“Vậy nên cậu đi gặp Mục Thịnh?”
Vinh Tình nghe xong liền cười lớn.
“Ha ha ha ha ha ha, tên đó mở miệng nói đúng không? Có phải mấy người nghe được tên đó nói chuyện đúng không?”
Lâm Kích bất đắc dĩ cười khổ, “Đúng vậy, hắn mở miệng nói chuyện.”
Toàn bộ quá trình thảo luận hợp đồng về sau hại cậu và chị Cao đều phải nhéo đùi, nhéo đến mức cái đùi của hai người đều trở nên bầm tím.
1
Bọn họ thật sự là quá vất vả.
Nói thật thì ở phương diện nào đó Mục Thịnh rất giống Vinh Tình.
Hình tượng tổng tài giống đến mười phần, ngay cả khí chất lạnh lẽo lúc mới gặp cũng rất đáng sợ.
Nhưng mà hắn vừa mở miệng, vẻ mặt Cao Ninh thiếu chút nữa tan vỡ tại chỗ.
Sau đó, Cao Ninh vẫn còn thương tiếc cho cái đùi tội nghiệp của cô.
Nếu cô sớm biết tổng tài Mục thị là một người Quảng Đông chính gốc như vậy, cô đã không đến nỗi này rồi?
“Ha ha ha ha ha ha! Cười chết tôi rồi! Cậu cũng không sớm nói cho tôi biết là đi đến Mục thị, như vậy tôi đã nói trước với cậu một tiếng rồi.”
Vinh Tình dường như có thể tưởng tượng ra hình ảnh kia.
Dáng dấp Mục Thịnh rất có tính lừa gạt. Lúc không nói lời nào đúng là có chút khí phách, nhưng mà vừa nói chuyện thì đúng là….
“Ha ha ha ha ha ha!”
Không được, nghĩ đến liền muốn cười!
Vinh Tình vùi đầu trên ghế sa lon.
Anh cười đến suýt thở không được, ngã lên ghế sa lon xoa bụng mình cố gắng xoa dịu cái bụng đáng thương đang co giật vì cười.
Nói thật.
Chuyện Mục Thịnh nói tiếng Quảng Đông không có nhiều người biết.
Trong sách hắn và tiểu bạch liên hoa đều nói tiếng Quảng Đông, Mục Thịnh nói tiếng Quảng Đông chính thống đương nhiên rất trầm.
Nói đến cùng thì tiếng Quảng Đông vừa dịu dàng vừa trầm ấm, chỉ một chút nhưng cũng khiến lỗ tai người khác mang thai.
Thế nhưng trong trí nhớ Vinh Tình, Mục Thịnh cũng nói tiếng Quảng Đông nhưng tiếng Quảng Đông kia thật sự làm người khác một lời khó nói hết.
Tiếng phổ thông của Mục Thịnh tuyệt đối là tiếng phổ thông phổ biến nhất ở Quảng Đông.
Hễ mà vừa ra khỏi miệng, không chết cũng bị thương.
Vì thế Mục Thịnh thường giả bộ đau họng trong một số trường hợp quan trọng.
Nghe nói chuyên ngành đại học của hai người trợ lý bên cạnh hắn chính là phát thanh.
Lâm Kích bất đắc dĩ rồi cười theo.
Được rồi, thật ra cũng rất buồn cười.
Nhưng mà cười một hồi, chân cậu mơ hồ có hơi đau.
“A?”
Vinh Tình cười một được lúc, chợt nhớ tới.
“Cậu tới Mục thị làm gì?”
Vừa nãy chó săn nhỏ nói có chuyện gấp chính là đến Mục thị?
Lâm Kích không ngờ Vinh Tình vậy mà lại nhớ tới.
Nhưng mà chuyện đã được giải quyết, nói cho Vinh Tình biết cũng không sao.
“Bên phía Mục thị cảm thấy tôi quá trẻ nên không thích hợp với tạo hình sản phẩm mới của bọn họ. Nhưng mà bây giờ đã bàn xong xuôi rồi.”
Sau khi Mục Thịnh mở miệng, mọi chuyện liền trở nên đơn giản hơn.
Tuy rằng bọn họ phải lén nhéo đùi đến sắp nát nhưng sau khi Mục Thịnh nói chuyện, mọi việc liền dễ thương lượng hơn nhiều.
“Bọn họ chê cậu trẻ tuổi?”
Vinh Tình vừa nghe xong liền cảm thấy quái dị, “Vậy thì kỳ lạ. Bản thân cái tên Mục Thịnh kia cũng rất trẻ, dùng người cơ bản đều thích dùng người trẻ tuổi sao hắn lại chê cậu trẻ tuổi?”
Cái này không phù hợp với thiết lập tính cách của Mục Thịnh!
Lâm Kích cũng thấy rất kỳ lạ.
“Lúc mới bắt đầu bàn bạc hoàn toàn không có việc gì. Hơn nữa đây còn là do bên Cao tổng nhỏ tự mình giới thiệu, giai đoạn đầu cũng không có vấn đề nào nhưng mà lúc chuẩn bị bắt đầu chụp thì bọn họ mới gây phiền phức.”
Vậy nên Cao Ninh mới tức giận như thế.
Bởi vì trước đó đã ký hợp đồng nên Cao Ninh mới nắm chắc trong tay, lan truyền khắp nơi trong nhóm fans hâm mộ.
“A, có gì đó kỳ lạ.”
Vinh Tình sờ cằm.
“Để tôi tới Mục thị thử, thuận tiện chào hỏi Mục Thịnh, ăn tết cũng không cần tới cửa tặng quà cho hắn nữa.”
Mục gia cũng là dòng tộc nằm trong F4, bá tổng tất nhiên phải lui tới mỗi năm.
Năm nay cậu tới nhà tôi thì sang năm tôi tới nhà cậu.
“Anh muốn đi?”
Lâm Kích ấm áp trong lòng.
Gần đây Vinh Tình bận như vậy mà còn muốn tự mình đi một chuyến đến Mục thị, nếu không phải là vì cậu thì là vì ai?
“Đúng, tôi đi xem thử, cuộc họp buổi chiều cũng không có việc gì, tôi đi giải sầu một chút.”
Thuận tiện xem thử, lỡ như vấn đề là do bạch liên hoa kia thì sao?
Tốt nhất vẫn là sớm giúp bọn họ thoát khỏi bể khổ giống Tống Hiền và Cao Gia Hiên thì tốt hơn!
Mục thị.
Mục Thịnh liếc mắt nhìn thời gian rồi hỏi hai người trợ lý.
“Buổi chiều tôi phải về nhà thu tiền, có việc gấp thì gọi điện cho tôi.”
Hai người trợ lý cùng gật đầu.
“Đã hiểu, Mục tổng.”
Mục Thịnh quay người đi vào phòng nghỉ, đổi dép lên thay sang quần đùi hoa, áo sơ mi hoa, ngay cả cái kính quái dị cũng đeo lên rồi bỏ tài liệu vào trong túi da, thở phào nhẹ nhõm.
Hô, được là bản thân vẫn là tốt nhất!
Lúc Vinh Tình tới đây thì đã trễ.
Vừa nghe trợ lý La nói Mục Thịnh về nhà thu tiền, anh liền thổn thức không thôi.
Nhìn đi!
Mục Thịnh mới là bá tổng thành công nhất trong sách.
Hắn hoàn toàn có thể không cần quan tâm đến công ty.
Người ta là người Quảng Châu chính gốc, trong nhà không chỉ làm ăn mà còn là phú nhị đại, chỉ riêng nhà do hắn đứng tên đã có hơn 100 căn, tiền thuê nhà mỗi tháng đều thu đến mỏi tay.
Nghe nói Mục Thịnh nhiều tiền đến mức không có chỗ tiêu nên mới chạy đi mở công ty.
Fu.ck!
Nhìn xem!
Đây mới là sinh hoạt của bá tổng mà anh muốn!
Vinh Tình hiếm khi thấy chua một giây đồng hồ.
Nhưng mà nghĩ lại thì.
Thôi, anh cũng là người đàn ông đứng tên hơn 100 căn nhà.
Còn không phải tốn nhiều sức lực đi thu tiền thuê nhà.
A đúng rồi.
Vinh Tình chợt nhớ tới hình như lúc trước Mục Thịnh từng đưa cho anh một căn nhà làm quà tặng.
Căn nhà kia hình như cũng của Mục Thịnh, không bằng đi thử vận may xem sao.
Tâm tình Mục Thịnh vui sướng ngồi trên xe điện nhỏ, hai chân kẹp túi da rắn rồi xuất phát. Hắn mang kính râm, thân hình to lớn co rúc trên một chiếc xe nhỏ chạy bằng điện, khắp người tỏa ra khí chất vô cùng Quảng Châu. Hắn vừa đứng chờ đèn đỏ vừa lấy điện thoại trong quần gửi tin nhắn tỏ vẻ sắp tới thu tiền nhà.
Mặc dù bây giờ có thể thanh toán qua Wechat nhưng mà hắn lại thích đi thu tiền tận nhà hơn!
1
Vui sướng biết mấy!
Tới thời gian cao điểm lúc tan tầm, trên đường phố chật kín xe cộ.
Mục Thịnh vừa nhanh nhẹn điều khiển xe máy nhỏ qua lại giữa dòng xe vừa không khỏi cảm thán.
Vậy nên mua siêu xe có tác dụng gì, không sánh bằng sự tự do của xe máy nhỏ?
Một đường vọt đi như con thoi, gió đêm thổi tới mang theo chút cảm giác mát mẻ. Mục Thịnh suy nghĩ trong đầu, không bằng sau khi thu tiền xong thì đi ăn chè.
Ừm! Cứ quyết định như vậy, đây mới là cuộc sống hoàn mỹ!
Lái đến trước cửa tiểu khu xa hoa, Mục Thịnh bấm còi hai lần.
Kỳ lạ, tại sao bảo vệ thấy hắn mà còn không cho vào?
Mục Thịnh lại bấm còi hai lần.
Một cái đầu thò qua cửa sổ, giọng điệu rất hung dữ.
“Thằng rẻ tiền, chạy xe điện mà muốn đi vào? Soi mặt trong nước tiểu xem lại nhan sắc của mình đi nha!”
(*Nó là một từ xuất phát từ tiếng Quảng Đông, và được sử dụng để chửi thề hoặc nguyền rủa mọi người.)
Nói xong tên đó rầm một tiếng đóng cửa sổ lại.
Cửa sổ còn lắc lư hai lần.
….?
Mục Thịnh từ từ đặt một cái dấu hỏi?
Bảo vệ mới tới này không biết hắn là ai?
Dám mắng hắn là rẻ tiền?
Mục Thịnh lập tức nở nụ cười.
Tốt lắm!
Đã lâu không thoải mái thế này!
Ôi chao! Đến đi, để tôi nghĩ xem làm sao để diễn thú vị hơn đây?
Là lão chủ nhà Quảng Châu bị bảo vệ không biết thức thời ngăn ở cửa, sau đó sa thải tên bảo vệ này thì tốt hơn? Hay vẫn là một người đàn ông bị bảo vệ mắng là quỷ nghèo, quay đầu lại có ngàn vạn siêu xe sáng lên làm mù hai mắt bảo vệ, khiến bảo vệ phải quỳ xuống xin lỗi thì thú vị hơn?
Ây ya!
Cái này có hơi khó chọn mà!
Mục Thịnh đắc ý suy nghĩ hồi lâu, bỗng nhiên cười kia lại mở cửa sổ ra hô to về phía hắn.
“Cái tên quỷ nghèo này không nghe hiểu tiếng người sao? Nhanh đi về nhặt đống rác của mày đi! Mày vẫn còn đứng đây làm gì? Tao nói cho biết, mỗi người bên trong cái tiểu khu này đều là người mày không đắc tội nổi đâu, mày còn đứng đây đừng trách lát nữa tao không khách khí!”
Nói xong gã hung hăng khạc một cái, một cục đờm phun trên đất.
….
Nụ cười của Mục Thịnh từ từ sâu thêm.
Được rồi.
Hắn nghĩ xong rồi.
Không thì chọn bảo vệ ỷ thế hiếp người sau đó bị vả mặt! Người đàn ông bị xem thường chính là chủ thuê nhà của tiểu khu! Hiện tại gã thè lưỡi ra liếm cục đờm xin chủ thuê nhà đừng sa thải gã, cái này nhất định rất thú vị!
1
Đúng lúc, một chiếc xe trùng hợp lái tới.
Mục Thịnh bình tĩnh lái chiếc xe máy nhỏ sang bên cạnh.
Để cho người ta đi vào rồi hắn sẽ từ từ vả mặt, không nên ảnh hưởng đến ảnh đế Oscar như hắn phát huy!
Chiếc xe lại từ từ dừng lại.
Một bàn tay thò ra từ bên trong cửa xe, một chàng trai cười nhìn hắn.
“Có phải anh muốn đi vào không? Vậy vào cùng xe của tôi đi, bảo vệ mới tới này không có mắt coi thường người khác, anh đừng chấp nhặt với gã.”
Mục Thịnh hơi nhíu mày không lên tiếng.
Sao hắn không để ý được?
Tiêu Tử Kỳ sững sờ.
Thật ra gã sớm đã nhìn thấy hình ảnh vừa rồi, nhưng mà đợi khi bảo vệ làm khó dễ Mục Thịnh đến lần thứ hai gã mới phát hiện được cơ hội ra tay.
Dựa theo kế hoạch của gã, Mục Thịnh tất nhiên sẽ bị sự thiện lương của gã làm cho cảm động mới đúng.
2
Thế nhưng Mục Thịnh đây là sao vậy, một câu nói cũng không thèm để ý đến gã?
Trong hướng dẫn chỉ nói Mục Thịnh là một phú nhị đại không thích nói chuyện, nhưng mà là không thích nói chuyện kiểu này sao?
Tiêu Tử Kỳ nở nụ cười có hơi miễn cưỡng, gã đang định dùng độ hảo cảm của ngày hôm nay lại không ngờ rằng, Mục Thịnh đúng lúc nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn cái cổng kia.
Tiêu Tử Kỳ có chút hối hận vì đã bỏ lỡ.
Bên kia cổng, cái người kia lại thò đầu ra, miệng đầy mùi thơm bảo Mục Thịnh nhanh chóng cút đi.
Có lẽ là bởi vì nhìn thấy xe của Tiêu Tử Kỳ muốn đi vào, tên đó chỉ lo Mục Thịnh chắn trước cửa tiểu khu, đến lúc đó sẽ làm cho mấy người giàu đi vào cảm thấy khó chịu.
Tiêu Tử Kỳ cảm thấy vui vẻ, liền nắm lấy cơ hội nói.
“Hay là anh vào cùng bọn tôi đi? Đúng lúc tôi định đi khiếu nại tên bảo vệ này, nếu anh không ngại thì giúp tôi làm nhân chứng được không?”
Gã biết Mục Thịnh có một căn nhà trong tiểu khu này! Chỉ cần Mục Thịnh gật đầu, đuổi việc tên bảo vệ này còn không phải là việc dễ như ăn cháo?
Người này là ai vậy?
Mục Thịnh khó hiểu.
Mọi người đều là bèo nước gặp nhau, tại sao tên này cứ làm phiền kế hoạch vả mặt của mình?
Cậu không biết người Quảng Đông cầm túi da rắn mang dép chạy xe máy nhỏ đều là chủ thuê nhà sao?
1
Cậu là cái thá gì mà đòi giúp tôi?
Tình cảnh hết sức khó xử.
Mãi đến khi phía sau có một chiếc Maybach không có cách nào che giấu được sự sang trọng toàn thân chậm rãi lái tới.
Ba “Nước” thế chân vạc cùng quay đầu.
Đây là làm gì vậy?
Vinh Tình chậm rãi hạ cửa sổ xe xuống, trên cổ đeo một sợi dây chuyền vàng to bằng ngón tay.
Tới gặp Mục Thịnh mà tất nhiên là phải nhập gia tùy tục.
Anh mặc áo sơ mi hoa giống hệt Mục Thịnh, vẫy tay với hắn.
“Mục tổng, thu tiền à? Lát nữa thu xong có rảnh không, cùng đi ăn chè!”
2
Ồ? Đây không phải là Vinh Tình sao?
Mục Thịnh nhìn áo sơ mi hoa cùng dây chuyền vàng của Vinh Tình một cách chăm chú, lập tức vui vẻ mà nhe răng nở nụ cười.
“Không thành vấn đề! Đợi tôi đuổi việc tên bảo vệ mới ngu ngốc này đã!”
Vinh Tình yên lặng nhéo cái đùi thật mạnh, vẫn duy trì phong độ nhẹ nhàng.
“Được thôi, nhân tiện phiền cậu gọi chiếc xe ở đằng trước nhanh chóng chạy vào đi, chắn ở cửa như vậy…. Giống thứ gì chứ!”
“Ok, không thành vấn đề!”
Mục Thịnh gật đầu, sau đó gõ cửa xe Tiêu Tử Kỳ.
“Cậu trai trẻ, cậu nghe thấy rồi chứ.”
Hắn liền nhìn về phía bảo vệ ngay cổng rồi nở nụ cười xấu xa, lấy quả táo đời mới nhất ra gọi điện thoại cho cấp trên của cái tên rẻ tiền này. Không hổ là Vinh Tình, hiệu quả của kịch bản này cũng rất tốt, hắn rất vừa ý!
1
~~~~