—-Văn án 1:Sau khi chết Cố Chi Nghiên mới biết được chính mình sống trong một quyển niên đại văn.
Ở trong sách, nàng là nữ phụ độc ác, cũng là thế thân cho bạch nguyệt quang của chồng, suốt ngày sống trong hình bóng của người khác, cuối cùng hận thù cuộc sống, làm hết chuyện xấu, kết cục thê thảm.
Trở về ngày kết hôn năm hai mươi tuổi, cô ăn mặc rực rỡ ngồi trong phòng chờ tân lang Triệu Khang Vân tới đón.
Nhưng Triệu Khang Vân lại vô tình bỏ rơi cô mà đến chăm sóc bạch nguyệt quang đang sinh bệnh.
Khách quý chật nhà hôn lễ, cô tuyên bố từ hôn rồi cắn răng nhìn một tên côn đồ trong thôn:“An Tĩnh Nguyên, nếu hôm nay anh nguyện ý cưới, tôi liền nguyện ý gả!”Văn án 2:Bị Cố Chi Nghiên trực tiếp từ hôn, mặt mũi của Triệu gia mất hết, Triệu Khang Vân tức giận mà không có chỗ phát tiết nên chỉ đành nhẫn nhịn bởi vì hắn ta biết Cố Chi Nghiên yêu hắn như mạng, nói gì nghe nấy, hai ba ngày sau trở về cầu xin hắn tha thứNhưng hai ba ngày hai qua đi nhưng Cố Chi Nghiên không những không tới cầu xin, ngược lại còn ngã vào vòng tay tên côn đồ kia, ngày ngày trôi qua đều tốt tốt đẹp đẹp.
Điều làm cho Triệu Khang Vân không hiểu chính là tên côn đồ vừa nghèo vừa thô bỉ kia thế mà thăng chức rất nhanh, một đường trở thành nhà giàu số một Hoa Quốc.
Văn án 3:Từ sau khi An gia bị đánh địa chủ, An Tĩnh Nguyên nghèo đến chỉ còn có một thân mà thôi.
Người khác cười nhạo anh, ghét bỏ anh, tránh né anh như tránh muỗi, chỉ có Cố Chi Nghiên cười với anh, đối xử tốt với anh.
Anh cho rằng đời của mình mãi như vậy thôi.
Nhưng không nghĩ tới sau cái ngày đột nhiên cưới được Cố Chi Nghiên thì cuộc sống nhiều cay đắng kết qủa ngọt từ đây.
Tháng ba đầu xuân, thời tiết chuyển mùa, mặc dù hiện giờ tiết trời bên ngoài vẫn lạnh, nhưng khu nhà họ Cố vẫn trang hoàng đèn hoa, pháo hoa vô cùng tưng bừng.
Những tiếng “Bốp bốp” vang lên bất ngờ đã đánh thức Cố Chi Nghiên còn đang lơ mơ, cô bỗng bật ngồi dậy trên giường.
Cô giơ tay lên xoa mắt, khi điểm nhìn tập trung lại, thứ lọt vào tầm mắt cô lại là mấy chữ “song hỷ” màu đỏ được dán trên tường, còn có cả mấy đóa hoa hồng lớn được treo bên cạnh, nhìn đầy khí thế hân hoanChữ “song hỷ sao?Hoa hồng ư?Rõ ràng cô nhớ là mình đang hấp hối sắp chết trên giường bệnh ở bệnh viện, sao bây giờ lại thấy mấy đóa hoa hồng đầy vui mừng phấn khởi kia vậy?Khi tiếng từng tràng pháo hoa “lốp bốp” vang lên bên ngoài cửa sổ truyền vào lỗ tai, đầu óc mê man của Cố Chi Nghiên mới chợt tỉnh táo lại.
Ánh mắt cô lướt một vòng xung quanh, không gian trông có vẻ nhỏ hẹp này chính là căn phòng cô ở trước khi kết hôn, lẽ nào! Dường như Cố Chi Nghiên bỗng nghĩ tới chuyện gì, đôi đồng tử đen láy chợt co rút lại.
Cô không để ý xung quanh, lao thẳng xuống khỏi giường chạy tới trước bàn trang điểm lấy gương lên soi.
Tuy là vừa ngủ dậy nên tóc hơi lộn xộn, nhưng ngũ quan yêu kiều sắc sảo của người phụ nữ trong gương vẫn không thể bị giấu đi.
Gương mặt vừa lòng bàn tay, hàng lông mi dài như lá liễu, mũi cao môi đỏ mọng, hai bím tóc đen bóng buộc đuôi sam để dọc theo thân, trên đầu còn cài một bông hoa hồng nhỏ, gương mặt được trang điểm nhìn thật kiều diễm quyến rũ.
Đây không phải là bộ dạng chật vật của cô lúc lâm bệnh sắp chết, đây rõ ràng là dáng vẻ của cô trước khi kết hôn! Trong lòng Cố Chi Nghiên hốt hoảng, kinh hoàng đến nỗi mãi lúc sau cô mới dần bình tĩnh lại được, hình như cô đã quay về ngày cưới vào năm năm trước rồi?Ngày kết hôn năm năm trước, chú rể Triệu Khang Vân của cô mãi mà vẫn chưa tới rước dâu, nên cô ngủ quên một giấc trên giường, khi tỉnh lại thì Triệu Khang Vân vẫn chưa tới, cuối cùng cô đành phải đến nhà họ Triệu cùng đoàn đón dâu mà không có chú rể.
.