Edit: Bách Bách
Hứa Trạch nghiêng nghiêng đầu, ánh mắt lại tàn nhẫn: “Có thật không?”
Nguyễn Thanh cắn môi dưới gật đầu nhìn Hứa Trạch.
Bởi vì bây giờ cậu không có cách nào khác ngoài gật đầu, cậu cũng sẽ không cho rằng Hứa Trạch đang nói đùa với mình.
Hứa Trạch lộ ra nụ cười rạng rỡ: “Vậy bây giờ em có thể ở bên anh được không?”
Nguyễn Thanh do dự một lát rồi lại gật đầu.
Hứa Trạch nhìn thấy em trai ngu ngốc gật đầu, lại lần nữa xoa đầu của cậu, sau đó nhìn thẳng vào đôi môi của em trai ngu ngốc.
Nguyễn Thanh nhìn kỹ khuôn mặt tuấn tú phóng đại cùng với tầm mắt tràn ngập xâm lược của người nào đó, hơi mím môi, lộ ra vẻ mặt có chút ngượng ngùng, “A Trạch ca ca, anh có thể… trước tiên nhắm mắt lại được không?”
“Em… em xấu hổ…”
Hứa Trạch chớp chớp mắt, ngoan ngoãn nhắm mắt lại, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy mong đợi.
Nguyễn Thanh đút tay vào túi, nhưng khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc trong ánh hoàng hôn, anh liền chuyển sự chú ý.
Cậu chậm rãi đến gần khuôn mặt Hứa Trạch, tựa hồ muốn thân cận cùng hắn giống nhau.
Hai người cách nhau chỉ một centi.
Càng ở gần Hứa Trạch, cậu càng có thể cảm nhận được hơi thở của người em trai vụng về của mình.
Hắn trở nên hơi lo lắng, thậm chí ngừng thở, trong lòng hắn dâng lên một sự phấn khích và mong đợi bí ẩn.
Hắn cố gắng hết sức để kiềm chế sự phấn khích của mình, lặng lẽ chờ đợi người em trai vụng về hôn lên môi mình.
Tuy nhiên, chỉ một giây trước khi Nguyễn Thanh bước tới, anh đã bị ai đó từ phía sau ôm chặt rồi rơi vào vòng tay rắn chắc.
Người đàn ông này ôm Nguyễn Thanh rồi quay người đá dữ dội về phía Hứa Trạch.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, vì Hứa Trạch nhắm mắt lại không kịp phòng bị nên vừa vặn bị đá.
Cả người bị đá ra ngoài, đập vào bức tường cách đó không xa, phát ra một tiếng vang lớn.
HứaTrạch ngã xuống đất, rên rỉ: “Ô……”
Kỷ Ngôn ôm Nguyễn Thanh, vô cảm nhìn người trên mặt đất, sát ý đáy mắt dường như biến thành thực chất, giọng điệu cũng mang theo hơi thở lạnh thấu xương, “Mày đúng là cứng đầu, ngay cả mẹ nhỏ mày cũng dám động.”
Hứa Trạch bò dậy, nghe được thanh âm quen thuộc, hắn ngồi dưới đất nhìn Kỷ Ngôn, nghiêng đầu: “Mẹ…nhỏ?”
Hứa Trạch nhìn Nguyễn Thanh bị ôm, sau đó phản ứng lại, khi bị Kỷ Ngôn nói Nguyễn Thanh là mẹ của hắn, hắn lập tức không vui, lớn tiếng phản bác: “Đó không phải là mẹ nhỏ, cậu ấy là em trai của tao.”
Kỷ Ngôn cười lạnh, nói không khách khí: “Em trai? Mẹ mày mất sớm, vậy em trai mày từ đâu ra vậy?”
Hứa Trạch lạnh lùng nhìn Kỷ Ngôn nắm tay thiếu niên, đáy mắt sát ý, từng chữ mở miệng nói: “Cậu ấy là em trai của tao.”
Cậu là mục tiêu của hắn, cậu cũng là em trai của hắn.
Cậu ấy là của hắn, không ai có thể cướp đi.
Kỷ Ngôn mỉm cười, từ trên nhìn xuống, giọng nói đầy khinh thường, “Chỉ có vậy? Mày cũng xứng sao?”
Hứa Trạch tựa hồ nghĩ tới điều gì, vuốt tóc lộ ra nụ cười rạng rỡ: “Kỷ tiền bối, ngài không ghen tị với tôi sao?”
Kỷ Ngôn: “… Tao ghen tỵ cái gì?”
“Ghen tị với tôi tuổi trẻ, ghen tị với việc tôi lớn lên giống như anh trai của cậu ấy.” Hứa Trạch nói rất tự nhiên, giọng điệu vẫn đầy kiêu ngạo: “Tiền bối chỉ là một lão già, không xứng với em trai của tôi.”
Kỷ Ngôn “a” một tiếng tràn đầy giễu cợt, “Mày sẽ không cho rằng cậu ấy chỉ kêu một mình mày là anh trai đi?”
Nguyễn Thanh đứng ở bên cạnh an tĩnh, cố gắng hạ thấp độ tồn tại của mình.
Nhưng cả hai người đều nhìn cậu.
Nguyễn Thanh: “……”
Nguyễn Thanh nhìn Hứa Trạch nằm trên mặt đất, không trả lời thẳng mà mơ hồ mở miệng, “…… A Trạch ca ca lớn lên thật…… Giống như anh trai hàng xóm của em hồi nhỏ.”
Ai còn nhớ rõ hồi nhỏ, người hàng xóm trông như thế nào, càng miễn bàn Nguyễn Thành còn là người ngoại lai.
Nhưng có ai mà lại không có hàng xóm đâu, chỉ cần nói như vậy hoàn toàn không có vấn đề gì, còn lại thì cứ giao cho người khác bổ não.
Sắc mặt Kỷ Ngôn hoàn toàn trầm xuống, nhìn khuôn mặt tươi cười xán lạn của Hứa Trạch, anh ta rất khó chịu, cố ý Hứa Trạch còn đổ thêm dầu vào lửa, “Kỷ tiền bối, ngài yên tâm, sau này ngài sẽ ba nuôi của em trai, ta sẽ cùng Thanh Thanh chọn cho ngài một viện dưỡng lão thích hợp.”
Kỷ Ngôn nhếch khóe miệng, lạnh lùng mở miệng nói: “Bất quá là lớn lên giống nhau lại không phải, nói đến cùng bất quá chỉ là thế thân, đối với cái loại đầu óc ngu xuẩn như mày mới có thể đắc ý.”
Không biết Hứa Trạch không thích bị gọi là người thế thân, hay không thích bị gọi là ngu ngốc, sắc mặt tối sầm, sau đó rất nhanh đánh vào mặt Kỷ Ngôn.
Kỷ Ngôn buông Nguyễn Thanh ra, hai người trong nháy mắt liền đánh nhau.
Tuy cả hai đều rõ ràng rằng đây là nơi công cộng, cũng không có đánh đến mức đầu rơi máu chảy, cũng không có dùng vũ khí sắc bén.
Bốn phía không ít người đều chú ý tới hai người đang đánh nhau, đại khái là bởi vì nắm đấm của hai người đều rất tốt, tựa như là luận võ, cũng không có người báo nguy, sôi nổi ở bên cạnh vây xem.
Đương nhiên, cũng có người vây quanh theo dõi từ đầu đến cuối của cuộc tranh cãi, trộm đánh giá thiếu niên tinh xảo bên cạnh.
Nguyễn Thanh phớt lờ những ánh mắt đó, đứng bên cạnh im lặng nhìn hai người đánh nhau.
Đột nhiên, điện thoại di động của anh rung lên một chút.
Nguyễn Thành liếc mắt nhìn hai người đang đánh nhau, liền lấy điện thoại di động ra xem.
Là tin nhắn.
[Đã sắp xếp xong rồi, nhưng cùng lắm chúng ta cũng chỉ có thể chịu đựng đến 12 giờ, chờ cậu đến. 】
Người liên hệ là người kể cho anh nghe về tình huống trước đó.
12 giờ……
Bây giờ là 11 giờ 30 sáng.
Bên này cách bệnh viện không xa, phải mất nửa tiếng mới đến nơi.
Nhưng vấn đề là hiện tại về cơ bản cậu không thể chạy thoát khỏi chỗ này.
Ngay cả khi hai người đánh nhau, họ cũng không quên chú ý đến cậu.
Đại khái là đã từng mất cậu nên bây giờ dù cậu có làm gì cũng sẽ để ý đến cậu.
Nguyễn Thanh mơ hồ nhìn quanh, tìm kiếm cơ hội nhưng mắt đang lang thang đâu đó thì tầm mắt bỗng nhiên dừng lại.
Tô… Tiểu Chân?
Lúc này, Tô Tiểu Chân đứng cách góc đường không xa, nhìn thấy thiếu niên đang nhìn mình, cô có vẻ khó hiểu xua tay, sau đó chỉ chiếc xe cách đó không xa, đánh một cái *thủ thế* về phía thiếu niên.
* thủ thế: cái này trong tập võ í
Nguyễn Thanh nhìn đường cái, rồi liếc nhìn hai người vẫn đang đánh nhau, gật đầu.
Tiếp theo, di chuyển từng một chút, sau đó tiếp tục làm như không có chuyện gì, nhìn hai người đánh nhau.
Rất nhanh, một chiếc taxi xuất hiện trên đường chính, từ đường bên trái chạy tới.
Khi chiếc taxi đang đi qua đám đông, nó đột nhiên giảm tốc độ, như thể nó cũng đang bị bao vây bởi một nhóm người đứng xem náo nhiệt.
Khi xe chạy chậm đến một tốc độ nhất định, thì một người từ xe trên ghế sau xuống dưới sau đó nhanh chóng bao vây thiếu niên liền lên xe.
Tiếp theo, nhanh chóng đóng cửa xe lại, tăng tốc lên mức tối đa rồi phóng đi trong chớp mắt.
Tốc độ bắt cóc nhanh như vậy rõ ràng là hướng về phía thiếu niên.
Kỷ Ngôn cùng Hứa Trạch muốn ngăn lại cũng không kịp, hai người liếc nhau, nhìn về phía không xa thấy được phương hướng của chiếc xe rồi đưởi theo.
Bất quá người chung quy là không có khả năng chạy nhanh hơn xe, cuối cùng vẫn là mất đi tung tích của chiếc xe…..
Nguyễn Thanh lên xe quay lại, nhìn hai người vừa bị bỏ rơi, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Cậu có ổn không?” Tô Tiêu Chân cũng ngồi ở hàng ghế sau, cô nhìn Nguyễn Thanh với vẻ mặt lo lắng, vội vàng đưa tay ra muốn kiểm tra xem thiếu niên có bị thương hay không.
Nguyễn Thanh đưa tay chặn tay cô, khẽ lắc đầu: “Tôi không có việc gì, cảm ơn.”
Tô Tiểu Chân lắc đầu, trong giọng nói tràn đầy cảm kích: “Tôi nên cảm tạ cậu, nếu không có cậu, tôi đã chết ba lần.”
Nguyễn Thanh đã lâu không nghỉ ngơi, cậu có chút mệt mỏi, dựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại, “Này không có là gì, đổi sang người khác tôi cũng sẽ cứu.”
Tô Tiểu Chân vốn định nói gì đó, nhưng trông thấy vẻ mặt buồn ngủ của cậu cô có chút đau lòng nói, “Cậu nên nghỉ ngơi một lát, đến bệnh viện tôi sẽ gọi cậu dậy.”
“À, cảm ơn.” Nói xong, Nguyễn Thanh nhắm mắt lại.
Trên thực tế, thân thể này đã sớm không thể chống đỡ, vận động thời gian dài, tinh thần căng thẳng kéo dài, tế bào của cơ thể dường như muốn đình công, ngay cả đại não cũng ẩn ẩn đau nhức..
Tô Tiểu Chân nhìn khuôn mặt như họa của thiếu niên, hô hấp đều phóng nhẹ vài phần, sợ đánh thức thiếu niên.
Chiếc taxi nội địa cũng không bật đèn, đèn bên đường chiếu ngẫu nhiên vì góc quay có vấn đề, chiếu thẳng vào khuôn mặt thanh tú của thiếu niên.
Bóng tối đan xen, tựa như mộng cũng tựa như ảo ảnh.
Thiếu niên nhắm mắt lại, bởi vì trong mắt toát ra vẻ quyến rũ, thoạt nhìn có rất nhiều lạnh lùng ôn nhu, tạo cho người ta cảm giác như ánh nắng chiếu vào cơ thể, khiến người ta có cảm giác như con người làm người nhịn không được nảy ra tâm tư khác.
Dường như cả thế giới đều trở nên yên tĩnh.
Năm tháng tĩnh cũng tốt, nhưng bất quá cũng không phải như vậy.
Tô Tiểu Chân nhìn người ngồi bên cạnh cô đưa tay ra, như muốn chạm vào khuôn mặt của thiếu niên.
Nhưng nàng tựa hồ lại sợ thiếu niên, cuối cùng thu hồi nửa bàn tay, như vậy nhìn thiếu niên.
Tình cờ, một hình ảnh ánh sáng xuyên qua cửa sổ một chiếc ô tô cho thuê, mơ hồ chiếu sáng đáy mắt si mê của nàng.
Chiếc xe thực sự lao tới bệnh viện.
Khi gần đến bệnh viện bắt đầu giảm tốc độ, cậu liền mở mắt.
Sau đó cậu liếc nhìn bệnh viện lớn.
Ngay cả bệnh viện cũng có người ở vào ban đêm nên tất cả đèn trong đại sảnh đều được bật sáng, nhưng lại không mang lại cho người ta cảm giác sáng sủa mà trái lại mang đến cho người ta một cảm giác kỳ lạ.
Có vẻ như nơi đó rất nguy hiểm và không may mắn.
Nguyễn Thành nhìn Tô Tiểu Chân, ân cần nhắc nhở: “Cô tìm chỗ trốn, qua đêm nay liền an toàn.”
Tô Tiểu Chân lắc đầu, kiên quyết mở miệng: “Tôi và cậu cùng đi.”
Nguyễn Thanh không khuyên cô nữa, mở cửa xe bước xuống xe.
Hiện tại thời gian cấp bách, Nguyễn Thanh không có nhiều thời gian chậm trễ, cậu trực tiếp xông vào bệnh viện lớn, Tô Tiểu Chân cũng theo sát.