Phản ứng tức thời của Tống Lăng Ức: Dì Quỳnh sao lại làm thế? Mình nên làm gì đây?
Cảm giác chán ghét dâng lên trong lòng, Tống Lăng Ức sợ bị Tề An Cư nhìn thấy, chỉ biết cúi đầu nhìn vào đồ vật trong xe đẩy.
Tề An Cư gần như không nói nên lời: “Chúng ta về sớm đi, để lần sau chơi bóng.”
Tống Lăng Ức không tránh khỏi một chút thất vọng, nhưng vì Tề An Cư nói “chúng ta”, cậu liền nhanh chóng lấy lại tinh thần.
Cậu gật đầu đồng ý: “Ừ, việc của dì quan trọng hơn.”
Còn lâu! Phải làm thế nào dì mới chịu dừng lại?
Khi về đến nhà, họ thấy bà Quỳnh đeo chiếc khăn choàng len cao cấp, tóc gọn gàng buộc cao, ngồi trên ghế sofa với khuôn mặt u ám.
Tề An Cư nhìn bà một cái, thấy không có gì bất ổn liền sắp xếp đồ dùng vào tủ lạnh, còn không quên phân loại rõ ràng.
Tống Lăng Ức khoanh tay, dựa vào khung cửa bếp, im lặng và chăm chú quan sát từng động tác của Tề An Cư.
Bà Quỳnh ngồi một mình một lát, khuôn mặt càng ngày càng u ám.
Ban đầu bà muốn hỏi Tề An Cư tại sao anh lại rời đi khi bà đang ngủ, rốt cuộc anh có coi bà là mẹ không?
Bà đã chuẩn bị từ ngữ cẩn thận nhưng không ngờ anh lại phớt lờ bà.
Điều không vui hơn nữa là chàng trai thường hay gọi bà là “Dì” cũng không thèm nhìn bà.
Cả hai người đều hành động như thể bà không tồn tại!
Bà Quỳnh ban đầu chỉ hơi tức giận, khó ở nhưng vì phản ứng của hai người kia mà bà chính thức tăng xông.
“Mẹ khát, lấy cho mẹ cốc nước!” bà hét lên với khuôn mặt tái nhợt.
Tống Lăng Ức quay người, cười: “Dì muốn uống nước sao? Cháu sẽ rót cho dì ngay.”
“Liên quan đến cậu? Tôi đang gọi con trai tôi!”
Vẻ mặt của Tống Lăng Ức không thay đổi, ánh mắt trông vô cùng chân thành: “Không quan trọng là ai. Dì cứ việc sai bảo cháu.”
“Tôi không cần cậu!!” Dương Quỳnh trừng mắt nhìn cậu, sắc bén nói: “Tề An Cư, mẹ bảo con rót nước, con nghe thấy không?”
Bà tức giận đến mức ngừng gọi con trai mình bằng biệt danh mà gọi bằng họ tên.
Tống Lăng Ức ngừng cười, mím chặt môi, hạ mi mắt xuống, che đậy lửa giận trong đáy mắt. Tay Tề An Cư khựng lại, tiếp tục đổ hoa quả vào chậu ngâm, sau đó cho từng quả trứng vào ngăn tủ lạnh. Rồi, anh lau sạch tay, rót một cốc nước, kiểm tra nhiệt độ của nước, thấy đạt chuẩn độ ấm mới đặt lên bàn cà phê trước mặt bà Quỳnh.
Dương Quỳnh nhìn thoáng qua, cầm lên nhấp một ngụm, lập tức cau mày đặt xuống, lạnh lùng nói: “Sao nóng thế? Con quên bác sĩ dặn mẹ không được uống nước nóng rồi sao?”
Tề An Cư không nói gì, xoay người rót một ít nước lạnh vào cốc.
Dương Quỳnh nhấp một ngụm rồi đặt xuống: “Lạnh quá, lấy cho mẹ một ly khác, mẹ không uống được nước lạnh?”
Đủ chưa vậy?
Tống Lăng Ức nhịn không được nữa sắp phát động tấn công.
Tề An Cư tựa hồ cảm nhận được điều gì, liền hướng ánh mắt về phía cậu, trong ánh mắt bình tĩnh mang theo cảnh cáo.
Tống Lăng Ức hiểu ý của Tề An Cư, dù có nóng máu thế nào cũng chỉ biết kiềm chế, nghiến răng nghiến lợi đến đỏ cả mắt.
Sau khi sạch hách thêm mấy lần nữa, bà Quỳnh cuối cùng cũng thấy hài lòng. Sự tức giận vơi đi và lòng nhẹ nhõm, bà chỉnh lại khăn choàng, bình tĩnh bật TV.
Tống Lăng Ức đi vào phòng bếp, cầm một quả cà chua lên, bóp thật mạnh để trút giận.
Tề An Cư nhìn quả cà chua bị hành hạ đến chảy nước, tự dưng thấy tức cười: “Chỉ là chuyện nhỏ thôi, tôi không quan tâm sao cậu lại tức giận?”
“Bà ấy đi quá xa rồi!” Nói xong, Tống Lăng Ức lấy quả cà chua khác, tiếp tục trút giận.
Tề An Cư khẽ lắc đầu, một lúc sau mới nói: “Bà ấy dù sao cũng là mẹ của tôi.”
“Nếu bà ấy không phải là mẹ của anh, nếu là người khác đối với anh như vậy, tôi sẽ…” Tống Lăng Ức bóp nát cà chua đáng thương, “Em sẽ giết nó!”
Tề An Cư nghe vậy, khóe miệng hơi nhếch lên, anh cảm thấy Tống Lăng Ức rất nghiêm túc. Thực sự, cậu ta sẽ giết người.
Sau khi Dương Quỳnh xuất viện, bà hầu như chỉ ở nhà và hiếm khi ra ngoài. Phần vì sức khỏe còn yếu, phần vì bà chưa quen với hàng xóm. Hơn mười năm sống trong viện dưỡng lão đã khiến bà mất kết nối nghiêm trọng với xã hội.
Bà nhờ Tề An Cư đi cùng để tìm về nơi bà từng sống, nhưng người mới đã chuyển đến căn biệt thự năm xưa và mọi thứ đã thay đổi. Kể từ đó, bà không ra ngoài nữa. Tính khí của bà ngày càng kỳ quặc, dễ tức giận và thậm chí còn ném đồ đạc lung tung.
Tề An Cư phải gấp rút hoàn thành bản thảo nên không thể luôn theo dõi bà. Nhưng những rắc rối của Dương Quỳnh dường như không có hồi kết, bất kỳ vấn đề nhỏ nhặt nào cũng có thể khiến bà nổi giận. Khi bà gây ồn ào quá mức, Tề An Cư chỉ có thể bỏ mặc, khóa cửa lại và tập trung vào công việc.
Điều đáng khen là dù gây rắc rối, Dương Quỳnh chỉ làm phiền người khác mà không bao giờ tự làm tổn hại mình. Đó là lý do anh tin tưởng sẽ không có việc hệ trọng xảy đến với bà.
Tống Lăng Ức là khách quen của gia đình, thường xuyên ghé thăm khi rảnh rỗi. Cậu là lựa chọn thứ hai để Dương Quỳnh kiếm chuyện, nhưng vì không phải con trai bà, nên bà vẫn giữ chút lễ phép.
Hôm nay, khi Tề An Cư vào phòng làm việc, TV đang phát tin tức giải trí. Dương Quỳnh xem một lúc rồi chỉ trích gay gắt cách ăn mặc thô tục của các ngôi sao nữ. Khi thấy một nữ minh tinh đeo vòng cổ ngọc tại sự kiện, bà chế nhạo: “Hàng giả nhìn cái ra ngay Tôi có một bộ trang sức ngọc bích thật, là loại phỉ thúy chính hiệu!”
Không ai đáp lại, khiến bà cảm thấy cô đơn. Bà liếc nhìn Tống Lăng Ức, người đang im lặng như tượng, và hỏi: “Tiểu Tống, cậu cũng là diễn viên phải không?”
“Ừm.”
“Tiểu Tống, cậu là người tốt, nếu cưới phải hạng đàn bà này thì đời cậu xác định xuống dốc.”
“…Cháu sẽ không kết hôn với bất kỳ nữ diễn viên nào.”
Dương Quỳnh lộ vẻ ngạc nhiên: “Không tìm diễn viên, cậu muốn tìm tiểu thư nhà giàu sao? Phụ nữ xuất thân bình dân sẽ không coi thường địa vị của cậu. Dì nói cậu đừng tự ái, nhưng mà sống thì hãy cứ an phận..”
Tống Lăng Ức nhếch môi không kiên nhẫn, không tỏ ra vui mừng hay tức giận. Lời của Dương Quỳnh khiến cậu cảm thấy bà đang ám chỉ điều gì đó. Chẳng lẽ bà phù thủy già này đã nhận ra điều gì và muốn cảnh báo cậu đừng mơ mộng An Cư?
Đúng vậy, từ giây phút này, trong lòng cậu, Dương Quỳnh chính thức trở thành mụ phù thủy già.
Dù là lời nói vô tình hay cảnh báo từ Dương Quỳnh, cậu chẳng hề bận tâm. Một câu nói sao có thể khiến cậu lùi bước? Đang mơ! Trừ khi chính Tề An Cư yêu cầu, nếu không cậu sẽ bám riết lấy anh, không bao giờ rời xa.
Nếu ngay cả Chúa cũng chẳng làm cậu dao động, thì lời lẽ kia có nghĩa lý gì? Hơn nữa, cậu còn có một nhiệm vụ lớn lao – giải cứu crush khỏi tay mụ phù thủy già!
Có hiệp sĩ nào không từng giải cứu công chúa khỏi con rồng hung ác? Y(^_^)Y
Thực tế, những ngày này cậu đã có một kế hoạch. Cậu và Tề An Cư ngày càng thân thiết. Mỗi khi đi chơi cùng anh, cậu rất mãn nguyện và hiểu rõ mong đợi của mình
Trước đây cậu không dám nghĩ đến, nhưng bây giờ cậu cảm thấy một tia hy vọng le lói.
Trước đây, cậu đã đầu tư một khoản tiền để mua những bức tranh nổi tiếng tặng Tề An Cư, và giờ đây sau vài tháng, cậu bắt đầu có những tham vọng khác. Cậu dự định mua một căn nhà lớn đứng tên cả hai người.