Sổ Tay Chăn Nuôi Quái Vật - Nghĩ Cẩn

Chương 14: Huyết Sắc Đường Quả - Kẹo Ngọt Màu Máu



Dịch+ edit+ beta: Nhi ([email protected])

~~

Sắc trời đen kịt, tiếng sấm rền vang, búp bê cầu nắng đung đưa trên vòng đu quay bị nước mưa tạt ướt sũng, đôi mắt biết cười của nó cúi xuống nhìn những chiếc ô đen xuất hiện trong màn mưa, trong đó còn có người đàn ông đầu hói mà nó rất ghét.

Nó biết người đó, đó là nhân loại đang quản lý Công Viên Giải Trí, mỗi khi có chuyện gì xảy ra thì người này sẽ ra mặt giải quyết.

Cho nên nơi này lại xảy ra chuyện gì nữa vậy?

Nó nhàm chán quan sát đám đông bên dưới, cơ thể nho nhỏ của búp bê dần phình to ra dưới màn mưa, có một cái đầu chậm rãi xuất hiện bên dưới tấm vải trắng, những giọt mưa đánh lên người bị nó thè lưỡi liếm sạch khiến những hạt mưa kế tiếp rơi xuống từ trên nền trời trở nên đỏ thẫm như máu, nhuộm đỏ mặt đất, đong đầy trong các khe rãnh.

Búp bê cầu nắng của Công Viên Giải Trí sẽ không xuất hiện trong những ngày nắng đẹp, nếu có xuất hiện thì chắc chắn là sẽ vào ngày trời đổ cơn mưa. Nó là công cụ mà người xưa dùng để khẩn cầu thời tiết tốt, cái đầu tròn, thân dài và dẹt, đôi mắt nhỏ, mũi cũng tròn nữa, mi mắt thì cong cong, tươi cười xán lạn.

Nhưng lại có rất ít người biết rằng nguồn gốc ban đầu của con búp bê này là dùng một tấm vải trắng quấn một cái đầu người bị chặt đứt để cầu xin trời cao ban nắng tới.

Bởi vì khuôn mặt của người ch.ết quá mức ghê sợ nên họ đã bọc vải lại, rồi vẽ một khuôn mặt tươi cười lên, sau đó đem treo lên mái hiên, như vậy thì ngày hôm sau sẽ là một ngày nắng đẹp trong lành.

Bên dưới lớp vải của búp bê cầu nắng trong Công Viên Giải Trí Kẹo Ngọt không phải là bông gòn mà là đầu của một người đàn ông trưởng thành.

Nó không thường hiện thân, cho dù có hiện thân thì cũng chẳng có thứ gì nói chuyện với nó, búp bê cầu nắng buồn tẻ đến cùng cực, cho nên khi nhìn thấy một người cao to đi ngang qua nó liền điều khiển vòng đu quay hạ xuống: “Ê ê ê, tên đô con kia, đừng đi nhanh vậy chứ, nói chuyện với tôi đi!”

Nghe thấy tiếng gọi của búp bê cầu nắng, ‘người’ đô con kia xoay đầu lại, hình ảnh một chiếc mặt nạ cười to to cùng con chim anh vũ không biết tên gọi là gì đập vào trong mắt nó. Ngày trước, lúc còn trẻ người non dạ, búp bê cầu nắng từng chọc giận chú hề, đến bây giờ chỗ đôi mắt bị móc ra vẫn còn đau âm ỉ cho dù đã mọc lại sau một thời gian dài, cho nên vừa nhìn thấy con chim anh vũ lông dài kia là nó liền run rẩy.

Búp bê cầu nắng rụt đầu lại, lẩm bẩm nói: “Tôi không có kêu anh, anh không nhìn thấy tôi, không nhìn thấy tôi.”

Vòng đu quay dần lên cao, búp bê cầu nắng nhìn dòng người càng đi càng xa, nó líu ríu: “Sao nhiều người như vậy mà lại chẳng có ai chịu nói chuyện với tôi cơ chứ?”

Chú hề vốn muốn rời đi liền dừng bước chân, anh ngước đầu nhìn búp bê cầu nắng đang đung đưa trên cao rồi phát ra một âm thanh trầm khàn trong cơn mưa: “Người gì?”

Búp bê cầu nắng không có tay, nó lắc lư thân mình ‘chỉ’ về phía đám đông: “Ở đằng kia kìa, toàn bộ đều là nhân loại cả, còn có tên đầu hói đáng ghét quản lý Công Viên Giải Trí nữa.”

“Lần này không biết lại có chuyện gì  cần người đó ra mặt giải quyết nữa.”

Chú hề im lặng không nói gì mà xoay người rời đi trong ánh mắt của búp bê cầu nắng, anh không mang dù, nước mưa ướt đẫm cả người.

Dẫu vậy, anh vẫn băng qua màn mưa, chân đạp lên những bậc thang tối tăm, cửa sổ rộng mở quên đóng ở ngã rẽ bị mưa tạt ướt, nước mưa nhỏ giọt tạo thành vũng nước lớn.

Chú hề giẫm lên vũng nước, tiếp tục tiến về phía trước.

Anh vũ bay qua bay lại trong hành lang, hiển nhiên là nó đang rất lo lắng và bất an, miệng nó không ngừng gọi: “Cậu trai xinh đẹp, cậu trai xinh đẹp.”

Cậu trai xinh đẹp này chính là Kì Thời, ngay cả anh vũ cũng đã cảm thấy có gì đó không ổn.

Từng bước chân của chú hề nặng trĩu, cơn gió lạnh thổi qua thân thể ướt sũng nước mưa của anh, khiến cho cơ thể đó trở nên lạnh băng. Bước chân của anh càng lúc càng nhanh kể từ khi trở về từ vòng đu quay, ngay cả màn mưa cũng chẳng thể che đậy bộ dạng nhếch nhác bước đi chân thấp chân cao ấy. Đám bóng đen cũng nhìn thấy điều này nhưng bọn chúng không để ý đến, chỉ cảm thấy  cơ thể như bị moi rỗng một mảnh, trống rỗng.

Là do thiếu mất thứ gì rồi sao? Hay đang sợ hãi điều gì đó?

Trong đầu của chú hề chỉ có một ý nghĩ duy nhất đó là trở về nhà, về nhà, về ngôi nhà ấm áp có nhân loại đó.

Chỉ là giả thiết, chỉ là suy nghĩ viễn vông rằng cậu thanh niên vẫn đang ngồi ghế tựa bên cạnh cửa sổ đọc quyển sách mà anh mua về rồi mỉm cười với anh.

“Lạch cạch”, chú hề ấn tay xuống, mở cửa ra.

Trên đầu tủ vẫn còn bày những viên kẹo trái cây, áo sơ mi có hình gấu nhỏ mà chú hề mua được gấp gọn để ở góc giường êm ái, chiếc ghếc tựa đung đưa, cửa sổ được mở sẵn nhưng trong nhà, trong phòng vệ sinh đều không thấy người… https://www.wattpad.com/user/tuyetnhi0753

Đâu rồi đâu rồi đâu rồi đâu rồi đâu rồi đâu rồi, người đi đâu rồi, đi đâu rồi đi đâu rời đi đâu rồi đi đâu rồi đi đâu rồi?!

Mọi thứ trong nhà vẫn nguyên vẹn như lúc chú hề rời đi nhưng chú hề đã tìm khắp nơi mà vẫn không thấy bóng dáng của Kì Thời.

Đi đâu rồi chứ? Rời đi rồi, rời đi rồi sao?  Muốn bỏ anh mà đi hay sao? Tại sao phải bỏ đi chứ? Luôn ở bên cạnh anh không tốt hay sao?

Anh vũ vốn đang sốt ruột bay quanh nhà bỗng chui rúc bên bệ cửa sổ không dám nhúc nhích, bởi vì nó đang kiêng dè khí tức tỏa ra từ trên người chú hề.

Tròng mắt thú nho nhỏ của nó in hằn thân hình của chú hề, khí tức của Kì Thời đã sớm bị cơn gió thổi bay sạch sẽ, chú hề yên lặng đứng đó, cái bóng dưới chân anh rục rịch phình trướng, dần dần biến thành một con quái vật khổng lồ.

Toàn bộ căn nhà dần dần bị bao phủ bởi những cái bóng, chúng nuốt sạch những màu sắc và khí tức còn sót lại. Có tiếng thét thê lương vang lên khi chúng lướt qua đống đồ lặt vặt, đám mặt nạ cố gắng thoát khỏi tấm màn che, chúng rớt xuống dưới đất và bị những cái bóng cắn nuốt đến rách nát không thôi.

[Aaaaaaaaaaaaaaaaaaa thứ gì đây! Đau quá đau quá đau quá!]

[Thằng súc sinh đáng ch.ết, mau kêu bọn nó tránh ra đi tên quái vật, tên súc sinh!]

[Mày là quái vật, quái vật, Hứa Dĩ kia, mày là quái vật!!!!!!!!!]

Cuối cùng, chú hề đang đứng đó cũng đã cử động nhờ vào những lời chửi rủa của đám mặt nạ. Anh ngẩng đầu lên, chiếc mặt nạ cười cong cong khóe môi, đôi mắt lộ ra bên ngoài đã mất đi tròng trắng, biến thành một màu đen thuần.

Anh đứng giữa đám bóng đen, chuyển động đôi mắt, nhìn vào một chiếc mặt nạ rơi trên mặt đất

Đó là một chiếc mặt nạ có khuôn mặt một người đàn ông hung tợn.

Chú hề đi về phía chiếc mặt nạ, mũi chân nhẹ nhàng giẫm lên nó, chiếc mặt nạ đó liền vỡ tan thành từng mảnh.

Đôi môi của chiếc mặt nạ vỡ vụn vẫn còn đang run lẩy bẩy, những lời chửi bới ầm ĩ xung quanh cũng vì điều này mà im bặt.

Chú hề cúi đầu nhìn vào đôi mắt vỡ nát của mặt nạ, anh nói với nó: “Đúng vậy thưa cha, con chính là quái vật.”

“Bởi vì con là quái vật cho nên nhân loại đó mới rời bỏ con.”

【Tít, Giá trị thù hận +5, Giá trị hận thù hiện tại của NPC chú hề: 90】

Chú hề đóng cửa phòng, rời khỏi tòa nhà, anh vẫn không mang ô theo để mặc cho nước mưa thấm ướt cả người. Cái bóng dưới chân theo sát chú hề, nó hòa mình vào trong mưa, những bóng đen đang ẩn nấp xung quanh đều trở thành chất dinh dưỡng cho nó, có những tiếng thét thầm lặng vang vọng trong đêm mưa.

Nơi mà anh đi qua, cô hồn than khóc, cỏ cây trơ trụi.

Chú hề đã mất khống chế, anh trở thành quái vật.

Anh nâng từng bước chân một nông một sâu tiến về phía trước, đợi cho đến khi ngẩng đầu lên thì không biết bản thân đã đi đến trước cổng lớn của Công Viên Giải Trí từ bao giờ.

Lúc trước, Công Viên Giải Trí luôn vắng vẻ vào ngày mưa, nhưng hôm nay thì khác, có vài chiếc ô tô màu đen đậu ở bên ngoài, trông lịch sự và sang trọng, có vẻ rất đắt tiền.

Có khá nhiều người đứng trước những chiếc xe màu đen đó. Họ tụ tập xung quanh và không biết đang nói gì nhưng chỉ sau một lúc họ đã giải tán.

Một chiếc ô nghiêng nghiêng che nửa khuôn mặt của một người, người nọ rất trắng, đường nét hàm dưới rõ ràng, áo sơ mi trắng đang mặc ướt sũng nước mưa.

Người đó ngồi vào trong xe, chiếc xe chạy càng lúc càng xa trên con đường cao tốc rồi dần dần biến thành một chấm đen nhỏ biến mất không thấy đâu nữa.

Chú hề không biết mình đã đứng ở đó được bao lâu, nhìn được bao nhiêu, cứ thế mãi cho đến khi trước cổng lớn không còn một bóng người thì lão bảo vệ cũng rúc vào trong bốt không dám lại gần anh.

Giờ đây, dường như thế giới này chỉ còn sót lại một mình anh.

【Tít, Giá trị thù hận+1, Giá trị thù hận hiện tại của NPC chú hề: 91】

Chú hề lẩm bẩm: “Rời đi rồi sao?”

Đi mất rồi…

【Tít, Giá trị thù hận +1, Giá trị thù hận hiện tại của NPC chú hề: 92】

“Tại sao lại phải đi chứ?”

… Quái vật.

【Tít, Giá trị thù hận +1, Giá trị thù hận hiện tại của NPC chú hề: 93】

Tại sao tại sao tại sao tại sao tại sao tại sao tại sao tại sao chứ tại sao chứ tại sao tại sao tại sao tại sao tại sao tất cả đều muốn rời đi chứ?

Lừa gạt lừa gạt lừa gạt lừa gạt lừa gạt lừa gạt lừa gạt lừa gạt lừa gạt lừa gạt lừa gạt lừa gạt lừa gạt lừa gạt ai cũng là tên lừa đảo cả! !

【Tít tít tít…】

【Tít…………..】

【Tít, Giá trị thù hận +1, Giá trị thù hận hiện tại của NPC chú hề: 94】

【Tít, Giá trị thù hận +1, Giá trị thù hận hiện tại của NPC chú hề: 95】

【Tít, Giá trị thù hận +1, Giá trị thù hận hiện tại của NPC chú hề: 96】

【Tít, Giá trị thù hận +1, Giá trị thù hận hiện tại của NPC chú hề: 97】

【Tít, Giá trị thù hận +1, Giá trị thù hận hiện tại của NPC chú hề: 98】

【Tít, Giá trị thù hận +1, Giá trị thù hận hiện tại của NPC chú hề: 99】

Thời gian đã qua quá lâu rồi, lâu đến mức chú hề mất đi tình cảm, lâu đến nổi mà anh từ một nhân loại đã biến thành một con quái vật.

Quá lâu, để đến khi lần nữa bị lựa chọn ruồng bỏ, anh lại sinh ra oán hận với thế giới này thêm một lần…

“Răng rắc…”

Trên chiếc mặt nạ cười đó xuất hiện một vết nứt sâu kéo dài từ cằm cho đến phần trán.

KHÔNG HỐI! ĐỌC KĨ MẤY NOTE TRƯỚC KHI THEO TRUYỆN!

KHÔNG REUP! KHÔNG KY!

TOXIC BLOCK, HỐI BLOCK/ DROP


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.