Edit: Bách Bách
Nguyễn Thanh hơi cụp mắt, gương mặt vô cảm nhìn quả tạ trong tay, cảm thấy mình không cần phải thực hành.
Vốn dĩ cậu cũng muốn cố ý ném cho oai, nhưng này năm ký…
Đừng nói nhảm, cậu sợ ném ra không đến năm mét, đến lúc đó đại lão như cậu có thể sẽ mất hết mặt mũi.
Nguyễn Thanh không sợ mất mặt, nhưng nếu nguyên chủ ném mặt sẽ giận với chó mèo, lúc đó nếu không đánh vài người thì không được.
Để tránh rắc rối, Nguyễn Thanh tỏ ra không có hứng thú, dời tầm mắt đi chỗ khác, không chút để ý mở miệng nói: “Không thú vị, không chơi.”
Bạn cùng lớp tóc đen tên là Mạc Nhiên, là “tiểu đệ” đầu tiên của Tô Thanh.
*”tiểu đệ”: là đàn em ( tui thấy từ tiểu đệ hay hơn nên để vậy luôn)
Mạc Nhiên thấy thiếu niên trước mặt không có hứng thú, có chút ủ rũ, cầm quả tạ trong tay kéo về phía sau, cẩn thận nhìn thiếu niên, sợ thiếu niên sẽ không vui: ” Vậy cậu muốn chơi cái gì?”
Nguyễn Thanh nhìn sân thể dục rộng lớn, tựa hồ không tìm được khoái cảm, hai tay đút túi, xoay người bước đi: ” Tôi mệt quá, muốn về lớp học ngủ bù.”
Mạc Nhiên nhìn bóng dáng thiếu niên hơi há hốc miệng, cuối cùng có chút không nỡ buông quả tạ trong tay, chạy tới phía sau của thiếu niên mở miệng nói: “Tô ca, để em đi cùng với anh về lớp học đi.” ( nhìn biết đổ con tui đứ đừ ra rồi)
Các tiểu đệ khác nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn không theo sau, dù gì lão đại nhà mình cũng đi ngủ, bọn họ có theo sao cũng vô ích, thà ở lại phòng tập thể dục còn hơn.
Nguyễn Thanh không quan tâm đến cái đuôi Mạc Nhiên, hướng về phía lớp học đi tới.
Danh tính hiện tại của anh ấy là anh ấy có thể có bao nhiêu ham muốn tùy thích.
Ở góc độ này, Nguyễn Thanh vô cùng hài lòng, luôn có cảm giác đột nhiên thoát một cái liền làm chủ.
Lúc này cậu muốn cứ ngu ngốc đến cuối ngày hôm nay đã, rốt cuộc khó có thể nói diễn biến tiếp theo của phó bản sẽ như thế nào.
Cấu trúc của sân thể dục rất đơn giản, phía trước là “đài phát thanh chủ tịch”, cách đó chỉ có một con đường.
* “đài phát thanh chủ tịch”: giống cái chỗ chào cờ của mấy nàng khi còn học Trung học á, còn chủ tịch giống hiệu trưởng a ( câu sau tui đổi ngược lại cho hợp lí hơn)
Rời khỏi phòng tập thể dục, còn phải đi lên cầu thang tới chỗ người “chủ tịch đài phát thanh” bên kia cầu thang.
Nhưng ngay khi Nguyễn Thanh vừa bước tới cầu thang thì tai nạn đã xảy ra.
Mạc Nhiên nhìn người đứng cạnh cầu thang, trợn to mắt, lập tức hô to: “Tô ca! Cẩn thận! Tránh ra!!!”
Nhưng khi hắn kêu thì đã chậm, Nguyễn Thanh ngơ ngác quay người nhìn lên trên, liền nhìn thấy một bóng người thẳng tắp ném xuống đây.
Với tố chất thân thể của Nguyễn Thanh, cậu hoàn toàn không thể tránh kịp.
Nguyễn Thanh trợn mắt, bị người trực tiếp đụng tới, thân thể không kịp cân bằng, thẳng tắp ngã xuống đất.
Dù trên mặt đất tương đối ổn định nhưng người kia bị người từ trên cầu thang đẩy xuống, lực va chạm không hề nhỏ, Nguyễn Thanh bị người kia đè xuống, ngã xuống đất một phần đầu cũng bị ảnh hưởng không nhỏ.
“A…” Cơn đau kích thích khiến cậu theo bản năng ngẩng đầu lên, thân thể khẽ run lên, lông mày nhíu lại thành một đoàn, trong nháy mắt liền trở nên mờ mịt, đôi mắt cũng bốc lên hơi nước.
Cơn đau thoáng qua trong đầu khiến cậu không có thời gian đẩy người kia ra, chỉ có thể nhắm mắt nằm trên mặt đất để giảm bớt cơn đau.
Tống Ngọc bị ngã xuống đất, lúc ngã xuống hắn lập tức nhận ra thiếu niên, nhưng vì mệt mỏi nên căn bản không thể tránh được.
Hắn ta chỉ có thể trơ mắt nhìn chính mình rơi vào người của thiếu niên.
Vào giây phút đó, trái tim Tống Ngọc trầm xuống, hắn bất lực nhắm mắt lại.
Một giây tiếp theo, hắn không nhịn được ngã xuống đất, đầu cũng hung hăng đập mạnh vào cổ thanh niên.
Thiếu niên đau đớn rên rỉ, nhưng vì Tống Ngọc ngã lên trên thiếu niên nên ngã không đau lắm, cảm giác ấm áp dưới cơ thể khiến cơ thể hắn có chút cứng ngắc.
Tống Ngọc muốn đứng lên, nhưng vì bị ngã nên cả người hoàn toàn vô lực, nhất thời không đứng dậy được, ngược lại không nhịn được mà ngã đè lên người thiếu niên, khiến thiếu niên phải kêu rên một lần nữa.
Thân thể mềm mại của thiếu niên, khí chất hung hãn của thiếu niên hoàn toàn không hợp nhau, thậm chí trên người còn mang theo một tia hoa lan, khuôn mặt tái nhợt của Tống Ngọc lập tức đỏ mặt cúi đầu, không dám đi xem biểu tình của thiếu niên.
Sự việc xảy ra quá đột ngột, không ai nghĩ rằng thiếu niên sẽ đụng trúng vào cậu.
Bao gồm cả các sinh viên trên cầu thang đã đẩy người xuống.
Lúc đẩy người, bọn hắn không nghĩ tới Tô Thanh sẽ từ phía dưới trải nghiệm.
Nhưng điều này cũng không ngăn cản bọn họ biết được tai họa của mình, sau đó sợ hãi rút lui, lợi dụng sự chú ý của mọi người trực tiếp chạy tới.
Mọi người trong toàn bộ sân thể dục không để ý đến bọn họ mà im lặng một cách kỳ lạ, sợ thiếu niên nháy mắt liền đấm.
Không phải sợ thiếu niên ngã bị thương, mà là sợ thiếu niên giận chó đánh mèo bọn họ.
Nhưng khi mọi người nhìn thấy thiếu niên ở trong sân thể dục, tất cả mọi người đều trực tiếp sửng sốt.
Thiếu niên tuy rằng thân thể nặng nề, nhưng bởi vì ngã xuống không đúng, nam đồng học vùi đầu vào thiếu niên cổ, cũng không có hoàn toàn ngăn cản thiếu niên.
Thiếu niên lúc này không có sự kiêu ngạo như bình thường, cũng không có bộ dáng coi thường bất cứ ai, nhưng vì đau đớn nên đôi mắt hơi đỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú trở nên trắng bệch thoạt nhìn có vài phần đáng thương.
Thiếu niên luôn kiêu ngạo bướng bỉnh, các bạn cùng lớp cơ bản vây quanh hắn, đây vẫn là lần đầu tiên bọn họ cẩn thận quan sát “hắn”.
* Giải thích ở đây 1 chút hắn là nói nguyên chủ, còn cậu mới nói Thanh Thanh nha.
Tuy có tính cách không tốt nhưng không thể phủ nhận rằng cậu có ngoại hình rất đẹp, thanh tú như một hoàng tử nhỏ trong lâu đài.
Cậu tựa như một ngôi sao thái dương, làn da như ngọc, thanh tú và trắng trẻo, phần cổ dưới được mặc một bộ đồng phục bó sát, thoạt nhìn rất tao nhã.
* Thái Dương hay còn có nghĩa là mặt trời ( ý câu ngôi sao thái dương là chỉ thụ là một ngôi sao tỏa sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời)
Hơn nữa, thiếu niên từ trước đến nay cao cao tại thượng, bối cảnh cường hãn khiến hắn không đem bất luận kẻ nào đặt ở trong mắt, cũng khinh thường bất luận kẻ nào, luôn có một bộ dáng kiêu ngạo.
Nhưng bây giờ cậu lại bị đè xuống dưới cơ thể, cậu chỉ có thể đáng thương rên rỉ, ngay cả đẩy người kia cũng dường như không làm được, nhỏ yếu đến mức cậu dường như không có điểm gì chung với bọn họ. ( tui đọc đến đây thì từ trong đầu mấy cảnh ứ ừm của truyện hàn pỏn nhảy ra ” nụ cười dần trở nên thiếu đạo đức)
Không…… Có lẽ yếu hơn họ một chút.
Giống như vị thần đang đứng sừng sững trên cao, đột nhiên bị kéo xuống tế đàn.
Mọi người đều có thể cống hiến……..xúc phạm thần minh.
Trong lúc nhất thời, những người trong sân thể dục ngơ ngác nhìn thiếu niên, cũng không có ai đến giúp thiếu niên, kể cả những tiểu đệ luôn đi theo thiếu niên.
Vẫn là Mạc Nhiên cách Nguyễn Thành gần nhất, Mạc Nhiên phản ứng nhanh nhất, giấu ánh mắt, tiến lên vài bước, đá một chân vào người đè Nguyễn Thanh rồi nhanh chóng chạy tới đỡ người trong giọng nói của anh tràn đầy sự lo lắng và sợ hãi.
“Tô ca, anh ổn chứ?”
“Ném hắn đi không?”
Chờ Mạc Nhiên đỡ người lên, mọi người càng thêm ngây ngẩn cả người.
Chắc là do khóe miệng của bạn nam cùng lớp vừa rồi dính đầy máu nên vô tình chạm vào cổ của nam sinh, cổ cũng bị nhiễm một chút máu.
Cổ ngọc trắng do bị chạm, có màu đỏ nhạt lấm tấm vết máu trên làn da trắng nõn, thoạt nhìn giống như tuyết ngạo nghễ trắng xóa nở trên một nhánh hồng mai, đẹp vô cùng.
Yêu mị hoang dã, đẹp đến tột độ.
Nó còn khiến người ta không thể kiềm chế được bản thân…. Khiến người ta muốn làm cho cậu càng nhiễm nhiều màu sẵc hơn.
Nguyễn Thanh chủ yếu cảm thấy đau đầu, cậu hơi lắc đầu, hơi nghiêng sang một bên.
Mạc Nhiên vội chạy tới nắm lấy tay Nguyễn Thanh, dùng sức đỡ cánh tay Nguyễn Thanh, không để cậu ngã xuống đất lần nữa.
Anh cụp mắt nhìn bàn tay trắng ngần dễ dàng bị bàn tay to lớn của mình nắm lấy, đáy mắt hiện lên một tia sáng, một lúc trôi qua, vẻ mặt căng thẳng ngẩng đầu nhìn Nguyên Thanh, ” Tô ca anh ổn chứ? Có muốn em cõng anh đến phòng y tế xem không?”
“Không cần.” Nguyễn Thanh dừng lại một lúc, cuối cùng cũng thấy đỡ hơn nhiều, cậu rút tay ra, sờ vào vết máu trên cổ rồi đi về phía người đang nằm trên mặt đất.
Nguyễn Thanh ngồi xổm xuống trước mặt hắn, không chút khách khí đá đá quần áo trước ngực hắn, vẻ mặt vô cảm mở miệng, giọng điệu đầy nguy hiểm, “Ai cho mày dũng khí dám đâm ta? Hải?”
Tống Ngọc im lặng cụp mắt xuống, không nhìn thiếu niên đang tức giận, giống như là người câm.
Không một lời giải thích, không một lời bào chữa.
Bởi vì hắn biết dù có giải thích hay cầu xin sự tha thứ cũng vô ích, Tô Thanh sẽ không bao giờ buông tha cho hắn
Nguyễn Thanh: “……”không thể giải thích một chút được sao?
Cậu cũng nghĩ đợi hắn ta giải thích sẽ khiến cậu tức giận, một hai người phải tìm người chủ mưu rồi sẽ thả hắn đi.
Điều này không nói lên một lời nào về việc anh ấy đã phát triển một…
Nguyên chủ nhân cách phong ấn, không có gì lay động hắn chú ý, hiển nhiên không thể buông tha hắn.
Nhưng vấn đề là khi điều đó dễ dàng đối với một học sinh trung học, anh ấy thực sự không thể làm được.
Nguyễn Thanh rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Tống Ngọc cũng không biết Nguyễn Thanh bối rối, cúi đầu chờ một đòn chí mạng, cả người thoạt nhìn rất đen tối, đồng thời cũng lộ ra mấy bộ phận đáng thương.
Nhiều người ở phòng tập trên sân thượng không đành lòng nhìn đi nơi khác nhưng không có ai giúp đỡ.
Đang lúc Nguyễn Thanh đang phân vân không biết phải làm sao bây giờ thì một tiếng nổ the thé vang lên, cắt ngang tình thế tiến thoái lưỡng nan của Nguyên Thành.
” Bạn học Thanh, có chuyện gì vậy?”
Giọng nói dịu dàng của một người đàn ông nghe như người đang tắm trong gió xuân.
Nguyễn Thanh nhìn người đàn ông trên đài phát thanh, người đàn ông này nhìn như chỉ mới hai mươi tuổi, bề ngoài tuấn tú, thoạt nhìn có chút ôn nhu như ngọc, trên mặt đeo một gọng kính màu vàng, càng thêm vài phần nho nhã.
Người đàn ông đó chính là hiệu trưởng của trường Tô Trí Duy.
Không giống giáo viên sẽ không quản Tô Thanh, giống như giáo viên ở sân thể dục, anh ta đã tránh mặt từ lâu.
Nhưng Tô Trí Duy không giống vậy, hắn là chú của nguyên chủ, ở ngôi trường này đứng ra làm hiệu trưởng, đồng thời cũng là người duy nhất chịu ra mặt thay giúp cho nguyên chủ.
Đương nhiên, hắn cũng là hậu trường bền vững để nguyên chủ có thể ngang tàn tùy ý thích.
Nguyễn Thanh đang nhìn Tô Trí Duy thì cụp mắt xuống, nhớ đến tai trái của đạo cụ “Hồng Nguyệt”, sau đó nội tâm mới thả lỏng.
Suy cho cùng, Tô Trí Duy lớn lên tuy rất giống như một người văn nhã bại hoại, giờ cậu đã có đạo cụ “Hồng Nguyệt” nên hẳn là sẽ không có vấn đề gì.
Hơn nữa, nguyên chủ lại là cháu trai của hắn, dù hắn có hư hỏng đến đâu cũng không nên làm gì cháu trai mình. ( con tui tin tưởng chuẩn mực đạo đức quá r đó, nhìn mặt cha nội này liền biết cầm thú)
Lúc này trông cậu thực sự giống một con gà hóa cuốc.
Nguyễn Thanh thả lỏng, thuận nước đẩy thuyền buông lỏng tay ra, đứng dậy ghét bỏ lấy khăn giấy lau tay và cổ, rồi đút tay vào túi quần, lần này có chút bất mãn bĩu môi, thái độ kiêu ngạo, “Không có gì đâu, chúng em chỉ cùng bạn học đùa giỡn.”
“Vậy thì tốt, bạn cùng lớp nên hòa thuận với nhau.” Tô Trí Duy tựa hồ không nhìn thấy Tống Ngọc đang chật vật, hướng Nguyễn Thanh cười cười: “Tô Thanh, theo tôi đến văn phòng một chuyến đi.”
Nói xong, Tô Trí Duy xoay người rời đi.
Nguyễn Thanh đần một đốn, theo sau.
*đần một đốn: ngốc ngốc không hiểu mô tê gì
Cuối cùng cậu vẫn đi theo, nếu không theo còn phải tìm nam sinh kia tính sổ, không bằng đến văn phòng nghe người ta nói chuyện.
Nguyễn Thanh theo Tô Trí Duy vào văn phòng, Tô Trí Duy hơi nâng cằm chỉ vào ghế sofa: “Ngồi đi.”
Nguyễn Thanh nghĩ nghĩ, ngồi xuống.
Bởi vì cậu bị ném vào đầu, nên chân và khuỷu tay đều có mức độ thương tích khác nhau, thân thể chưa bao giờ quá khỏe, đứng có chút đau.
Thấy vậy, Tô Trí Duy cười nhẹ, đầu tiên rót cốc nước đưa cho thiếu niên trước mặt, sau đó tìm hộp thuốc trong ngăn kéo văn phòng.
Nguyễn Thanh thấy vậy liền hiểu tại sao Tô Trí Duy lại kêu cậu đến văn phòng, thì ra là để trị thương cho cậu.
Có vẻ như ngay lúc cậu ngã đã bị Tô Trí Duy nhìn thấy.
Tô Trí Duy cầm hộp thuốc đi đến trước mặt Nguyễn Thanh, hắn chưa kịp nói gì thì Nguyễn Thanh liền cởi đồng phục và áo khoác ra.
Bên trong áo khoác là đồng phục mùa hè ngắn tay nên Nguyễn Thanh không cần phải ăn diện.
Khuỷu tay bị trầy có chút nghiêm trọng, da bị trầy xước thậm chí có chút máu chảy ra, trên da thịt trắng thoạt nhìn rất đáng sợ.
Tô Trí Duy rất cao, có lẽ không chịu được việc bôi thuốc, anh ngồi xuống cạnh Nguyễn Thanh, động tác nhẹ nhàng giúp cậu băng bó vết thương.
“Lần sau chú ý, đừng làm chính mình bị thương, nếu không cha mẹ của con sẽ đau lòng.”
“Các con đều bằng tuổi nhau, đều phải hảo hảo học tập, chúng ta cả đời không thể lo cho con cả đời được.”
Tô Trí Duy nói xong, liền nghe thấy thanh niên thản nhiên trước mặt ừ một tiếng, không biết có nghe thấy hay không.
Tô Trí Duy thấy vậy lắc đầu, không nói gì, sau khi xử lý xong vết thương ở khuỷu tay, mới nhìn thiếu niên: “Còn có chỗ nào bị thương nữa không?”
Nguyễn Thanh dừng lại một chút, lắc đầu.
Tô Trí Duy vừa nhìn thấy thiếu niên có chút do dự không biết bộ dáng của mình, nhẹ nhàng cười nói: “Mông ngã có đau không?”
“Nếu không chú xoa xoa giúp con?”
Tô Trí Duy giọng điệu đầy trêu chọc, vừa nghe liền biết là mình đang nói đùa.
Nguyễn Thanh: “…… Không cần.”
Tô Trí Duy vừa định nói gì đó thì điện thoại di động vang lên, anh lấy điện thoại ra xin lỗi, liếc nhìn thiếu niên rồi ra ban công nói chuyện điện thoại.
Tô Trí Duy hồi lâu mới trả lời điện thoại xong, Nguyễn Thanh ngồi đợi một lúc có chút chán nản, cầm cốc nước trên bàn uống một ngụm, mơ hồ đánh giá văn phòng.
Trường trung học số 1 là trường trung học tốt nhất trong thị trấn, đương nhiên không thiếu tiền, phòng hiệu trưởng cũng tương đối xa hoa.
Diện tích rất rộng, không giống như văn phòng, ngược lại giống văn phòng thường ngày hơn.
WC, phòng ngủ, ban công, đều thập phần trang phị đầy đủ.
Trong ấn tượng của nguyên chủ, tuy rằng người chú này hiếm khi nhìn thấy nhưng người chú này thực sự rất yêu quý hắn.
Nguyên chủ được vào trường cấp 3 đầu tiên này, Tô Trí Duy chiếm hơn một nửa lý do.
Trong ấn tượng của nguyên chủ, đến giờ vẫn chưa có bạn học nào mất tích, giải thích rằng tên sát nhân điên cuồng vẫn chưa bắt đầu giết người.
Phó bản này không giống bản trước, cho dù không phải án mạng cũng rất dễ phân biệt, chỉ là ở phó bản này sợ hơi khó tìm.
Rốt cuộc, sát nhân cuồng giết nhân sẽ để lại manh mối và còn chỉ phương pháp để điều tra, nhưng vấn đề là, vận rủi của tên này cùng với thân phận NPC đặc thù của cậu, nói không chừng mục tiêu đầu tiên lại là cậu.
Cho đến lúc đó, chính cậu sẽ là người cho người khác manh mối.
Nguyễn Thanh vẩy ly nước như đang suy nghĩ điều gì đó, giây tiếp theo cậu nhìn chằm chằm vào nó, trầm mặc nhìn ly nước trong tay.
Cứ như thế, vài giây sau, Nguyễn Thanh chậm rãi chớp mắt.
Trong nước, hình ảnh ngược của cậu cũng đồng thời nhấp nháy.
Nguyễn Thanh đưa tay xoa lưng một cái.
…… Cậu không phải là ngã bị chấn động đi?
Vừa rồi cậu dường như nhìn thấy ảnh ngược trong nước đang nhìn mình đang mỉm cười.
Cũng quá đáng sợ đi.
* À sẵn thông báo với các nàng luôn thứ tư tui đi chơi nên sẽ không ra chap mới.