Edit: Bách Bách
Nguyễn Thanh sau khi ăn xong mâm đựng trái cây liền đi thẳng về phòng.
Trên người Tô Trí Duy bị cậu làm dơ thành như vậy, nhất định hắn sẽ tắm rửa ở biệt thự nhà họ Tô và thay quần áo sạch sẽ.
Lúc đó cậu sẽ có cơ hội lấy được chìa khóa từ trên người của hắn.
Từ tối hôm qua cho đến giờ Nguyễn Thanh đều cùng nhóm người chơi kia hành động, khi trở về cũng đã quá muộn và không có thời gian để tắm, hiện tại cậu cảm thấy có hơi khó chịu.
Nguyễn Thanh vào phòng tìm một bộ đồ tắm sạch sẽ, xỏ sợi chỉ vào cửa phòng mình rồi tùy tiện tìm một gian phòng cho khách.
Phòng của cậu quá lớn thực sự không an toàn, cậu cũng không muốn cứ ngốc tại phòng riêng.
Biệt thự của nhà họ Tô rất lớn, phòng cho khách cũng rất nhiều. Chỉ cần không có người theo dõi cậu 24/7, liền khó có thể phán đoán cậu ở gian phòng nào.
Thế là Nguyễn Thanh trực tiếp ôm quần áo của mình, ngẫu nhiên chọn một phòng dành cho khách rồi khóa cửa lại.
Dù Tiêu Thời Dịch cho rằng chỉ có gương trường học mới có vấn đề nhưng cậu vẫn rất cẩn thận đem chiếc gương trên bàn úp xuống, rồi tùy ý đem quần áo ném lên trên đó.
Cậu tắm một cách nhanh chóng, trong lúc đó cũng không có phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn, chưa tràn ngập nửa tiếng liền thay quần áo rồi bước ra.
Cậu vừa lau tóc vừa quay về phòng, chỉ thấy sợi chỉ trên cửa… lại lần nữa bị cắt đứt.
Nguyễn Thanh nắm chốt cửa, cau mày, có chút do dự không biết có muốn vào hay không.
Suy cho cùng, sự tình vừa qua đã cho cậu một bài học. Dù có cảnh giác cao hơn đi nữa cũng không bằng những người có thân thủ tốt.
Nguyễn Thanh chuẩn bị bỏ cuộc, vừa định quay người đi xuống lầu thì cánh cửa bất ngờ mở ra.
Người bên trong là… Tô Trí Duy.
Nguyễn Thanh ngơ ngác nhìn Tô Trí Duy.
Tô Trí Duy luôn mặc đồ bó sát, dù là áo sơ mi cũng kéo lên trên nhưng lúc này hắn lại đang khỏa thân, nửa dưới chỉ quấn một chiếc khăn tắm, trên người mang theo bọt nước, giọt nước chậm rãi chảy xuống những đường cong rõ ràng của cơ bụng, cuối cùng hoàn toàn đi vào giữa khăn tắm.
Hắn không đeo kính, những lọn tóc ướt chậm rãi xõa xuống, hiển nhiên là vừa mới tắm xong.
Tô Trí Duy muốn đi tắm. Nguyễn Thanh có thể hiểu được, nhưng tại sao lại muốn tới phòng của cậu tắm?
Nguyễn Thanh nhíu mày rồi quay người rời đi.
Nhưng vừa quay người lại, Tô Trí Duy đã ôm chặt lấy cậu, kéo vào phòng.
Nguyễn Thanh ra sức giãy giụa, nhưng vẫn không thể thoát ra, cậu tràn ngập tức giận mở miệng: “Tô Trí Duy! Chú đang làm gì vậy!?”
Tô Trí Duy đem người ấn lên giường: “Đừng cử động, đừng cử động a, khăn tắm của chú chỉ tùy ý trói lại một chút, con nếu lại động nó sẽ rơi ra.”
Nguyễn Thanh nghe vậy, toàn thân cứng đờ, không còn giãy giụa nữa.
Tô Trí Duy nhìn thiếu niên đang căng thẳng, cười nói: “Sợ cái gì? Chú còn có thể ăn thịt con sao? Tại sao lá gan lại nhỏ như vậy?”
Nguyễn Thanh hung hăng trừng hắn một cái, sau đó muốn đứng dậy.
“Được rồi, tóc ướt không tốt, chú chỉ muốn giúp con lau tóc thôi.”
Tô Trí Duy nói xong lại đặt Nguyễn Thanh lên giường, rồi lấy khăn lông lau tóc giúp cậu.
Nguyễn Thanh vốn định đẩy tay hắn ra nhưng lại đổi ý khi nhìn thấy giỏ quần áo không phải của mình trong phòng tắm, tùy ý để Tô Trí Duy lau tóc.
Chắc Tô Trí Duy cũng biết bộ dạng hiện tại của hắn có chút bất nhã, nên hắn cũng không đứng trước mặt cậu mà là ngồi quỳ trên giường từ phía sau lau tóc cho cậu.
Hơn nữa, động tác của Tô Trí Duy rất nhẹ nhàng, thỉnh thoảng còn giúp cậu ấn/chạm một chút huyệt đạo, lực không nhẹ cũng không nặng, khiến người ta cảm thấy rất thoải mái, rõ ràng là đang chiếu cố cậu.
Động tác của Tô Trí Duy rất quen thuộc, tựa như những chuyên gia giống nhau.
Tô Trí Duy nhìn thiếu niên ngoan ngoãn ngồi ở mép giường trước mặt, ánh mắt có chút tối đi vài phần, nhưng lại thập phần kiềm chế lực đạo của chính mình.
Tóc cậu ngắn nên khô rất nhanh, bản thân Nguyễn Thành ban đầu chỉ lau khô trong vài phút nên lau thêm năm phút nữa cũng không có gì sai biệt.
“Được rồi, đã lau khô, mời chú ra ngoài.” Nguyễn Thanh cảm thấy cũng không có gì sai biệt lắm, liền trực tiếp đẩy tay Tô Trí Duy ra, muốn đứng dậy.
Nhưng mà cậu lại đứng dậy thành công, vì Tô Trí Duy còn đang ôm cậu từ phía sau, tựa cằm lên vai cậu, tư thế thập phần thân mật.
“Vừa mới nghe tiểu thúc thúc kiến nghị, con suy xét như thế nào?”
Hơi thở bên tai gần trong gang tấc, Nguyễn Thanh thập phần không khỏe, cậu kéo kéo cái tay đang giam cầm chính mình, vì kéo mãi không ra chỉ có thể lạnh lùng nhìn người phía sau: “Tô Trí Duy! Chú có bệnh à!?”
“Ừ, xác thật.” Tô Trí Duy nhìn sườn mặt trước mắt, khẽ mỉm cười nói: “Bệnh cũng không nhẹ”.
Nguyễn Thanh cười lạnh một tiếng, giọng điệu tràn ngập uy hiếp: “Hy vọng sau khi cha mẹ tôi trở về, chú còn có thể cười được.”
Nghe vậy, Tô Trí Duy càng cười rạng rỡ hơn. Hắn áp sát vào tai Nguyễn Thanh, giọng nói từ tính bị đè thấp vài phần để chỉ Nguyễn Thanh mới nghe được chậm rãi mở miệng: “Nếu vậy… thì hiện tại bọn họ cũng chưa quay về đâu?”
“Ý chú là gì!?” Nguyễn Thanh mở to mắt, chợt quay đầu nhìn Tô Trí Duy.
Tô Trí Duy tựa hồ biết Nguyễn Thanh sẽ quay đầu lại, càng thêm ép sát thêm vài phần, nên khi Nguyễn Thanh quay đầu lại khóe miệng lập tức chạm vào đôi môi mỏng của Tô Trí Duy.
Khóe miệng truyền đến một cảm giác ấm áp, đồng tử Nguyễn Thanh hơi co lại, sau khi kịp phản ứng, cậu nhanh chóng quay đầu lại.
Tô Trí Duy không dừng lại, chỉ dùng ngón tay cái chạm vào đôi môi mỏng của mình, vui vẻ mở miệng: “Cảm ơn tiểu tổ tông đã khoản đãi.”
Giọng điệu và động tác tràn ngập ngã ngớn nhưng đạt trên người Tô Trí Duy lại có cảm giác ôn nhuận như ngọc, không hề hạ lưu chút nào.
Hơn nữa khi không đeo kính, Tô Trí Duy lại thiếu đi vài phần nho nhã nhiều thêm vài phần xâm lược.
Nguyễn Thanh không để ý tới lời nói của Tô Trí Duy mà chỉ lạnh lùng chất vấn: “Lời vừa rồi của chú là có ý gì!?”
Tô Trí Duy này không ngừng làm suy nghĩ của cậu thay đổi đánh rớt, nói không chừng hắn còn muốn khống chế toàn bộ Tôgia. Nếu muốn, hắn thậm chí có thể vô thânh vô tức điều khiển thế giới này cũng không chừng.
Tô Trí Duy lại cười nhẹ, chỉ khẽ mở miệng: “Không có ý nghĩa gì, chú chỉ cảm thấy mạng sống con người vô cùng yếu đuối, sơ hở là có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
“Anh cả với chị dâu hàng năm đều đi du lịch khắp nơi, có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra là chuyện bình thường, con nói có phải hay không?”
Lời nói của Tô Trí Duy rõ ràng là nhằm mục đích lợi dụng mạng của mẹ Tô và cha Tô để uy hiếp Nguyễn Thanh.
Ngoài ý muốn? Là trăm phương ngàn kế “ngoài ý muốn” sao!
Nguyên chủ để ý nhất có thể nói chính là hậu trường của “hắn”. Sắc mặt Nguyễn Thanh thập phần khó coi, cậu lấy điện thoại di động ra gọi vào máy cha Tô, điện thoại reo rất lâu nhưng không lại không có ai bắt máy.
Nguyễn Thanh thấy vậy liền đổi thành số điện thoại của mẹ Tô, nhưng điện thoại của mẹ Tô cũng giống cha Tô vẫn như cũ không gọi được.
Nguyên chủ hiếm khi chủ động gọi điện cho cha mẹ, nhưng một khi nguyên chủ gọi điện thì rất ít trường hợp không bắt máy.
Trong mắt Nguyễn Thanh hiện lên một tia hoảng sợ, nhưng cậu vẫn cố gắng giả vờ bình tĩnh, nói với giọng điệu u ám: “Rốt cuộc chú muốn làm gì!? Cha mẹ tôi đối xử rất tốt với chú, ngay cả Tập đoàn Tô Thị còn tính toán để chú trở thành người thừa kế, mà đây là cách chú báo đáp cha mẹ tôi sao!?”
Tô Trí Duy mỉm cười nhẹ nhàng trấn an thiếu niên đang hoảng loạn: “Đừng lo lắng, chú nhỏ không làm gì cả, cũng không muốn làm gì cả, chú chỉ đang thiếu một cái bạn trai mà thôi.”
Tô Trí Duy nói xong lại tiếp tục nói: “Nhưng con cũng biết, khi người ta không đạt được điều mình muốn thì sẽ trở nên cố chấp và sẽ làm ra sự tình gì, thì không ai biết.”
“Dù sao chú cũng đã 33 tuổi, thậm chí còn chưa kết giao đối tượng.” Tô Trí Duy không thèm để ý, dùng đầu ngón tay khảy nhẹ viên ngọc đỏ tua rua của Nguyễn Thanh mở miệng nói: “Cấm quan hệ lâu ngày tư tưởng cũng sẽ xảy vấn đề.”
Nguyễn Thanh trực tiếp đẩy tay Tô Trí Duy ra, sắc mặt khó coi mở miệng: “Tô Trí Duy!!!”
“Chú có biết chú đang nói cái gì không!? Tôi là cháu trai của chú!
Nguyễn Thanh lặp lại từng chữ một: “Tôi! là! Cháu trai của chú!”
“Ừ, thì sao?” Tô Trí Duy lại lần nữa dùng tay vòng qua tai Nguyễn Thanh, như không nghe thấy Nguyễn Thanh nói: “Suy xét hảo sao?”
Nguyễn Thanh nghiến răng nghiến lợi mở miệng nói: “Đồ điên.”
Tô Trí Duy cũng không để ý khi bị mắng là kẻ điên. Tua rua bên tai thiếu niên khẽ hơi lắc lư, những viên đá quý màu đỏ trước mắt khiến cậu càng thêm lộng lẫy, làm người ta nhịn không được muốn ở trên chiếc cổ trắng như ngọc, để lại dấu vết của chính mình.
Tô Trí Duy liếc nhìn chiếc tua rua đang đung đưa qua lại, ánh mắt cuối cùng cũng dừng lại ở xương quai xanh của người trước mắt.
Xương quai xanh của thiếu niên tinh xảo và đẹp đẽ, nhưng ở giữa lại có một sợi dây xích chặn lại, thập phần chướng mắt.
Tô Trí Duy đã sớm nhìn thấy chiếc vòng cổ đeo trên cổ Nguyễn Thanh. Hắn hơi đưa tay vuốt ve, nhẹ giọng nói: “Đây là thứ bạn trai mới tặng cho con à?”
Nếu là nguyên chủ, có lẽ sẽ lạnh lùng đáp: “Liên quan gì đến chú?”nhưng Nguyễn Thanh không phải nguyên chủ, cậu có chút sợ những lời này sẽ kích thích đến Tô Tri Duy, cho nên liền trực tiếp nói, “Không phải.”
Tô Trí Duy nghe vậy cũng không nói gì nữa, chỉ trầm ngâm liếc nhìn chiếc vòng cổ của Nguyễn Thanh.
Tô Trí Duy không bận tâm đến vấn đề chiếc vòng cổ, hắn giật lấy chiếc điện thoại từ tay Nguyễn Thanh.
Nguyễn Thanh nhất thời không phản bác, điện thoại của cậu đã bị hắn lấy đi. Thực ra cậu rất muốn lấy lại nhưng hiển nhiên không có khả năng lấy lại từ tay Tô Trí Duy.
Cậu chỉ biết bất lực nhìn Tô Trí Duy tìm được số điện thoại của Lý Thu Dương từ trong danh bạ, rồi bấm vào giao diện gọi điện đưa đến cho cậu, mỉm cười nói.
“Chú không thích chia sẻ bạn trai với người khác, con hẳn nên biết cách chứ?”
Nguyễn Thanh lạnh lùng liếc nhìn khuôn mặt tươi cười như dã thú bóng đêm của Tô Trí Duy, lấy điện thoại di động ra, cuối cùng cũng gọi.
Mọi thứ của nguyên chủ đều là cha mẹ cấp. Nếu cha mẹ uy hiếp “hắn”,hắn nhất định sẽ bị uy hiếp.
Điện thoại được chuyển rất nhanh, Nguyễn Thanh lạnh lùng nói “chia tay”, sau đó liền ném điện thoại di động xuống giường, vẻ mặt tức giận khi bị Tô Trí Duy uy hiếp, nhưng không thể không làm.
Tô Trí Duy thấy vậy, lại lần nữa sờ tai Nguyễn Thanh, sự sung sướng dưới đáy mắt càng đậm thêm một chút: “Ngoan quá”.
“Sau này đừng chơi với những người không đứng đắn này, chú nhỏ không thích đâu.”
“Được rồi, tiểu tổ tông, con hãy nghỉ ngơi một lát đi. Đêm qua náo loạn quá, dưới mắt con đã có quầng thâm rồi kìa”. Tô Trí Duy vuốt tóc Nguyễn Thanh, mở miệng nói: “Chú sẽ làm đồ ăn cho con, tỉnh lại là có thể ăn.”
Lời nói và hành động của Tô Trí Duy đều khiến người ta cảm thấy hắn là một người đàn ông vừa thân sĩ lại săn sóc đến người khác. Đáng tiếc lúc này thân trên của hắn lại để trần, điều này sẽ chỉ khiến người ta cảm thấy hắn là người văn nhã bại hoại.
Hơn nữa, Tô Trí Duy hiển nhiên còn biết tối hôm qua bọn họ đã làm cái gì, hắn căn bản không giấu diếm.
Chẳng lẽ hắn cảm thấy mình… dù sao cũng không thể sống được mấy ngày nữa?
Tô Trí Duy nói xong, cứ như vậy đi ra khỏi phòng, còn thân sĩ đem cửa đóng lại.
Nguyễn Thanh thấy hắn rời đi, liền thở phào nhẹ nhõm. Sau khi xác nhận trong phòng không có người, cậu cầm điện thoại trên giường cúp máy, sau đó xuống giường đi vào phòng tắm, đi thẳng tới chỗ quần áo của Tô Trí Duy.
Chìa khóa quả thực vẫn còn ở túi trong quần của hắn.
Nguyễn Thanh lấy chìa khóa ra. Có rất nhiều chìa khóa nên rất khó xác định cái nào mới là chìa khóa của phòng tư liệu.
Nguyễn Thanh đem tất cả chìa khóa nhìn nhìn, đem kết cấu của chìa khóa đều nhớ kỹ, sau đó đem chìa khóa nhét vào lại thì chợt nhìn thấy ống quần dính một chút gì đó.
…… Máu?
Chiếc quần màu đen, không rõ ràng thoang thoảng mùi máu, nhưng không nghi ngờ gì đó là vết máu.
Của ai? Nguyễn Thanh không phân biệt được, cũng phân tích không ra, cuối cùng chỉ có thể bỏ cuộc.
Sau khi Nguyễn Thanh cất chìa khóa đi, cậu đến bàn làm việc của mình vẽ từng chiếc chìa khóa ra.
Vốn dĩ Nguyễn Thanh muốn chụp ảnh để chia sẻ cho Tiêu Thời Dịch nhưng chụp ảnh lại tỷ lệ sẽ quá nhỏ nên khi so sánh về kích thước thì cậu cũng không chắc chắn sẽ giống.
Hơn nữa, Tô Trí Duy hiện tại đang ở biệt thự nhà họ Tô, đây là cơ hội tốt nhất.
Nguyễn Thanh trực tiếp bỏ tờ giấy vào túi, mở cửa đi thẳng đến tìm Mạc Nhiên và mang tờ giấy cho hắn.
Mạc Nhiên tuy không biết Nguyễn Thanh lấy bản vẽ từ đâu ra, nhưng cũng biết đây là cơ hội tốt, bất quá khi nhìn thiếu niên rời đi hắn cũng không yên tâm.
Mạc Nhiên trực tiếp gọi một tên tiểu đệ đến, sau đó đưa giấy cho gã, nhờ gã mang đến cho Tiêu Thời Dịch, còn bản thân hắn thì tiếp tục ở lại biệt thự nhà họ Tô.
Sau khi Nguyễn Thanh đưa tờ giấy cho Mạc Nhiên xong liền về phòng nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đúng như Tô Trí Duy đã nói, cậu xác thực cần phải nghỉ ngơi.