Editor: Hari
Thầy giáo ngầng đầu, đẩy đẩy cặp kính: “Bạn học kia, làm gì đó?”
Lâm Kiều vẻ mặt ngoan ngoãn: “Thưa thầy.” Cô chỉ vào Lục Chính Đông, “Cậu ấy có đề bài muốn hỏi em, nhưng cậu ấy xấu hổ không dám qua đây, cho nên em muốn thưa với thầy.”
“Ừm ừm,” thầy giáo gật gật đầu, lại đẩy cặp kính nhìn về phía Lục Chính Đông, lời nói thấm thía, “Tiểu tử lớn lên đẹp trai như vậy, sao mà có hỏi bài thôi cũng còn ngượng ngùng xoắn xít, đàn ông con trai không thể quá thẹn thùng, phải hướng ngoại một chút, biết không?”
Động tác truyền giấy của bốn người khác bị hành động đột ngột của Lâm Kiều đánh gãy. Kỳ Kỳ che miệng nghẹn cười, trước khi cô tới tham gia gameshow chưa từng tiếp xúc với Lâm Kiều, trong showbiz đồn đại vị đại tiểu thư này tính khí không tốt, rất ngang ngược bá bạo, quan hệ với Lục Chính Đông không tốt. Hôm nay nhìn thấy như vậy, cô có vẻ cũng đã hiểu được chút, Lâm Kiều xác thật có quan hệ không tốt với Lục Chính Đông, nhưng tính cách của cô nàng…… thực sự rất đáng yêu. Có cảm xúc gì cũng viết hết lên trên mặt, tức giận, giống nhóc quỷ ấu trĩ.
Kỳ Kỳ là phát triển từ ngôi sao nhí, tham gia qua rất nhiều gameshow, chương trình giải trí. Đừng nhìn cô nàng tuổi còn nhỏ, ở trong “Hợp đồng tình yêu %” cô có vai trò rất quan trọng là MC, dẫn dắt điều chỉnh bầu không khí. Qua một ngày này, cô phát hiện Lâm Kiều rất có tống nghệ cảm (tính cách phù hợp với tham gia gameshow). Loại cảm giác này không giống như cách người khác cố tình ép bản thân phải phù hợp với chương trình, nhân tố chính quyết định chính là cá tính của cô nàng —— Kỳ Kỳ đang nghĩ, mời Lâm Kiều tới nhất định không thiệt, nếu tiếp theo không xảy ra vấn đề gì lớn, chỉ cần dựa vào đề tài Lâm Kiều hắc hồng (dùng thủ đoạn để nổi tiếng) cùng với tổng nghệ cảm của cô nàng, gameshow này nhất định có thể hot.
Ánh mắt Hứa Thuận Kỳ thâm trầm, cậu ta rũ mắt nhìn về phía Lâm Kiều, khóe môi đột nhiên hơi nhếch lên.
Lâm Kiều lại chớp chớp mắt: “Thầy, vậy thầy cho phép cậu ấy qua chỗ em rồi?” Cô quay đầu cười tủm tỉm nhìn Lục Chính Đông, “Đừng ngại ngùng, thầy đồng ý cho cậu qua đây rồi.”
Lục Chính Đông bị cô bày trò, ánh mắt trầm xuống, có chút ý vị cảnh cáo mà liếc mắt nhìn cô.
Lâm Kiều căn bản không sợ, vẻ khoe khoang viết rõ ràng trên mặt, giống như cô học sinh nhỏ vừa đánh thắng được một ván, vui vẻ có chút không được bình thường.
Lục Chính Đông đi đến chỗ Lâm Kiều, cô đã để sẵn một tờ giấy trên mặt bàn, làm ra vẻ khoa tay múa chân: “Cậu xem này, bài này, đề bài hỏi là……”
Lục Chính Đông khom lưng, cánh tay chống ở trên bàn, tóc Lâm Kiều luôn vô tình cọ đến cánh tay anh, có chút ngứa.
Lâm Kiều đợi nửa ngày cũng không nghe thấy ai đáp lại, có chút khó chịu ngẩng đầu: “Cậu có nghe tớ nói không vậy?”
Lục Chính Đông “ừ” một tiếng, cúi đầu, ánh mắt chuyển sang tờ giấy.
Lâm Kiều chỉ vào số “1” cô vừa viết, ác ngôn ác ngữ trừng mắt: “Hiểu rồi thì mau viết! Viết cho tớ xem!”
Lục Chính Đông lấy bút, viết lên giấy số “2”.
Lâm Kiều gật gật đầu, lại bắt đầu hồ ngôn loạnngữ: “Cậu xem, cậu làm như thế này là không đúng rồi, để tớ sửa lại.” Cô cầm bút, ở phía sau viết thêm “3”.
Lục Chính Đông phối hợp gật đầu, lại cầm bút viết thêm “4”.
Các staff ở trong camera nhìn hai người bọn họ ngươi tới ta đi 1234567 cười không ngậm được miệng: “Người khác đều nghiêm túc truyền giấy, hai người bọn họ lại làm gì vậy, kích trống truyền hoa (một trò chơi dân gian của Trung Quốc) à?”
Mười câu rất nhanh đã hoàn thành.
Lâm Kiều giống cô giáo nhỏ, bày đặt ra vẻ cầm tờ giấy, thỉnh thoảng gật gật đầu: “Ừm, ừm, được.” Cô tổng kết một câu, “Tuy rằng đầu óc cậu không được tốt lắm, có mỗi chỗ mà sai không biết bao nhiêu lần, nhưng cũng may có người giỏi như tớ chỉ dạy, cậu nhanh về chỗ ngồi đi.”
Cô cầm tờ giấy, thấy người bên cạnh còn chưa chịu nhúc nhích, có chút không kiên nhẫn mà đuổi người: “Đi a, ngây người ra đấy làm gì.”
Khóe miệng Lục Chính Đông giật giật, thôi được rồi, đáng yêu không nổi một giây.
Nhiệm vụ thứ nhất rất nhanh đã hoàn thành, bởi vì mới là ngày đầu tiên, nên cũng chỉ làm chút hoạt động để cho mọi người thả lỏng, sau khi bọn họ lấy được chìa khóa phòng ngủ, sôi nổi rời khỏi phòng học.
Ba nam sinh rất có phong độ đưa mấy cô nàng trở về ký túc xá nữ nghỉ ngơi trước, trên giường trong ký túc xá đều có ghi tên họ, bố trí trong phòng là kiểu thường thấy trong ký túc xá, Lâm Kiều ngủ trong cùng, vị trí gần cửa sổ.
Cô rửa mặt qua loa xong liền lên giường nằm không muốn động, hai người khác cũng vậy. Kỳ Kỳ dùng tay đấm lưng, miệng lẩm bẩm: “Ngày mai có khi nào phải đi học cả ngày không a.”
“Kỳ thật cũng khá hoài niệm thời gian đi học. Lúc ấy cảm thấy mỗi ngày đi học rất mệt rất nhàm chán, mỗi ngày đều làm những việc giống nhau, ngày qua ngày, giống như nhìn không thấy kết thúc.”
Lâm Kiều nằm ở trên giường, nghe Kỳ Kỳ nhỏ giọng lải nhải, suy nghĩ của cô cũng dần dần trôi về lúc mười sáu mười bảy tuổi kia, thời điểm thanh xuân nhất, tinh thần phấn chấn nhất.
Lúc ấy, trời rất xanh, trong phòng học chiếc quạt trần kiểu cũ treo trên đỉnh đầu, cánh quạt phần phật phần phật thổi bay những lười biếng buổi trưa hè. Sân thể dục sau trường có một sân cỏ lớn, trường học tổ chức mấy lớp lớn đi nhổ cỏ, bọn họ mua một túi lớn găng tay, sau khi nhổ cỏ xong, găng tay đều dính những mảnh cỏ vụn và bùn đất, biến thành một màu nâu. Bọn họ treo găng tay trên cửa sổ ở hành lang, từ xa nhìn lại, như là từng đóa hoa màu nâu.
Bình thường cô không làm qua mấy chuyện vất vả, nhem nhuốc gì, cùng bạn học nhổ cỏ thường chưa nhổ nổi hai phát đã muốn lười biếng, có rất nhiều nam sinh tranh nhau lại đây giúp cô làm, cô liền ở bên cạnh cười cười chỉ huy, kiêu căng ngạo mạn.
Lúc ấy cũng không nghĩ tới cô sẽ trở thành minh tinh. Xung quanh có bạn học nói đùa cô chỉ cần dựa vào gương mặt này cũng có thể nổi tiếng, mỗi ngày tan học đều có học sinh từ trường khác tới muốn nhìn cô, cô hưởng thụ ánh mắt của mọi người, lại không để trong lòng, khinh thường mà nói: “Tớ mới không muốn làm minh tinh, tớ về sau muốn làm bác sĩ thú y.”
Nhưng mà rất nhiều chuyện, đều tránh không được “thế sự khó lường”.
Lâm Kiều nghiêng người nằm, mặt dây chuyền từ trong cổ áo trượt ra. Làn da chạm vào kim loại lạnh lẽo, ngón tay móc lấy sợi dây chuyền, cầm trong tay.
Hàng lông mi dài chớp nhẹ, lòng bàn tay vuốt ve vài lần, ánh mắt hiếm thấy ôn nhu.
*
Thời gian bọn họ làm việc và nghỉ ngơi hoàn toàn giống với học sinh cấp 3.
Lâm Kiều dậy thật sớm, buộc tóc, xỏ dép lê đi vòng quanh phòng vệ sinh. Kỳ Kỳ không biết đã chạy đi đâu, bên cạnh bồn rửa tay Tôn Đồng Trân đang đánh răng.
Lâm Kiều giơ tay vòng qua eo Tôn Đồng Trân, ngón tay gạt vòi nước, lau lau mặt.
Tôn Đồng Trân thoáng quay đầu lại, ánh mắt phức tạp nhìn Lâm Kiều.
Khi Lâm Kiều rời giường tính tình rất khó chịu, sắc mặt âm trầm, dựa vào một bên chờ Tôn Đồng Trân đánh răng.
Tôn Đồng Trân đi theo con đường ngự tỷ lạnh lùng mạnh mẽ, cô ngày thường rất ít nói chuyện, hôm qua bắt đầu gameshow cũng không mở miệng, chỉ khi Kỳ Kỳ cue cô, mới ậm ờ nói vài câu.
Lâm Kiều bị cô ấy nhìn chằm chằm cảm thấy có chút kỳ quái, có chút không kiên nhẫn mà giương mắt: “Trên mặt tôi có gì sao?”
Tôn Đồng Trân không để ý đến cô, chỉ nhanh chóng đánh răng rửa mặt xong rồi rời khỏi bồn rửa tay.
Lâm Kiều cũng lười nghĩ ngợi, chỉ nghĩ cô ấy cũng giống mình tính tình khó chịu khi rời giường, chậm rì rì đánh răng rửa mặt, sau đó thay bộ đồng phục hôm qua mới phát đi tới phòng học.
Sáng sớm Kỳ Kỳ đã ngồi ở trong phòng học chờ, trên bàn để mấy phần bữa sáng, thấy Lâm Kiều đến, đưa cho cô một phần: “Này.”
Tính tình khi rời giường của Lâm Kiều vẫn chưa tan, mí mắt nhấc lên một nửa, ngón tay xách theo bữa sáng, bước chân nặng nề hướng về chỗ ngồi của mình.
Thầy chủ nhiệm là thầy dạy toán hôm qua, thầy đứng trên bục giảng, dùng thước gõ gõ: “Mọi người đã tới đủ chưa?”
“Tới đủ rồi thì tranh thủ thời gian đầu giờ làm bài kiểm tra đi, hết giờ nộp lại.”
Tiếng nói của thầy vừa dứt, các thành viên liền kêu la thảm thiết.
“Làm bài kiểm tra gì a? Tôi đã bao nhiêu năm không đến trường học rồi……”
“Này thật đúng là muốn chúng ta học tập và làm việc theo thời khóa biểu của học sinh cấp 3 sao? Không phải xong tiết đầu giờ sẽ còn phải học ngữ văn, toán học, tiếng anh đấy chứ, tôi to cả đầu rồi… Tôi căn bản không thể ngồi yên được.”
“Mấy người ngồi đằng trước sao lại bình tĩnh như vậy?” Chu Lệnh kêu rên, “Đợi lát nữa kiểm tra kết quả còn kém hơn bạn gái, không phải là sẽ mất hết mặt mũi, lại còn để cho người dân cả nước đều biết sao.”
Kỳ Kỳ quay đầu lại, xinh đẹp trừng mắt liếc anh ta một cái: “Tớ điểm cao hơn cậu thì làm sao?”
“Không không không, cậu nói cái gì cũng đều đúng.” Chu Lệnh dục vọng cầu sinh mãnh liệt, “Bất quá đều đã tốt nghiệp lâu như vậy, cái gì tôi cũng không nhớ nữa, cũng không sợ mất mặt, dù sao cũng là cùng nhau mất mặt……”
Một hồi ồn ào nhốn nháo, từng tờ từng tờ đề được truyền xuống. Chờ đến khi bọn họ cầm được đề bài, mới phát hiện cũng không phải bài kiểm tra cấp 3 bình thường, không đợi bọn họ hít vào một ngụm khí, trái tim vừa buông xuống lại bị nhấc lên.
Đó là một phần “Kiểm tra bạn đối với một nửa kia có bao nhiêu hiểu biết”.
Cuối tờ giấy có một dòng chữ nhỏ đáng yêu, nhưng nội dung lại không được đáng yêu như thế.
【Ha ha, thời khắc khảo nghiệm mức độ thân quen của bạn đối với bạn trai/ bạn gái tới rồi ~
Vòng này ai không đạt tiêu chuẩn, sẽ bị đối phương lựa chọn cách trừng phạt nha ~】
Tay Lâm Kiều chống đầu, mắt trái viết “thật phiền”, mắt phải viết “còn chưa tỉnh ngủ”, nội tâm phi thường kháng cự.
Tổ chương trình còn tính có lương tâm, không ra đề điền vào chỗ trống, một hàng từ trên xuống dưới tất cả đều là 4 đáp án chọn 1, tốt xấu gì cũng có 25% xác suất có thể random.
Chu Lệnh muốn cùng Kỳ Kỳ trao đổi, hỗ trợ lẫn nhau một chút, lại bị thầy giáo hung hăng cảnh cáo một tiếng, hậm hực rụt trở về.
Lâm Kiều bực bội xoa xoa tóc, lạnh mặt nhìn về phía bài thi.
Toàn những vấn đề ngu ngốc gì thế này.
Câu 1 ——
【 đối phương thích nhất màu gì?
A. Xanh B. Hồng C. Đen D. Đỏ 】
Lâm Kiều không chút do dự ở chỗ đáp án đánh một dấu tích.
Câu 2.
【 đối phương thích ăn quả gì nhất?
A. Quả táo B. Chuối C. Sầu riêng D. Dứa 】
Câu 3.
【 đối phương thích nhất môn thể thao nào?
A. Bơi lội B. Marathon C. Đạp xe D. Ngủ 】
Tổng cộng 50 câu, Lâm Kiều không tốn đến vài phút đã điền xong. Mặt trái tờ đề cũng là một phần, chỉ là đổi thành “bản thân”, làm căn cứ để chấm điểm vòng này.
Cô là người đầu tiên nộp bài, làm cho tất cả mọi người ở đây phải trố mắt kinh sợ. Kỳ Kỳ chọc chọc bút nhỏ giọng hỏi: “Không phải chứ, cậu đã làm xong rồi à? Sao mà nhanh vậy…” Cô mới làm được đến câu 20.
Lâm Kiều không để ý đến Kỳ Kỳ, ghé vào trên bàn tính ngủ thêm một lúc. Cô bị say xe rất nặng, ngày hôm qua ngồi xe lâu như vậy, buổi tối còn phải nâng cao tinh thần ghi hình, hôm nay còn không được ngủ ngon thì thật phiền.
Kỳ Kỳ cắn cắn nắp bút, ài? Chẳng lẽ tin vịt sai sao, quan hệ giữa hai người bọn họ cũng không kém, kỳ thật rất quen thuộc?
Nhưng không lâu sau——
Một giọng hét đinh tai nhức óc vang vọng ở trong phòng học: “Lâm Kiều!”