Edit: Hickan
” Thứ không biết luôn là thứ làm ta sợ hãi nhất.
“
Cậu không nhìn thấy người phía sau, cũng không biết mục đích của hắn, điều này làm cho Nguyễn Thanh càng thêm bất an, cậu liều mạng giãy giụa, muốn thoát khỏi trói buộc.
“Ưm Ưm! ! “
Nhưng thân thể cậu thật sự quá yếu, dù dùng hết toàn lực cũng không thể lay động người phía sau, muốn quay đầu một chút nhìn về người đằng sau cũng không được.
Chỉ có thể để hắn kéo tới cầu thang âm u.
Bàn tay che miệng thiếu niên có chút to, chỉ kh.ung xương người đàn ông mới có, hơn nữa người phía sau thân hình cao lớn, không còn gì nghi ngờ đó là một người đàn ông.
Sức lực người đàn ông có chút lớn, làm mặt của thiếu niên có chút đỏ, làm cho làn da cậu càng thêm trắng nõn.
Bởi vì thiếu niên giãy giụa quá mạnh, tóc tán loạn ở trên trán, đôi mắt xinh đẹp tràn ngập lo lắng cùng kinh sợ, đẹp đến mức như một diễm quỷ bước ra khỏi bức tranh thuỷ mặc, làm người ta không thể rời mắt được.
Dù đây là nhà hàng năm sao, cũng không phải mỗi góc đều có đèn, những cầu thang ít người qua lại cũng không được treo đèn
Nhưng dù như thế cũng mơ hồ có thể thấy được hai bóng người đang đong đưa.
Thiếu niên mảnh khảnh bị người đàn ông ấn trên tường, ánh mắt xinh đẹp bị thứ gì bịt kín, tầm mắt hoàn toàn chìm trong bóng tối.
Trong bóng tối không thấy thứ gì sẽ làm càng thêm sợ hãi cùng bất an, cũng sẽ làm các giác quan phóng đại thêm vài lần, mặc kệ là tinh thần hay là thân thể đều càng thêm mẫn cảm.
Đặc biệt là thính giác cùng cảm giác.
Góc cầu thang này không cách xa nhà vệ sinh, thiếu niên thậm chí mơ hồ nghe thấy tiếng ba người đang đánh nhau, dường như không biết thiếu niên đã bị bắt đi rồi.
Giây tiếp theo Nguyễn Thanh không có tinh lực chú ý âm thanh đó bởi vì cậu cảm nhận được có bàn tay đang khẽ vén góc áo cậu lên.
“Ngô ngô ngô! ! ” Nguyễn Thanh mở to hai mắt nhìn, giãy giụa lợi hại hơn, vốn dĩ muốn kéo thứ che mắt mình đi nhưng cậu đổi hướng lập tức đi ngăn lại bàn tay của người đàn ông.
Nhưng mà bởi vì bị người đàn ông đè trên tường, dễ dàng từ phía sau bị người đàn ông bắt lấy.
Tuy rằng Nguyễn Thanh không nhìn thấy, lại có thể cảm giác bàn tay bị chế trụ gắt gao, ngay sau đó xúc cảm ấm áp lại ướt át từ đầu ngón tay truyền đến.
Tiếp theo là lòng bàn tay, sau đó là ngón tay, tựa như bị một con rắn độc âm hiểm gắt gao theo dõi, làm sởn tóc gáy.
Động tác của người đàn ông không cho cậu cự tuyệt, giống như chuẩn bị một ngụm nuốt cậu vào bụng.
Như dòi bám trong xương, không thể giãy giụa, cũng không có cách nào thoát khỏi.
“Ngô ngô ngô! ! ” Thiếu niên liều mạng muốn rút tay về, không biết có phải bởi vì động tới vết thương trên cổ, hay bởi vì kinh hoàng cùng sợ hãi, hốc mắt chứa đầy nước mắt, làm ướt lông mi, giây tiếp như những hạt ngọc bị đứt khỏi sợi chỉ, lác đác từ hốc mắt chảy xuống, thật đáng thương.
Nhưng mà thiếu niên yếu ớt cùng đáng thương lại không làm hắn thương tiếc, chỉ làm người ta nhịn không được muốn hung hăng khi dễ cậu, làm cậu rơi xuống vực sâu.
Trong lúc nhất thời dường như người đàn ông chưa thoả mãn với lòng bàn tay của thiếu niên.
Người đàn ông chuyển qua gương mặt của cậu, một chân cường thế giam cầm động tác thiếu niên, sau đó hơi cúi người đè ép thiếu niên.
Một bàn tay che miệng thiếu niên, một bàn tay theo góc áo vọt vào bên trong, một bàn tay của hắn có thể ôm hết eo thon của cậu, lòng bàn tay tinh tế vuố.t ve.
Cùng thiếu niên tinh tế bóng loáng da thịt bất đồng, tay của hắn thô ráp hơn rất nhiều, đại khái là thiếu niên chưa bao giờ bị đối đãi như thế, khiến cho thiếu niên rất khó chịu.
Nhưng mà thiếu niên sức lực quá nhỏ, dù hai tay túm chặt tay của người đàn ông, cũng không thể ngăn cản động tác của hắn, chỉ có thể đáng thương bất lực nhỏ giọng nức nở, nước mắt ngăn không được chảy xuống, nhỏ giọt tới tay người đàn ông đang che miệng cậu.
Nam nhân thần sắc đen tối không rõ cúi đầu, gắt gao nhìn chằm chằm thiếu niên trước mắt.
Miệng thiếu niên bị che lại, người đàn ông rời tầm mắt xuống, dừng trên áo của cậu.
Tuy rằng ánh sáng có chút ít ỏi, nhưng sau khi thích ứng bóng tối cũng không ảnh hưởng hì nhiều đến tầm nhìn.
Chiếc cổ trắng như ngọc bị băng gạc che lại, nhìn có vẻ đáng thương, áo sơmi trên người thiếu niên có chút rộng, bởi vì trên cổ có thương tích, cũng không có cài cúc đến cùng, lộ ra xương quai xanh tinh xảo mê người, còn lại đều bị quần áo che lấp, làm người khác nhìn đến mê màng.
Cũng làm người ta muốn! ! lột áo thiếu niên xuống.
Nhưng người đàn ông một bàn tay che lại miệng thiếu niên, một bàn tay bị hai tay thiếu niên túm chặt, căn bản không thực hiện được ý nghĩ của mình.
Người đàn ông nghĩ, cúi đầu, nhẹ nhàng hôn ở xương quai xanh của thiếu niên cho đến khi lưu lại dấu vết, hắn mới chậm rãi di chuyển xuống cúc áo đầu tiên của cậu.
Trang phục Nguyễn Thanh đơn giản là áo sơmi trắng mà Tô Tiểu Chân tìm cho cậu sáng nay.
Chất liệu áo sơ mi không tính là kém, nhưng chiếc cúc áo đã đứt ngay sau khi bị người đàn ông cắn.
Cúc áo đầu tiên rơi mất, tản ra hai bên, nhưng cũng không tính hở quá mức.
Sau khi cắn cúc áo đầu tiên, hắn lại di chuyển xuống dưới, không hề lưu tình cắn cúc áo tiếp theo của cậu.
Áo sơ mi thiếu niên lại lần nữa tản ra chút, da thịt trắng nõn như ẩn như hiện, lần này loáng thoáng còn có thể thấy phong cảnh trước ngực.
Ngay khi người đàn ông muốn tiếp tục, âm thanh đánh nhau cách đó không xa cuối cùng dừng lại, thay vào đó là tiếng cãi nhau, ở góc này cũng nghe thấy.
Rốt cuộc cũng có người phát hiện thiếu niên mất tích.
Nguyễn Thanh cũng nghe đến thanh âm bên ngoài, cậu dùng hết toàn lực giãy giụa, muốn khiến cho người bên ngoài chú ý.
Đáng tiếc lực đạo người đàn ông rất lớn, căn bản cậu không thể phản kháng được.
Dường như thiếu niên giãy giụa quá mạnh, người đàn ông có chút không kiên nhẫn, trực tiếp một tay đánh vào cổ thiếu niên.
Trước mắt Nguyễn Thanh tối sầm, thân thể liền mềm nhũn, gục xuống trong lòng người đàn ông, hoàn toàn mất đi năng lực phản kháng.
.