mà cậu ta chỉ đứng trước từng bức tranh, chỉ vào màu sắc trên tranh rồi cười nói chuyện với Bạch Phù.
Khi nói đến điều gì đó thú vị, cậu ta phấn khích nhảy cẫng lên, Bạch Phù theo thói quen mỉm cười vỗ nhẹ lên đầu cậu trai khiến người ta nhăn mặt kêu lên một tiếng vui vẻ.
Cho đến khi nhận được thông báo từ cấp trên yêu cầu cậu ta phải trở về công ty thì Bạch Phù mới cười nhẹ nhàng nói: “Cậu đi trước đi.”
Khi đó cậu trai mới lưu luyến rời đi.
Bạch Phù nhìn theo từng bước chân xa dần của cậu ta, trong mắt anh ẩn chứa ý cười. Một lúc lâu sau, anh mới quay người đi.
Nhưng lại đối diện với một đôi mắt xanh lam mờ mịt giữa đám đông.
Chàng trai đứng đó, như thể đã nhìn anh rất lâu.
Bạch Phù bất giác sững người lại.
Lâu rồi không gặp, chàng trai ấy đã cao hơn nhiều, lại càng thêm gầy guộc, gương mặt vẫn trắng bệch nhợt nhạt đầy vẻ bệnh tật, cậu từng bước từng bước tiến về phía anh.
Và dừng lại trước mặt anh.
Chàng trai nhẹ nhàng cất tiếng với giọng khàn khàn: “Bạch Phù.”
Lông mi Bạch Phù khẽ run.
“Cậu sao lại…”
Cậu sao lại ở đây. Bạch Phù định hỏi.
Nhưng chưa kịp mở miệng, Giang Đinh đã nở một nụ cười.
Nụ cười ấy buồn làm sao, như thể đang kìm nén điều gì đó, giọng nói cậu nhẹ nhàng: “Em chỉ muốn đến thăm anh thôi.”
Cậu thận trọng chờ đợi, thấy Bạch Phù không có gì muốn nói thì cậu mới tiếp tục: “Dạo này anh sống tốt chứ?”
“Tôi rất ổn.” Bạch Phù bất giác nhíu mày, “Cảm ơn cậu đã quan tâm.”
“Vâng, vậy thì tốt.” Giang Đinh gật đầu, “Còn một câu hỏi cuối cùng, hỏi xong em sẽ đi ngay.”
“Vừa rồi… người đó, là bạn trai mới của anh sao?”
Trái tim Bạch Phù nhói lên.
Một lúc lâu sau, anh vô cảm trả lời: “Không liên quan đến cậu.”
“Dạ.” Một giọt nước mắt lăn dài từ khóe mắt đỏ hoe của chàng trai, cậu lùi lại một bước rồi lơ đễnh nói, “Vậy thì xin lỗi đã làm phiền, em sẽ đi ngay.”
Nói rồi, cậu xoay người lại bước đi loạng choạng.
Từng bước, từng bước.
Trong thế giới đơn sắc, người qua kẻ lại tấp nập, khi ra khỏi phòng triển lãm và đến trước xe cơ giáp, cậu cuối cùng cũng ngã gục xuống đất.
Người tài xế đi cùng thấy vậy thì vội vàng đến đỡ: “Thiếu gia, cậu có sao không?”
Tôi không sao. Cậu nói không thành tiếng mà chỉ thở ra một hơi rồi chậm rãi lắc đầu.
“Tôi chỉ là hơi mệt thôi.”
Nói xong, cậu chống tay đứng dậy rồi lại loạng choạng bước đi.
Đôi mắt xanh lam mờ mịt dần dần mở to, mất đi tiêu cự, mất đi ánh sáng, mất đi sinh khí, dường như cậu đã quên mất cách chớp mắt mà chỉ biết đứng im tại chỗ và không còn sức để cử động nữa.