*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Beta: NKHA
~~~~
Vinh Tình cũng trợn tròn mắt.
Tôi định tới đây vui vẻ tiêu tiền mà cậu nói lại nói với tôi đây là đang nói chuyện hẹn hò?
“Không phải chứ, cậu lặp lại lần nữa đi?”
Vinh Tình nhìn chằm chằm Cao Gia Hiên.
Người anh em, cậu xác định vừa rồi cậu không có nói ra vấn đề kỳ tích nào của nhân loại chứ?
Cao Gia Hiên liếc mắt nhìn điện thoại anh một cái, bỗng nhiên dừng lại.
Lâm Kích? Vinh Tình đang gọi video cùng Lâm Kích?
Cao Gia Hiên im lặng. Hắn làm ông chủ của Lâm Kích, vậy thì có nên suy xét đến trạng thái tâm lý của nghệ sĩ của mình một chút không?
Vừa rồi hắn đi dạo một vòng thì thấy tất cả mọi người hầu như đều đến đây vì con gái của vua thuyền, đây chính là đối tượng liên hôn vô cùng tốt. Lỡ như, lỡ như Vinh Tình cũng như vậy thì sao?
Bị lây nhiễm cảm xúc của Cao Gia Hiên, Vinh Tình cũng im lặng.
Không phải chứ người anh em, cậu im lặng là có ý gì?
Cậu là ngầm thừa nhận bản thân nói đúng hay là do tôi tự bổ não đúng hơn?
“Anh đang tham gia…. Tiệc rượu?”
Trên màn hình điện thoại Lâm Kích đã thay áo xong, chậm rãi mở miệng.
???
!!!!!!
Không phải!
Quên mất tiểu chó săn rồi!
Má!
Cao Gia Hiên hại mình rồi!
Anh vội vàng nhìn chằm chằm màn hình, vẻ mặt nghiêm nghị.
“Không có, tôi không có. Chỉ là ngày mai có hội đấu giá, tiệc rượu, tiệc rượu là Tống Hiền muốn tới!”
Anh đột nhiên nhanh trí!
Đúng! Tống Hiền! Người gánh nồi tuyệt vời!
“Cậu nhìn đi! Hôm nay tên đó có phải ăn mặc trông nhân mô cẩu dạng* không?”
(*Nhân mô cẩu dạng: Mặt chó thân người hay thân chó mặt người, dùng để chỉ những người trông rất lịch sự nghiêm túc nhưng thật ra đang âm mưu suy tính gì đó.)
Vinh Tình nhắm ngay camera còn đang rung lắc vào Tống Hiền.
A! Đúng rồi! Còn có đồng hồ!
Anh cố định camera trên cái đồng hồ kia, lời nói đầy ý ám chỉ.
“Thấy cái đồng hồ này không? Là Tống Hiền mượn tôi đấy! Hắn chính là sợ bản thân không đủ nổi bật!”
…. Đâu ra mà không đủ nổi bật.
Vẻ mặt Cao Gia Hiên vặn vẹo đứng ở một bên, một lời khó nói hết. Trong lòng hắn đang châm nến cho nghệ sĩ nhà mình.
Vẻ mặt Lâm Kích dần dịu đi.
“Vậy à.”
Vinh Tinh quay camera lại, vẻ mặt bình thản gật đầu.
“Đúng vậy, lần này hắn vì tham gia tiệc rượu còn cố ý kêu tôi gọi điện thoại xin ông Tống giúp hắn, vô cùng chân thành.”
Tốt! Không hổ là mình!
Lời nói dối này thật tròn trịa!
Thiếu chút nữa mình cũng tin!
Ha ha ha ha, mình thông minh nhất!
Quả nhiên dưới tình huống nguy hiểm thì tiềm năng của con người đều vô cùng lớn!
Mình có thể! Mình có thể làm được! Mình quá giỏi!
Sắc mặt Lâm Kích tươi sáng trở lại.
“Vậy thì tốt, hy vọng Tống tiên sinh có thể tâm tưởng sự thành.”
Cứ như vậy thì giữa Tống Hiền và Vinh Tinh sẽ hoàn toàn không xảy ra bất kỳ khả năng nào.
Hô!
Qua ải!
Vinh Tình nhặt trái tim nhỏ rơi xuống đất lên.
Cao Gia Hiên ở bên cạnh yên lặng quay đầu, tiện tay cầm lấy hai miếng dưa trên mâm đựng trái cây ăn.
Thật sự là một lời khó nói hết. Khó trách Lâm Kích này lại không tức giận, vào lúc này chẳng lẽ không nên gây rối vô cớ một phen, lừa gạt vài thứ tốt từ trong tay Vinh Tình sao?
Chậc.
Vinh Tình nói chuyện với Lâm Kích không lâu lắm thì tiệc rượu chính thức bắt đầu.
Không thể lại bị hiểu lầm nữa!
Lần này Vinh Tình đã thông thạo hơn, anh trốn ở góc phòng tránh khỏi đám người.
Quả nhiên, anh lập tức cảm giác được ánh mắt nhìn qua đây ít hơn một nửa!
Hô!
Nhẹ nhàng thở ra!
Lâm Kích thấy động tác nhỏ của Vinh Tình thì đoán được bản thân xác thật là hiểu lầm. Vừa rồi cậu cũng tìm hiểu một chút về chuyện Vinh Tình tham gia buổi đấu giá, Vinh Tình hình như vô cùng hứng thú đối với cái này, buổi đấu giá mỗi năm nào của vua thuyền hắn cơ bản đều sẽ tham gia, hơn nữa gần như mỗi năm đều sẽ tiêu mất không ít số.
Cẩn thận tính toán số tiền Vinh Tình tiêu mất trong ba năm nay, mặt Lâm Kích trở nên tái nhợt.
Cái này, này cũng tiêu quá nhiều tiền rồi!
Không hiểu sao trong lòng cậu bỗng nhiên dâng lên một cảm giác nguy hiểm.
“Các cậu tự chơi đi, tôi chuồn đi trước.”
Vinh Tình không có hứng thú với tiệc rượu, anh nghĩ, nó làm sao thú vị bằng nói chuyện phiếm cùng tiểu chó săn được!
Anh vỗ bả vai Cao Gia Hiên, người sau cho hắn một ánh nhìn xem thường trong lòng nhưng trên mặt vẫn cười cười rồi gật đầu, nói.
“Cậu đi đi, bọn tôi không thành vấn đề.”
Về phần Tống Hiền.
Không biết từ lúc nào hắn đã mở ra kỹ năng xã giao, gương mặt vui vẻ rong chơi trong đám người như một vương tử nhỏ.
Vinh Tình vẫn còn mở video. Cho nên Lâm Kích tận mắt nhìn thấy Vinh Tình lặng lẽ lủi khỏi đám người trốn đi. Anh thậm chí còn giơ tay lên che nửa gương mặt giống như ăn trộm sợ bị người khác nhận ra.
Lâm Kích cảm thấy buồn cười.
Vinh Tình có phải có cách nhìn sai lầm về bản thân rồi hay không?
Anh chính là viên ngọc sáng nhất trong đám người, cho dù thế nào đi nữa, anh cũng sẽ không mất đi ánh sáng của bản thân.
Vinh Tình trộm chuồn lên boong tàu, gió biển thổi tới trước mặt khiến anh cảm thấy thoải mái dễ chịu. Nói thật, anh thiếu chút nữa đã chết vì khí CO2 ở bên trong.
“Vẫn là bên ngoài thoải mái hơn!”
Vinh Tình đắc ý. Anh cảm thấy bản thân mình sống lại rồi.
Lâm Kích thấy anh duỗi người ra giống như một con mèo, tóc Vinh Tình bị gió biển thổi bay lòa xòa trên trán vô tình che đi vết thô bạo nơi đáy mắt, ngược lại làm cho anh thoạt nhìn có thêm một chút trẻ con.
“Anh chạy ra đây không sao chứ?” Dù sao đó cũng là tiệc rượu.
Vinh Tình xua tay.
“Không sao, dù sao tôi cũng không có khả năng kết hôn với con gái của vua thuyền.”
Không có khả năng?
Lâm Kích nghiêm túc suy nghĩ mấy chữ này.
“Vì sao lại không có khả năng?” Cậu nhịn không được hỏi. “Chẳng lẽ là do tôi sao?”
Là do tôi nên mới không có khả năng sao?
?
!!!
Vinh Tình bị câu hỏi bất ngờ này của cậu làm cho không kịp trở tay! Anh cảm thấy tiểu chó săn xảy ra chút vấn đề rồi! Không phải chứ, tiểu chó săn lúc trước chỉ cần anh chọc một cái đã thẹn thùng đâu rồi?
Người đàn ông hoang dã trước mặt anh bây giờ là ai?
Má!
Quá hoang đường! Cái này ai mà chịu được!
“Không phải, không có, cậu đừng nghĩ nhiều.”
Vinh Tình nhanh chóng phủ nhận ba lần liền.
Papa đương nhiên sẽ không thừa nhận!
Gương mặt anh nóng đến mức hô hấp của anh cũng trở nên nóng theo, Vinh Tình nhanh chóng chuyển sang camera sau, không để cho Lâm Kích nhìn thấy mặt mình.
“Ha ha ha ha ha, phong cảnh trên thuyền thật đẹp! Thời tiết hôm nay cũng rất tốt! Không bằng chúng ta ngắm cảnh đi ha ha ha ha ha ha ha!”
Má! Quá xấu hổ!
Nhưng mà hiện tại cũng không có biện pháp nào khác!
Vinh Tình đây là ngượng ngùng?
Trong lòng Lâm Kích có chút bất đắc dĩ, cậu càng lúc càng cảm thấy tính cách của Vinh Tình rất thú vị. Lâm Kích cũng thuận theo anh ngắm cảnh nhưng cậu bỗng nhiên trở nên yên lặng. Hồi lâu sau Lâm Kích mới lộ ra một vẻ mặt vô cùng kỳ lạ.
“Anh xác định cái này gọi là phong cảnh thật đẹp?”
Sao vậy?
Chiếc thuyền Bạch Hào này không đẹp sao? Chẳng lẽ là trời tối quá nên không thấy rõ? Không phải chứ, trên thuyền có đèn mà!
Vinh Tình khó hiểu nhìn theo hướng camera. Trong lúc anh không kịp phòng ngừa thì bị một hình ảnh không phù hợp với độ tuổi đập vào mắt.
Hình ảnh đại khái là như vầy.
P-orz.
Vinh Tình từ từ sụp đổ.
Anh từ từ khép mình lại.
Vinh Tình đã tự bế.
Má!
Ban ngày ban mặt, à không, hiện tại là buổi tối mà mấy người….
Nhưng mà!
Cho dù là buổi tối đi nữa thì mấy người không thấy cái thuyền này sáng như vậy sao?
Bóng đèn này không lớn sao?
Mấy người, mấy người sao có thể làm như vậy được?
Có phải sự xấu hổ của con người chỉ đáng giá bằng một tờ tiền nhỏ không?
Nếu không cần thì có thể quyên góp cho người khác mà!
Anh nỗ lực tạo ra tạp âm ý muốn đánh thức hai con người đang hăng say làm việc kia nhưng mà vẫn không có kết quả. Gió quá lớn, còn có âm thanh của bài nhạc không biết tên bay ra từ trong tiệc rượu, bên dưới còn có sóng vỗ vào mạn thuyền.
Chút âm thanh này của anh quả thực quá nhỏ yếu bất lực, giống như anh hiện tại vậy.
“Thật ra anh có thể lựa chọn tránh đi chỗ khác.”
Lâm Kích bị bắt phải nhìn hình ảnh hạn chế độ tuổi này trong chốc lát cũng sắp sụp đổ rồi.
Thậm chí hiện tại cậu còn có chút nghi ngờ, Vinh Tình đã đi lên con thuyền gì vậy.
Hay vua thuyền là kẻ không đứng đắn?
Ánh mắt Vinh Tình trống rỗng.
“Cậu nói đúng.”
Mình không nên xuất hiện ở chỗ này!
Tiệc rượu không thú vị sao!
Rượu không ngon sao!
….
Đúng là không ngon thật.
Thôi, đi tìm phục vụ lấy một ly đồ uống. Tình huống này thì chỉ có một ly ca cao nóng thơm ngọt, ngon miệng mới có thể xoa dịu đôi mắt sắp mù của mình thôi.
Vinh Tình mới vừa xoay người đi, bên kia lại truyền đến chút động tĩnh. Sự tò mò không hại chết mèo mà chỉ thúc giục Vinh Tình từ từ quay đầu lại.
Làm sao vậy?
Chỉ thấy P- và orz bị hai người vạm vỡ khác tách ra, orz là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp nhưng lại có chút đanh đá, tuy rằng cô bị giữ chặt nhưng vẫn nỗ lực giãy dụa giống như một con bọ chét.
Mà P- thì thảm hơn chút, gã bị trói ngược hai tay ra sau lưng, – cứ như vậy mà lộ ra.
“…. Hơi nhỏ.” Vinh Tình hờ hững lên tiếng.
Lâm Kích sửng sốt một chút, sau đó cũng yên lặng.
Đúng là hơi nhỏ.
Trong nháy mắt, hai người đồng thời nhìn qua cô gái kia, ánh mắt thương hại.
Cô gái orz nhảy nhót hồi lâu, không nghĩ tới cô thế nhưng lại thoát ra được. Cô kích động nhào lên với ý đồ muốn cứu P ra. Sau đó Vinh Tình liền thấy người vệ sĩ kia hình như nói câu gì đó với cô gái orz..Cô gái kia bỗng nhiên ngừng giãy giụa, sau đó cô tức giận nói gì đó với người đàn ông kia.
Hiện trường nhất thời vô cùng hỗn loạn, bởi vì quá xa nên Vinh Tình chỉ có thể tự mình bổ não.
Đại khái chính là: Người đàn ông hình như làm gì đó, cô gái hỏi gã đã làm gì, người đàn ông nói với cô gái em quản anh làm gì, cô gái nói chẳng lẽ em không thể quản anh làm gì sao, người đàn ông nói….
Được rồi, cũng không biết người đàn ông đã nói gì đó nhưng dù sao hình ảnh tiếp theo chính là như thế này.
Cô gái nổi giận đùng đùng vọt tới trước mặt người đàn ông rồi đá cho gã một cú.
“Shhh —— “
“…..!”
Vinh Tình cùng Lâm Kích đồng thời hít một ngụm khí lạnh.
Giang hồ tái hiện lại một cước đoạn tử tuyệt tôn!
Chim này tương lai chỉ sợ khó mà giương cánh.
Sau khi cô gái kia đạp một cú thì hùng hổ hướng về phía P phỉ nhổ, rồi mang theo hai vệ sĩ nghênh ngang rời đi.
Vinh Tình:….
“Không thì chờ buổi đấu giá kết thúc chúng ta lại nói chuyện tiếp.”
Con thuyền này không ổn rồi!
Nếu còn tiếp tục như vậy thì không bằng tôi nhảy từ trên con thuyền này xuống thì hơn!
Tôi không cần mặt mũi sao!!!
Lâm Kích thắc mắc mà chần chờ một chút, sau đó từ từ gật đầu.
“Vậy anh nhớ cẩn thận, trên thuyền này hình như có chút loạn.”
Vinh Tình không nói gì. Anh nghẹn ngào, ủy khuất tắt video. Sự hỗn loạn này có phải anh được biết đâu? Cũng có phải do anh muốn đâu?
Hôm nay anh không vui vẻ!!!
Đều là do cái tiệc rượu này làm mình bị hiểu lầm!
Vinh Tình đứng trong gió lạnh hiu quạnh một lúc lâu, chỉ cảm thấy con thuyền này không còn xinh đẹp nữa.
Nó đã bị ô uế!
Không xứng với người băng thanh ngọc khiết! Không xứng với người cao quý như papa đây!
Mình có làm gì sai đâu?
Niềm vui của người có tiền không nên biến thành như này. Đứng trong chốc lát Vinh Tình bỗng cảm thấy thật lạnh.
Thôi.
Gương mặt anh không biểu cảm vứt bỏ vùng biển rộng trước mặt này, xám xịt trở lại tiệc rượu sưởi ấm.
Không khí trong tiệc rượu rất náo nhiệt.
Không biết từ khi nào Cao Gia Hiên đã đến được bên cạnh vua thuyền. Hơn nữa thoạt nhìn vua thuyền còn rất thưởng thức hắn, hai người đứng ở phía trước trò chuyện với nhau rất vui vẻ.
Vinh Tình liếc mắt một cái liền chú ý tới, nội tâm có chút kinh ngạc.
Được nha người anh em.
Nhưng mà, anh mơ hồ cảm thấy được tầm mắt chết chóc nhìn chằm chằm mình vừa rồi bây giờ đều bị Cao Gia Hiên đoạt lấy.
Không sao, dù sao cũng không chết được.
Vậy còn cái tên Tống Hiền ngốc nghếch kia đâu?
Vinh Tình vừa quay đầu thì thấy hắn đang nói chuyện với một cô gái. Giỏi thật. Đó không phải chính là vị tiểu thư orz vừa rồi sao?
Không phải chứ? Tống Hiền, sao cậu lại đi trêu chọc đến đóa hoa ăn thịt người này vậy?
Sợ bản thân sống không tốt sao?
~~~~
Beta có lời muốn nói: Hãy để trí tưởng tượng bay cao bay xa. :))