Sau khi cho cá ăn, Vệ Thập Mệnh phát hiện bé cá nhà mình lại rất dính người, tiêu biểu là hắn đi đâu thì bé cá sẽ bơi đến đó, lúc nào cũng nhìn chằm chằm hắn, dáng vẻ vô cùng háo hức. Vệ Thập Mệnh thầm cảm thán, thật ra nuôi thú cưng cũng rất thú vị.
Ngu Thất ăn uống no say thì chỉ muốn lập tức kiếm tiền, thế là nhìn chằm chằm Vệ Thập Mệnh chờ hắn đi ngủ trưa, nhưng thân làm một tên cuồng công việc, hiển nhiên là Vệ Thập Mệnh không biết ngủ trưa là như thế nào.
Cho cá ăn xong thì bưng cà phê ngồi lên ghế sô pha mở notebook ra sắp xếp tài liệu, trong lúc đó thậm chí còn thay quần áo ở nhà cho thoải mái hơn.
Ngu Thất nhìn không chớp mắt một hồi, cuối cùng nhả bong bóng ra, quẫy đuôi bơi vào trong góc, chán chường dùng vây cá phủi phủi đống cát mịn dưới đáy. Nghĩ chủ nhà của mình thật thanh lịch, giống như bé heo thanh lịch* trên tivi vậy.
*Bé heo thanh lịch: dùng để chỉ những người tuy lười biếng nhưng lại sống thanh lịch, biết chải chuốt bản thân.
Vệ Thập Mệnh đang bưng ly cà phê không hề biết bé cá đang đánh giá mình, hắn nhìn chằm chằm vào máy tính, sửa sang những tài liệu cần dùng đến khi mở phiên tòa vào ba ngày sau.
Ánh mặt trời rực rỡ xuyên qua cửa sổ sát đất rọi xuống sàn nhà, khoảng thời gian nghỉ trưa hiếm có lại vang lên tiếng gõ máy tính lạch cạch.
Ngu Thất vốn đang chán đến mức đếm từng hạt cát thì lơ đãng liếc nhìn sang máy tính, phát hiện Vệ Thập Mệnh đã chỉnh sửa nội dung lại từ khi nào, trên màn hình là một mê cung cực kỳ phức tạp, mới nhìn một chút mà đã hoa mắt, căn bản không thể nhìn thấy lối ra của mê cung đâu.
Lúc Ngu Thất muốn nhìn kỹ hơn thì điện thoại của Vệ Thập Mệnh vang lên. Vừa nhấn nhận thì giọng nói của Trương Kha truyền đến: “Sếp! Không xong rồi, Lương Tân Chi chết rồi!”
Vệ Thập Mệnh nghe được ngồi thẳng dậy, không thể tin nổi, “Chết như thế nào?”
“Không biết, người bên đội cảnh sát hình sự vừa đến hiện trường, Chu Dịch cũng đi, nghe Chu Dịch nói không có vết thương do tác động từ bên ngoài nên cần tiến hành khám nghiệm tử thi, Chu Dịch đang khám nghiệm cho Lương Tân Chi, phải đợi thêm một lát nữa mới có kết luận.”
“Có tin gì thì lập tức báo cho tôi biết, tôi sẽ đến hiện trường một chuyến. Còn nữa, sắp xếp lại tài liệu của Lương Tân Chi từ lúc sinh ra đến bây giờ, bao gồm những việc đã trải qua, tình cảm, tính cách và những mối quan hệ quan trọng khác.” Vẻ mặt Vệ Thập Mệnh cũng không thay đổi gì nhiều, nhưng trong mắt vẫn đầy vẻ khó tin.
Trương Kha ở đầu dây bên kia lập tức đáp lại rồi cúp điện thoại, vội vàng làm những việc mà Vệ Thập Mệnh vừa phân phó.
Vệ Thập Mệnh gập notebook rồi thay quần áo, sau đó lại ra ngoài.
Ngu Thất nhìn cánh cửa đã đóng, lẳng lặng nghe tiếng xe đã dần đi xa, lúc này mới nhanh chóng nhảy ra khỏi bể cá, thuần thục nhảy lên trên bàn trà cầm lấy điều khiển mở tivi lên.
Quả nhiên việc Lương Tân Chi chết đã truyền ra ngoài, nhiều người trong giới truyền thông đều đến, Ngu Thất lại thấy được khuôn mặt quen thuộc là Tang Miêu Lan. Cô ta trang điểm tỉ mỉ, cầm micro đứng gần nơi ở của Lương Tân Chi bắt đầu tường thuật: “Nửa tháng kể từ lúc nhà họ An xảy ra chuyện Lương Tân Chi cũng được thông báo là đã qua đời, không rõ nguyên nhân tử vong, nhưng đài chúng tôi nhận được tin Lương Tân Chi không có vết thương ngoài da, cũng không có dấu hiệu trúng độc nhưng hai mắt lại trợn to, khuôn mặt hoảng sợ, nghi vấn là do quá hoảng sợ, về phần thời điểm và nguyên nhân tử vong còn phải chờ xác định.”
Ngu Thất chuyển mấy kênh liền, xác định không có hồn phách của đứa trẻ sơ sinh bị chết nóng kia trong ống kính thì nhẹ nhàng thở hắt ra, đồng thời cậu cũng bắt đầu suy nghĩ, rốt cuộc linh hồn đứa bé có thể tăng sức mạnh linh hồn lên đã đi đâu rồi? Cậu quay lại nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ, Ngu Thất cảm thấy bị hạn chế hành động rất khó chịu, nếu cậu có thể tự do hành động thì tốt rồi.
Đang nghĩ như vậy, đột nhiên một con mèo Ragdoll với đôi mắt xanh dương quen thuộc xuất hiện trước cửa sổ sát đất, đồng thời vẫn còn chưa từ bỏ ý định cào kính thủy tinh, đôi mắt Ngu Thất sáng lên, cậu nhìn sang chỗ cửa rồi quyết định bò sang, lần này tuyệt đối không thể thả vật cưỡi đi mất.
Cậu nhắm ngay chốt cửa rồi nhảy lên, ôm lấy chốt cửa một cách chính xác, sau đó dùng đuôi quấn lấy nắm tay cửa, nâng người lên mở khóa, “cạch” một tiếng, cửa đã mở ra.
Cơn gió nóng giữa trưa bên ngoài thổi đến khiến mái tóc Ngu Thất rối bù xù. Dưới ánh nắng chói chang, Ngu Thất híp mắt lại, còn chưa kịp làm quen thì con mèo đã nhào đến, mục tiêu chính là bé cá đang bám trên cửa.
Lúc con mèo sắp bổ nhào vào thì Ngu Thất quất mạnh đuôi mình, chỉ nghe “bộp” một tiếng, con mèo bị hất ngược về sau, mặc dù nó đáp đất hoàn hảo nhưng cũng hoảng sợ xù lông lên, đôi mắt xanh lam co lại nhìn bé cá trên cửa đầy cảnh giác.
Cả hai cứ nhìn nhau như vậy một lúc, con mèo liếm chân mình rồi ung dung bỏ đi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Ngu Thất: “…”
Vật cưỡi đã để ý từ lâu sao có thể để nó chạy thoát được. Ngu Thất chỉnh lại tư thế rồi nhảy xuống, đáp trúng ngay trước mặt con mèo.
Con mèo Ragdoll hơi nâng chân, sau đó kêu meo một tiếng, giây sau đã bắt đầu chạy. Ngu Thất đã sớm đoán trước nên nhanh chóng nhảy lên lưng mèo.
Một lát sau, giữa ban trưa tĩnh mịch, trên thềm đá trắng bằng phẳng có một con mèo Ragdoll bị một con cá có râu lôi vào trong biệt thự, tiếng mèo kêu thảm thiết khiến người nghe cũng phải rớt nước mắt, người gặp người thương, tất nhiên là vì thời gian nên gần đó cũng không có ai nghe thấy được.
Bé mèo bị kéo vào biệt thự, cửa biệt thự lại đóng chặt, trên thềm đá trước nhà cũng không có lấy một dấu vuốt mèo.