Tiểu Tứ cũng không giấu diễm, chẳng qua giọng nhỏ đi mấy phần: “Cháu ruột của hoàng hậu nương nương, công tử của Hầu phủ, thân phận này rất lớn đúng không?”
Tiểu Tứ cũng là nhìn vào mặt mũi Thời Khanh Lạc chính là tức phụ của Tiêu Hàn Tranh và là đồ đệ của lão thần tiên, lúc này mới nói chuyện này ra.
Tất nhiên, thân phận của Huyện lệnh mới, người có chút bối cảnh ở huyện thành đều biết.
Thời Khanh Lạc kinh ngạc vô cùng: “Thân phận trâu bò như vậy!”
Nàng lại nghi ngờ hỏi: “Thân phận hiển hách như vậy, sao lại chạy đế huyện Nam Khê của chúng ta làm Huyện lệnh chứ?”
Tiểu Tứ lắc đầu: “Chuyện này ta cũng không biết, mọi người cũng không hiểu chuyện này.”
“Nghe nói chính ngài ấy tự mình xin đến huyện Nam Khê.”
Cậu ta không xác định nói: “Có lẽ huyện Nam Khê chúng ta là địa linh nhân kiệt?”
Thời Khanh Lạc: “…” Người nghĩ thật nhiều.
Địa phương rách nát này có chỗ nào nhìn ra được là địa linh nhân kiệt.
Một đường đi, Thời Khanh Lạc thăm dò nói chuyện với Tiểu Tứ và Tiểu Ngũ.
Cũng biết không ít chuyện ở huyện thành.
Ví dụ như Ngô gia có quan hệ tốt với Huyện lệnh trước kia, Bạch gia phải né tránh một chút.
Bây giờ Huyện lệnh mới đến, Bạch gia bọn họ là vui mừng nhất.
Ở huyện thành Bạch gia có một cái Tiêu cục, Ngô gia thì có một cái tiền trang (ngân hàng), chỉ có hai cái này là bọn họ không có mâu thuẫn, còn về mặt kinh doanh khác thì là đối thủ cạnh tranh.
Ví dụ như tửu lầu lớn nhất, cửa hiệu tơ lụa, phường thêu lớn nhất của huyện thành, lần lượt do hai nhà này mở.
Trên phương diện làm ăn, hai nhà này ngang nhau, bối cảnh cũng tương tự.
Tỷ phu của phu nhân Bạch gia chính là quan tứ phẩm ở kinh thành, muội phu của phu nhân Ngô gia là tri phủ tứ phẩm.
Chẳng qua Bạch gia phu nhân cao hơn một bậc, đó chính là tỷ tỷ của bà ấy là chính thất, muội muội của phu nhân Ngô gia chỉ là một thiếp thất tri phủ mà thôi.
Nghe được chuyện này làm cho Thời Khanh Lạc có suy nghĩ muốn kết giao với Bạch gia.
Kẻ thù của kẻ thù có thể làm bạn.
Thời Khanh Lạc cũng thử hỏi một ít chuyện của Huyện lệnh mới, chẳng qua Tiểu Tứ cũng không biết, hiển nhiên Bạch gia không tới được tầng quyền quý đó.
Trò chuyện một chút đã đến Bạch phủ.
Bạch phủ được xây dựng rất lớn, nhìn qua có khí tức nhà giàu, nhưng lại mất đi ý vị cổ phong.
Tiểu Tứ và Tiểu Ngũ đều là gã sai vặt thiếp thân phục vụ bên cạnh Bạch thiếu gia, theo thói quen sẽ quan sát người khác.
Khi thấy sau khi Thời Khanh Lạc đi vào Bạch gia, bộ dạng vẫn bình tĩnh tùy ý, trong lòng rất là kinh ngạc.
Lúc trước, có người của huyện thành đến Bạch gia, đều sẽ nhìn đông ngó tây, liên tục cảm khái sự phú quý của Bạch gia.
Lại nói, trừ bộ dạng xanh xao vàng vọt ra, tức phụ của Tiêu công tử đúng là không giống như người bình thường.
Thật không hổ là đồ đệ của lão thần tiên.
Xem nương của Tiêu công tử ở bên cạnh là có thể nhìn ra được bộ dạng thấp thỏm và căng thẳng.
Nếu Thời Khanh Lạc biết suy nghĩ của bọn họ, chắc sẽ dở khóc dở cười, cảm ơn bọn họ đã bổ não như vậy.
Bạch thiếu gia ở tại chủ viện, vào cửa đi khoảng mười lăm phút mới đến cửa viện.
Tiểu Ngũ đứng ở cửa nói: “Nương tử Tiêu tú tài, hai người chờ chỗ này trong chốc lát, trước tiên ta phải đi bẩm báo với thiếu gia đã.”
Thời Khanh Lạc gật đầu: “Được.”
Tiểu Tứ không đi, ở lại với hai người Thời Khanh Lạc.
Rất nhanh Tiểu Ngũ đã trở về, làm ra tư thế mời với hai người Thời Khanh Lạc: “Thiếu gia xin mời!”
Tiểu Ngũ dẫn bọn họ đến một phòng hoa được xây dựng rất đặc biệt.
Một nam tử trẻ tuổi mặc cẩm bào màu xanh da trời, đang khom người cúi đầu nhìn một cây hoa cúc màu tím nhạt.
Đại Lương mới lập quốc không được bao lâu, lúc đầu có thể thuận lợi lật đồ tiền triều, thương nhân đã ra sức không ít.
Vì vậy mặc dù cũng là sĩ nông công thương, nhưng địa vị của thương nhân cũng không thấp.
Con cháu thương hộ có thể tham gia khoa cử, có thể làm quan, trên phương diện ăn mặc cũng không có nhiều hạn chế, có thể mặc cẩm y lăng la tê lụa, đồ bông.
Nghe được tiếng bước chân, lúc này nam tử mới đứng thẳng lại.
Thời Khanh Lạc nhìn dụng mạo của người này, tướng mạo của vị Bạch thiếu gia tuấn dật, tự thân có một khí chất tự nhiên, không kiềm chế được.
Hôm nay rất có phúc, liên tiếp nhìn thấy hai vị mỹ nam cổ đại, bộ dạng của Tri huyện cũng rất anh tuấn.
Chẳng qua Thời Khanh Lạc cảm thấy, vẫn là tiểu tướng công nhà mình đẹp hơn.
Bạch Hủ nhìn Thời Khanh Lạc ăn mặc giống như thôn phụ, nhưng khí chất lại khác hoàn toàn, dẫn đầu mở miệng nói: “Ngươi hiểu hoa?”
Mới vừa rồi hắn ta đã nghe Tiểu Ngũ giới thiệu về Thời Khanh Lạc, chẳng qua vẫn ôm thái độ nghi ngờ với chuyện nàng biết trông hoa và chữa bệnh cho hoa.