Tề An Cư cứ mười giờ tối là leo lên giường ngủ, sáu giờ sáng rời giường, đều đặn như vậy, thời gian sinh hoạt tương đối ổn định. Ngày nào cũng như ngày nào, ngủ đẫy mắt, sung sướng bắt đầu ngày mới.
Nếu thời tiết thuận lợi, Tề An Cư sẽ rời giường, theo lịch trình hằng ngày ra ngoài chạy bộ khoảng nửa tiếng. Poster quảng cáo của Tống Lăng Ức ở tòa cao ốc cao tầng nhất, mỗi khi anh chạy ngang qua, chỉ cần hơi ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy.
Trong poster là Tổng Lăng Ức hơi híp mắt nhìn thẳng về phía trước, ánh mắt đen thần bí tạo nên vẻ đẹp sắc sảo bức người. Cánh tay cậu ôm ở trước ngực, tay trái dựng thẳng lên, ngón trỏ tay trái để hờ ở chóp mũi, tôn lên cổ tay đeo đồng hồ cao cấp đắt tiền.
Qua góc chụp tinh tế của nhiếp ảnh gia, cậu giống như một pho tượng hoàn mỹ, hoàn toàn khác với người phàm.
Tề An Cư bình thản liếc mắt, cước bộ không hề dừng lại, rất nhanh liền quẳng vẻ đẹp của poster ra sau đầu.
Chạy quanh khu dân cư ba vòng, xem như anh đã kết thúc bài thể dục buổi sáng.
Tề An Cư ở lầu mười, nhưng anh không đi thang máy, mà lựa chọn đi bộ từ tầng 1. Về nhà thì nghỉ ngơi một lát, rồi ăn sáng, sau đó kiểm tra chậu hoa trên ban công có cần tưới hay không. Còn sàn nhà, mặc dù không hề bẩn, nhưng anh vẫn theo thói quen quét dọn cẩn thận mỗi ngày.
Xong xuôi mọi việc, Tề An Cư mới ngồi xuống trước máy tính, mở phần mềm bắt đầu vẽ chương truyện mới. Mỗi khi bắt đầu vẽ, anh đều rất nhập tâm, trừ ăn cơm hay đi vệ sinh, đến khi ngẩng đầu lên đã sẩm tối, khối lượng công việc hôm nay cũng mới chỉ giải quyết được một phần.
Những năm đầu sự nghiệp, Tề An Cư làm họa sĩ mạng cho một trang web, đã thế còn phải chi tiền ngoại giao, cũng không được in sách giấy. Một thời gian chật vật thì đến bây giờ đã có thể coi là đại thần, không thiếu độc giả, mặt khác anh cũng nhận vẽ tranh minh họa cho một tạp chí, tiền kiếm không nhiều, nhưng thừa sức nuôi sống bản thân.
Đối với Tề An Cư mà nói, mỗi ngày đều bình thản trôi qua, dù nhàm chán một màu nhưng anh không thấy bất mãn.
Chuyện gặp Tống Lăng Ức ở tiệm cà phê đã trôi qua một tuần, hiện tại khi anh đã chuẩn bị quên đi, thì nhận được một cuộc điện thoại.
Lúc ấy, anh đang chăm chú nhìn màn hình máy tính, trong phòng chỉ có âm thanh “click click” của con chuột, đột nhiên, giấy bản thảo đặt ở bên cạnh tự nhiên dịch chuyển. Anh liếc mắt một cái, vươn tay với lấy cái di động đang rung lên từng hồi.
Nhìn số điện thoại hiển thị, anh chần chừ vài giây, mới ấn nút nghe.
“A lô”
Bên kia thoáng trầm mặc một chút, mới nói: “Tề An Cư?”
“Là tôi, có chuyện gì?”
“Không có gì, chỉ là, em muốn mời anh đi ăn một bữa.”
Ăn cơm? Tề An Cư cau mày, không đáp lại.
Đối phương tiếp tục: “Chúng ta không phải đã lâu không gặp sao? Đi ôn lại chuyện cũ nhé.”
Ôn chuyện? Giữa anh và cậu đâu có chuyện cũ gì? Người này không phải bị hoang tưởng chứ?
Tề An Cư xoay vị trí giữa hai mắt, thản nhiên nói: “Ngại quá, tôi gần đây hơi bận, chắc không có thời gian gặp.”
“Vậy sao? Ha ha, vậy lần sau nói chuyện nhé.” Đối phương cười gượng hai tiếng, vội vàng chấm dứt cuộc trò chuyện.
Tề An Cư ngắt điện thoại, mệt mỏi tựa lưng vào ghế ngồi, khi nhắm mắt lại, gương mặt Tông Lăng Ức trên poster quảng cáo xẹt qua đầu anh.
Một đại minh tinh tìm đến anh để làm gì? Anh cũng không nhớ bản thân có liên quan gì đến cậu, anh thậm chí còn không biết cậu là ai?
Nghĩ không thông, anh mở mắt, ngồi thẳng dậy, mở trang Thiên Độ (Editor: Nó giống như Wikipedia á.), tìm kiếm tên của Tống Lăng Ức.
Tin tức về Tống Lăng Ức trải dài nhiều trang, anh ấn vào dòng đầu tiên của Thiên Độ bách khoa, đọc lướt một đoạn.
Thông tin của Tổng Lăng Ức tương đối đầy đủ, bao gồm cuộc đời, tác phẩm tiêu biểu, giải thưởng vinh danh, cùng với đánh giá của giới ngộ sĩ, cái gì cần đều có cả. Tề An Cư nhìn đến phần cuộc đời niên thiếu, ánh mắt lập tức ngưng đọng.
Trường trung học: Trung học S, cơ sở thứ ba.
Hóa ra học cùng trường trung học với anh!
Lại nhìn thời gian, còn cùng một khóa!
Ban đầu, anh suy đoán Tổng Lăng Ức có thể gọi tên anh, vì đã xem qua truyện tranh của anh, hoặc khi lên weibo nhìn trúng bài đăng nào đó có nhắc đến anh. Sau khi trao đổi số điện thoại, anh chỉ nghĩ là ngẫu nhiên, những tưởng đây là một siêu sao bình dị gần gũi, chứ hai người không hề có liên hệ gì, chỉ là thuận miệng khách sáo, căn bản không giữ trong lòng.
Không ngờ, bọn họ lại từng là bạn học.
Nếu có một bạn học có ngoại hình xuất chúng như Tống Lăng Ức thì anh phải có ấn tượng sâu sắc mới phải, nhưng mà Tề An Cư lục lọi mới trong hồi ức, hầu như không hề thấy người này.
Đại khái không phải cùng khối đi, không thì không có khả năng không hề ấn tượng. Nếu là khác lớp, anh vốn chỉ nhớ một vài người. Nhưng mà không nghĩ đại minh tinh này, lại nhớ rất rõ mặt anh.
Suy tính thiệt hơn, ban nãy mới lạnh lùng cự tuyệt Tống Lăng Ức, Tề An Cư mơ hồ thấy áy náy, nhưng mà nhanh chóng bình thường trở lại. Cho dù có quan hệ bạn học, nhưng về bản chất là không có giao tình đậm sâu, gặp miễn cưỡng xã giao chỉ khiến anh thấy khó xử, không thoải mái.
Không nghĩ, tâm tình của người bị từ chối kia lại hoàn toàn tương phản với phán đoán của anh.
Tống Lăng Ức không nhớ rõ mình ngắt điện thoại thế nào, thần hồn dường như điên đảo một trận, khi bừng tỉnh, liền tức giận ném điện thoại di động đi.
Chiếc điện thoại sang chảnh đời mới nhất liền vỡ tan, chết không toàn thây.
Tiếp đó, cậu trốn vào trong chăn, trùm chăn lên đầu.