Bệnh Mỹ Nhân Bị Sủng Hư - Hồng Diệp Nguyệt Thượng

Chương 10: Bây giờ biết sai rồi sao Chu Hành Nghiên?



Vân Niệm có chút sững sờ, không nghĩ đến Chu Hành Nghiên sẽ lớn mật như vậy.

Cậu trừng mắt nhìn Chu Hành Nghiên, muốn cho đối phương sẽ giống ngày thường cúi đầu nhận thua.

Mà Chu Hành Nghiên cũng nhìn lại cậu, bình tĩnh như thường.

Cuối cùng cậu hít một hơi thật sâu, bả vai mềm mại rũ xuống, chậm rãi nói: “Được rồi, vậy anh giúp tôi mang cặp sách qua đây đi.”

Chu Hành Nghiên hơi bất ngờ, nhưng vẫn đáp ứng “Được”, theo lời tiểu thiếu gia đưa cặp sách qua.

Vân thiếu gia bỗng nhiên khách sáo, vỗ vỗ giường, nói: “Anh ngồi một lát đi.”

Chu Hành Nghiên: “Không cần.”

“Tôi kêu anh ngồi thì anh cứ ngồi” Vân Niệm theo bản năng lớn giọng, lại như nhớ ra điều gì, thanh âm lại mềm xuống, ngoan ngoãn mà nói “Tôi có rất nhiều đề không biết, anh ngồi đây một lát, chỉ cho tôi, được không?”

Tiểu thiếu gia mong manh yếu đuối dùng giọng nói mềm mại lại đáng thương cầu người, đã làm đến nước này, Chu Hành Nghiên không có lý do gì không đáp ứng.

Sau khi ngồi xuống mép giường, khoảng cách lập tức kéo gần lại, anh có thể thấy rõ mỗi một sợi tóc đen nhánh không an phận của tiểu thiếu gia, mỗi một nếp nhăn trên cổ áo ngủ, cổ áo rũ ra, để lộ ra chiếc cổ trắng như tuyết, dường như chỉ cần một tay là có thể bẻ gãy, xinh đẹp đến mức làm tim người loạn nhịp, lại nhỏ bé yếu ớt đến mức làm người thương hại.

Dù là động tác nhỏ gì, thì hơi thở thuộc về Vân Niệm cũng trở nên rõ ràng, bởi vì vẫn luôn nằm trên giường, mùi hương nhẹ nhàng kia còn mang theo một cổ ấm áp, nghe rất mềm mại.

Anh nghe thấy Vân Niệm ở một bên lẩm bẩm lầm bầm nói gì đó, một bên nhích lại một gần thêm một chút.

Anh chưa kịp nhường qua bên cạnh một chút, đối phương liền bắt lấy tay và bả vai anh, kề sát bên tai, thủ thỉ.

“Chu Hành Nghiên, ai cho phép anh từ chối tôi?”

Vân Niệm dùng hai tay ấn anh xuống giường, bởi vì lực tay quá yếu, cho nên cả người đều đè lên, biểu tình hung dữ: “Hôm nay tôi phải dạy dỗ anh thật tốt!”

Chu Hành Nghiên sớm đã biết đối phương không có lòng tốt, nhưng hiện tại Vân Niệm nói điên liền điên, anh sợ Vân Niệm nháo quá mức, giống như những lần trước lại phát bệnh, vì thế giãy giụa không dám dùng quá sức, muốn ôm eo dời người ra, nhưng chiếc eo kia lại quá mềm, muốn đè bả vai không cho lộn xộn, nhưng trong lúc vô tình lại chạm vào một mảnh da thịt non mềm.

Vị tiểu thiếu gia nghịch ngợm này rất thích hành người, mỗi một bộ phận trên cơ thể đều không tránh khỏi giày vò, làm tay Chu Hành Nghiên nắm rồi lại buông, buông rồi lại nắm, cũng không thể quá mạnh, giống như một người đàn ông thô kệch vô tình nhặt được một món đồ sứ quý giá dễ vỡ, thật cẩn thận, nâng niu trong tay, không biết phải bắt đầu từ đâu.

Vân Niệm diễu võ dương oai cưỡi trên eo anh, thừa thắng xông lên ấn hai tay anh xuống giường, tìm dây thừng khắp nơi, trong miệng thì hù dọa người: “Tôi phải trói anh lại, xem anh còn chống cự thế nào nữa.”

Chu Hành Nghiên eo bị cưỡi, hai tay bị ấn xuống, trên mặt xẹt qua một tia bất lực, mặc dù trước nay không dỗ dành ai, cũng không biết nên dỗ thế nào, giờ phút nàylại không thầy dạy cũng hiểu mà mềm giọng, trấn an: “Ngoan, xuống khỏi người tôi đi.”

Vân Niệm cả người đều tràn đầy thắng lợi vui sướng, xê dịch mông, cúi người xuống sát vào trước mặt anh, đắc ý nói: “Bây giờ biết sai rồi sao Chu Hành Nghiên?”

Chu Hành Nghiên “Ừm” một tiếng.

“Thật sao, tôi muốn cẩn thận kiểm tra mắt của anh, Mama nói người nói thật giả đều giấu trong ánh mắt.”

Vân Niệm càng đến gần, cơ hồ muốn chạm vào chóp mũi anh.

Chu Hành Nghiên nhìn thấy hai màu đen trắng của đôi mắt, như nguồn nước được thanh tẩy trong suốt, không nhiễm bụi trần.

Giờ phút này, đôi mắt ánh lên vẻ hưng phấn đắc ý, sáng đến dọa người.

Hô hấp anh cứng lại.

Tiếp theo liền nghe thấy tiểu thiếu gia hài lòng nói: “Ừm, anh hẳn là không dám gạt tôi.”

Thanh âm này càng ngày càng xa, hai tay anh bị buông ra, trọng lượng trên người cũng biến mất.

Vân Niệm dạy dỗ xong đứa em trai không nghe lời, trong lòng thỏa mãn, cơ thể lại có chút mệt mõi, ôm ngực nhíu chặt mày.

Chu Hành Nghiên lập tức nhận ra vẻ mặt cậu không ổn, khẩn trương hỏi: “Thuốc để ở đâu?”

Vân Niệm không trả lời vấn đề, đưa lưng về phía anh ngã xuống giường, dọa anh giật mình, lật người lại xem xét tình huống: “Làm sao vậy, rất khó chịu sao?”

Vân Niệm hít vào vài hơi “Để tôi dịu một lát, không cần làm lớn chuyện.” Còn bớt thời giờ liếc Chu Hành Nghiên một cái, vẻ mặt “Anh sao không hiểu sự đời như thế”.

Nhưng Chu Hành Nghiên cũng không dám coi thường, tìm tìm kiếm kiếm, tìm được thuốc trong tủ đầu giường, nhẹ nhàng đỡ Vân Niệm lên, đổ thuốc ra.

Vân Niệm bắt lấy tay anh, đẩy sáng một bên, kháng cự: “Tôi không sao, thuốc này uống nhiều rất đắng.” Rõ ràng vừa rồi uy phong lẫm liệt trấn áp anh, hiện tại cánh tay này làm thế nào cũng không động đậy nổi.

Chu Hành Nghiên cho cậu một bậc thang, nói: “Sức lực cậu hiện tại đều không còn, còn không chịu uống thuốc?”

Vân Niệm nghĩ nghĩ, uống viên thuốc từ tay anh, uống xuống mấy ngụm nước.

Chu Hành Nghiên giúp cậu lau vết nước trên khóe miệng, đỡ cậu nằm xuống một lần nữa, khuyên nhủ: “Đừng lộn xộn nữa.”

Vân Niệm cảm thấy đúng là có chút mỏi mệt, vẻ mặt ngoan ngoãn nằm xuống, để anh tùy ý duỗi tay sửa sang lại nếp nhăn trên cổ áo ngủ, đắp lại chiếc chăn đã bị đá văng.

Ánh mắt cậu dõi theo khuôn mặt Chu Hành Nghiên, yên lặng quan sát.

Chu Hành Nghiên vốn định đợi cậu nhắm mắt nghỉ ngơi sẽ yên lặng rời đi, nhưng bị nhìn chằm chằm như vậy, đành phải mở miệng hỏi: “Còn có chuyện gì sao?”

Vân Niệm nhỏ giọng hỏi lại: “Hiện tại có thể giúp tôi làm bài tập không?”

Chu Hành Nghiên nao nao.

Nửa giờ sau, mẹ Trương* gõ cửa phòng Vân Niệm, mở cửa nhìn vào, vẻ mặt có chút kinh ngạc. 

Mẹ Trương*: đoạn trên tg dùng阿姨, đến đoạn này lại dùng妈, nên mình theo tg chỉnh lại chứ vẫn cùng 1 người nha.

Trong phòng im ắng, nhưng lại có hai người, một người thản nhiên tự đắc nằm trên giường xem truyện tranh, một người đang ngồi ở bàn học, hí hoái viết.

Bầu không khí hài hòa chưa từng có, mẹ Trương không biết hai người quan hệ tốt như vậy từ khi nào, suýt chút nữa đã chạy đi báo tin vui này cho Diệp Phỉ Vân.

Vân Niệm ở trên giường ngẩng đầu, hỏi Chu Hành Nghiên: “Viết xong chưa?”

Chu Hành Nghiên đầu cũng không nâng, “Còn một chút nữa.”

Vân Niệm nói: “Anh không phải học bá sao, đề năm nhất cao trung(tương đương lớp 10 bên mình) khó vậy sao?”

Chu Hành Nghiên thuận miệng “ừm” một tiếng.

Đề năm nhất cao trung đương nhiên không có khó khăn gì, nhưng vì anh bắt chước chữ viết của Vân Niệm nên có chút mất thời gian, dù cho mọi người không ép buộc việc học của tiểu thiếu gia yếu đuối mong manh, dù vậy cũng không thể làm quá lộ liễu quá không có phép tắc. Chữ viết Vân Niệm cũng giống như người ngang ngược không theo quy tắc, anh mất rất lâu để tìm ra quy luật.

Vân Niệm vốn định nhân cơ hội này chê cười anh một chút, bị anh “Ừm” một tiếng, ngược lại cảm thấy chính mình bị chê cười, “Hừ”, “Anh‘ ừm ’ cái gì mà‘ ừm ’, suốt ngày cứ ‘ừm ừm ừm ’.”

Chu Hành Nghiên nghe cậu oán giận, có chút buồn cười, vì thế lại “ừm” lần nữa.

Mẹ Trương cuối cùng cũng hiểu, hòa thuận chỉ là bề ngoài, tiểu tổ tông trong nhà lại làm khó người rồi.

“Đừng để Diệp tổng biết, nếu không sẽ bị nhắc nhở mãi.”

Mẹ Trương một bên nói vài câu với Vân Niệm, một bên cầm bát thuốc đã chuẩn bị sẵn đến bên giường, “Nên uống thuốc rồi Niệm Niệm.”

Phòng rất lớn, Chu Hành Nghiên ngồi bên bàn học vẫn ngửi được mùi thuốc đắng chát, hương hoa lan thoang thoảng trong không khí đã sớm bị bao phủ không còn một mảnh.

Vân Niệm lần này lại rất ngoan ngoãn gật đầu, nói: “Con biết rồi, cảm ơn mẹ Trương, để đó đi, một lát nữa con uống.”

Sau khi mẹ Trương rời phòng, Chu Hành Nghiên nghiêng người nhìn cậu.

Thân thể gầy yếu chậm rì rì từ trên giường bò dậy, chân trần đạp lên thảm, đầu tiên là ngửi ngửi mùi vị, sau đó khuôn mặt nhỏ lập tức vặn vẹo, phẩy phẩy tay xua đi mùi hương trước mặt, trực tiếp lui lại trên giường, ngồi ở mép giường không nhúc nhích, lọn tóc dựng đứng trên đỉnh đầu bị ép xuống lại bướng bỉnh thẳng lên.

Cậu đưa lưng về phía Chu Hành Nghiên, Chu Hành Nghiên không thể thấy được vẻ mặt của cậu, chỉ có thể nhìn thấy nhưng lọn tóc giữa kẽ hở ngón tay ngã trái lại ngã phải.

Chu Hành Nghiên cảm thấy vẻ mặt cậu lúc này nhất định rất sầu khổ.

Dường như nhận ra tầm mắt sau lưng, Vân Niệm quay đầu, mờ mịt mà nhìn một vòng, ánh mắt dừng lại trên người Chu Hành Nghiên.

Chu Hành Nghiên đưa lưng về phía cậu, dáng ngồi đoan chính, cây bút trong tay nhẹ nhàng và nhanh gọn để lại một loạt dấu vết trên giấy, tốc độ viết nhanh hơn cậu tưởng.

Vài phút sau, cậu cầm chén thuốc đi đến bên cạnh Chu Hành Nghiên, làm bộ làm tịch kéo ghế dựa lại, ngồi xuống bên cạnh, lúc thì nhìn chằm chằm chén thuốc, lúc lại nhìn chằm chằm Chu Hành Nghiên.

Cuối cùng thật sự không thể giả vờ được nữa, đem chén thuốc kia đẩy về phía Chu Hành Nghiên, nói: “Không thì anh giúp tôi uống đi.”

Chu Hành Nghiên quay đầu, vừa vặn nhìn thấy ánh mắt rối loạn của cậu, yên lặng quay đầu lại, tiếp tục giúp cậu làm bài tập.

Vân Niệm dựa vào số lương tâm ít ỏi của mình, tự cảnh cảo không được quá tàn nhẫn với người khác, nếu không bài tập về nhà cũng không có người giúp cậu, hơi có chút tiếc nuối mà thở dài, một lần nữa bưng chén thuốc, đứng lên quay về.

Chu Hành Nghiên vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy cậu cầm chén thuốc kia, rón rén đi về phía phòng tắm, ý đồ rõ như ban ngày.

“Như vầy đi,” Chu Hành Nghiên bỗng nhiên lên tiếng, “Cậu uống một nửa.”

Vân Niệm cứng đờ, xoay người, rất nhanh thu lại vẻ chột dạ trên mặt, nói: “Anh cũng uống một nửa.”

Chu Hành Nghiên đồng ý điều kiện vô lý này, không nghĩ rằng chính mình vì dỗ người ta uống thuốc mà phải dùng cách này.

Vân Niệm bóp mũi uống xong một nửa, đưa qua, sau khi thấy rõ ràng biểu cảm một lời khó nói hết của Chu Hành Nghiên, đắng chát trong miệng nháy mắt liền tan biến, hào hứng thúc: “Tới lượt anh, anh mau uống đi.”

Chu Hành Nghiên cầm chén thuốc còn thừa hơn phân nửa, tự trấn an trong lòng, trẻ con ầm ĩ một chút cũng bình thường.

Vân Niệm thích nhìn dáng vẻ bất lực nhưng không thể từ chối của anh, gấp gáp muốn thấy anh bị đắng đến nhe răng trợn mắt, lương tâm còn sót lại lên tiếng an ủi: “Bác sĩ nói, thuốc này để bồi bổ cơ thể, là thứ tốt, đừng sợ, thuốc đắng dã tật.”

Cậu nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Chu Hành Nghiên.

Chu Hành Nghiên mặt vô biểu tình uống xong thuốc, buông chén xuống, phát hiện cậu vẫn còn đang nhìn chằm chằm anh.

“Anh, anh không đắng sao?”

Vân Niệm còn đang chờ phản ứng của anh.

Chu Hành Nghiên: “Đắng a.”

Vân Niệm bỏ viên kẹo đã chuẩn bị từ sớm tự cho vào miệng mình, tẻ nhạt vô vị mà nhấm nuốt, lại buông tiếng thở dài.

Tiếng thở dài vừa xong, mẹ Trương đã vào tới.

Nhìn chén thuốc trống rỗng, mẹ Trương vẻ mặt hài lòng, không để ý Vân Niệm, mà trao đổi ánh mắt với Chu Hành Nghiên, được xự xác nhận của Chu Hành Nghiên, lại càng cao hứng.

Vân Niệm không nhận ra điểu bất thường, không chút để ý mà nhai kẹo, nói thầm: “Sao vẫn cảm thấy chén thuốc hôm nay to hơn ngày thường.”

Mẹ Trương nghe thấy lời lẩm bẩm bên tai, bất động thanh sắc ngăn lại.

Vân Niệm nhanh chóng bỏ qua vấn đề này, hướng tầm mắt về cửa sổ, thuận miệng hỏi: “Có khách sao, dưới lầu ai đang nói chuyện?”

Mẹ Trương giả ngu giả ngơ: “À, là hoa mẫu đơn được trồng vào tuần trước, không biết sao lại bị khô héo đi, đang được dọn dẹp.”

Vân Niệm nhớ lại chén thuốc mình đổ xuống cho rằng thuốc có thể giúp cây bồi bổ gốc rễ, kéo dài sự sống, nghe vậy thì thất vọng lắc đầu: “Ai, chúng nó sao lại không biết cố gắng như vậy.”

Mẹ Trương: “……”

Chu Hành Nghiên: “……”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.