Sạu khi tốt nghiệp, Lê Lỵ trở thành y tá cho một viện dưỡng lão. Thời gian thấm thoát trôi qua, ấy vậy mà đã ba năm, những thao tác trước đây thường lóng ngóng bây giờ đã thành thạo.
Nhìn thấy một y tá không thạo việc, liên tiếp mấy mũi đều không lấy được ven, trên trán đã đẫm mồ hôi, Lê Lỵ thấy thế, liền đi tới: “Để chị làm cho!”
Y tá thở phào một cái, nhìn cô đầy cảm kích.
Lê Lỵ vỗ vỗ lên mạch máu bệnh nhân, xem chuẩn vị trí, cắm kim tiêm vào. Từ đầu đến cuối, bệnh nhân không có phản ứng. Vừa bị cô y tá non tay đâm trượt ven mấy lần, biểu thị của bà vẫn bình thản, hai mắt vô hồn nhìn về phía trước.
Lê Lỵ giương mắt, lặng lẽ đánh giá đối phương.
Đây là một người phụ nữ trạc ngoài 40 tuổi. Nét thanh xuân tươi đẹp vẫn còn phảng phất trong đôi mắt, nhưng hình như đã trải qua đả kích lớn trong quá khứ, liền trở nên thu mình, tránh đời.
Ba năm trước, lần đầu tiên Lê Lỵ đến, người phụ nữ đã ở đây và chưa từng rời khỏi. Cô cũng biết bà có một cậu con trai mỗi tháng sẽ đến thăm một lần, vào một thời điểm cố định, như là thói quen.
Nghĩ đến người đàn ông đẹp trai ấy, lòng cô khẽ rung động, bệnh nhân báo mẹ anh ấy bị sốt, liệu hôm nay anh sẽ đến chứ?
Trong khi cô đang suy đoán, một người đàn ông trẻ tuổi có nước da tái nhợt bước vào phòng, quanh anh toát lên vẻ sạch sẽ, gọn gàng, ngũ quan tuấn tú, dịu dàng nhưng khóe mắt lại ẩn chứa sự lạnh lùng, xa cách.
Ngay khi xuất hiện, anh ta đã thu hút sự chú ý của mọi người, trừ người phụ nữ trên xe lăn.
Lê Lỵ nở một nụ cười: “Xin chào, Tề tiên sinh!”
Tề An Cư gật đầu với cô, thong thả đi đến bên cạnh cô, cúi đầu nhìn cô một lúc, sau đó khuỵu một đầu gối, quỳ một chân, dùng lòng bàn tay đặt lên mu bàn tay người phụ nữ, thấp giọng gọi: “Mẹ?”
Trong khoảnh khắc, Lê Lỵ cảm thấy người phụ nữ kia khẽ chớp mắt, nhưng nhìn kỹ lại thì nhận ra chỉ là ảo giác của mình cô.
Tề An Cư yên lặng một lúc, mới đứng dậy hỏi: “Y tá Lê, mẹ tôi không sao chứ?”
“Bác ấy hơi sốt, nhưng giờ đã đỡ rồi.”
“Sao đột nhiên lại phát sốt?”
“Có lẽ hôm qua nhiệt độ quá thấp nên bác ấy bị cảm lạnh! Bác sĩ đã kiểm tra thân thể cho bác ấy, không phát hiện ra vấn đề gì khác.”
Tề An Cư khẽ “ừm”, nhưng không thể thấy bất cứ biểu cảm nào trên gương mặt anh ta.
Lê Lỵ rời đi, nhường chỗ cho hai mẹ con, nhân tiện mang theo cô y tá non tay còn đang ngơ ngác.
Dọc đường, cô y tá không ngừng nói: “Ui, anh kia đẹp trai quá! Em cứ nghĩ người đẹp như vậy chỉ có thể thấy trên tivi? Chị có biết anh ấy làm nghề gì không?”
Lê Lỵ đáp rằng không biết, cô đã gặp Tề An Cư nhiều lần, nhưng hiểm khi đối thoại cùng anh. Có thể nói ở anh toát lên một khí chất khó gần, khiến người ta không dám tới gần.
Cô y tá nhỏ hưng phấn nói: “Người phụ nữ kia khi còn trẻ là một đại mỹ nhân đúng không? Khó trách bác ấy lại có thể sinh ra một người con đẹp trai như vậy. Trông nam tính quá đi!”
Lê Lỵ lần đầu tiên nhìn thấy Tề An Cư cũng kích động như vậy, nhưng bây giờ đã có thể bình tĩnh giáo huấn đàn em: “Em nghĩ nam thần kia là người thế nào?”
“?”
“Là đồ cúng, không phải đồ ăn, không nên rớ vào.”
Tề An Cư ở lại một lúc rồi rời đi, trước lúc đó, anh ngoảnh lại nhìn mẹ đang ngồi trên xe lăn, rồi khẽ cụp hàng mi, lấy lại sự bình thản.
Sau khi rời khỏi bệnh viện, ánh nắng ấm áp chiếu xuống, phần nào xua tan đi mây mù trong lòng anh.
Trạm xe buýt gần nhất cách đây không xa, Tề An Cư chậm rãi đi dạo, vừa đi vừa suy nghĩ, đột nhiên có thứ gì đó va vào chân anh.
Thì ra là một em bé hai ba tuổi đang chạy loanh quanh, chẳng may va vào chân anh, rồi bị dội ngược lại té xuống đất. Đứa trẻ sửng sốt một lúc, sau đó oà khóc “oa oa”.
Tề An Cư bối rối trước em bé cao không đến đầu gối anh, đang khóc đến nửa cả mặt, nhất thời không biết phải làm gì.
Mẹ của đứa trẻ nhanh chóng chạy tới, vội vàng bế con lên, không ngừng vỗ lên lưng an ủi, hướng đến Tề An Cư xin lỗi. Từ phía sau, người mẹ đã biết là con mình lao vào người ta.
Đứa bé dần trở nên im lặng trong vòng tay mẹ, nhưng vẫn nức nở.
Tề An Cư thấy không có vấn đề gì, vừa định bước đi, thì đột nhiên có người vỗ vai anh.
Anh vô thức quay lại, nhưng lại gặp được một khuôn mặt không ngờ tới.
“Sao cậu lại ở đây?” Tề An Cư kinh ngạc hỏi, “Không phải cậu đang quay phim ở Hoành Điểm sao?”
“Em…”, Tống Lăng Ức ấp úng.
Người mẹ đang dỗ con, đúng lúc thì ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy Tống Lăng Ức, liền sửng sốt, lắp bắp nói: “Anh là, là Tống Lăng Ức sao?”
Tống Lăng Ức nói: “Ha ha, rất nhiều người nói tôi giống anh ta.” Sau đó liền cầm tay áo Tề An Cư, kéo đi: “Đi với em!”
Tề An Cư không lường trước, bị lôi kéo đi được vài bước thì mới có phản ứng, hất tay cậu ra.
Tống Lăng ức không lấy làm hề gì, chỉ đem thu tay lại, ánh mắt quét một lượt ngón tay trắng trẻo của anh, lặng đi vài giây, rồi thầm nghĩ nếu chỉ được mân mê tay anh một tẹo thôi, cậu sẽ tuyệt thực một tuần để cảm tạ đất trời.
“Cậu quay phim xong rồi à?” Không phải nói đi mất tháng sao? Lúc này mới chỉ mới 10 ngày?
“Em… có chút việc, nên xin nghỉ phép mấy hôm.”
“Ừm, vậy cậu rất bận.”
“Không, không có bận, anh đi đâu? Em đưa anh đi!”
Tề An Cư nhìn chiếc Land Rover đỗ trên đường, nghĩ đây chính là xe Tống Lăng Ức. Nếu bây giờ đi xe buýt sẽ mất ít nhất một tiếng, đã vậy giữa đường còn phải đổi xe, nghĩ vậy Tề An Cư không do dự nói: “Được.”
Tống Lăng Ức phởn ra mặt, nhẹ nhàng mở cửa xe cho anh.
Tề An Cư: “…”
Hôm nay Tiểu Đường không đi cùng, nên là Tống Lăng Ức lái xe, làn gió mơn man qua mái tóc hai người.
“Trợ lý của cậu không tới lấy tranh.” Tề An Cư đột nhiên nói.
“Cậu ấy cũng phải theo đoàn làm phim. Ngại quá, em không nghĩ tới chuyện phải để tranh nhà anh một thời gian, anh không ngại chứ?”
Nếu là chuyện khác, Tề An Cư nhất định sẽ thẳng thừng nói “Ngại lắm”, thế nhưng bức họa kia là trường hợp đặc biệt. Anh không thể nói trái lương tâm, đành im lặng.
Tống Lăng Ức thầm cong khóe môi.
Chạy được nửa đường, Tống Lăng Ức bỗng nhiên nhớ tới cái gì, hỏi: “Đúng rồi, sao anh lại đi từ viện dưỡng lão ra?”
Sắc mặt Tề An Cư hơi u ám.
Đáng tiếc, Tống Lăng Ức lúc này đang tập trung lái xe, không nhận ra thái độ khác lạ của Tề An Cư, liền hồn nhiên nói tiếp: “Em sợ gần chết, còn tưởng anh ốm, nhưng liền cảm thấy không đúng, không ai lại vào viện dưỡng lão khám bệnh, haha! Anh tới gặp bạn sao?
“Gặp mẹ tôi.”
“À, hóa ra là đến gặp…” Tống Lăng Ức nuốt nước miếng, bất tri bất giác nói: “Mẹ anh ốm à?”
“Ừ.”
“Vậy, em nên đi thăm bác cho phải phép.” Tống Lăng ức đã từng gặp mẹ Tề An Cư một lần, ấn tượng cực đậm sâu.
“Không cần.”
“Vâng.”
Không hiểu sao, Tống Lăng Ức có hơi bồn chồn.