Những người lấy đậu hủ buổi sáng, tất cả đều đã bán hết rồi.
Mọi người bán ở các thôn và trấn trên gần đây, dựa theo lời của Thời Khanh Lạc, giá cả quy định ở đây là 5 đồng tiền, mỗi cân lãi được 1 đồng tiền.
Mua đi bán lại một buổi sáng liền có thể lãi được mấy đồng, thậm chí có thể lãi được 30 đồng như huynh đệ Tiêu Đại Thụ, chuyện này đối với người trong thôn mà nói quả là giống như bánh nhân thịt từ trên trời rơi xuống.
Sau đó tin tức trong thôn nhanh chóng truyền ra, mọi người đều biết đậu hủ của nhà Tiêu tú tài vô cùng dễ bán.
Những người vốn dĩ còn muốn chờ đợi, cũng rối rít quyết định đi bán đậu hủ vào ngày hôm sau.
Rất nhanh, một tin tức khác đã phá vỡ sự yên bình trong thôn.
Nhà lão Tiêu đã đem nha hoàn chăm sóc lão thái thái bán đi.
Người trong thôn nhìn thấy Hạnh Hồng bị bán đi, khóc đến không thở được, vừa kêu cha gọi mẹ nhận sai với Tiêu lão thái, vừa chửi rủa Thời Khanh Lạc một trận, sau đó liền bị người môi giới kéo đi.
Tiếp theo nhà lão Tiêu lại thả ra tin tức muốn bán tất cả ruộng đất và nhà cũ, những người muốn mua có thể đến nhà để bàn bạc.
Sau khi mấy người Tiêu gia, Tiêu mẫu nghe được tin tức này thì vô cùng cao hứng Cuối cùng thì những người trong nhà cũ cũng rời khỏi thôn đến gieo họa ở kinh thành, người đàn bà xấu xa Hạnh Hồng đó cũng đã bị báo ứng, họ muốn đốt pháo để ăn mừng.
Tiêu mẫu nói: “Cũng không biết người ở nhà cũ khi nào mới rời đi “
Thời Khanh Lạc nói: “Đem nhà và ruộng đất bán đi chắc chắc là định đến kinh thành.”
Sau khi bị nàng xúi giục, bọn họ đều muốn nhanh chóng đến kinh thành hưởng phúc.
Tiêu mẫu cười thâm thúy: “Vậy thì tốt, sau này bọn họ đến kinh thành rồi, cũng sẽ không nghĩ đến việc tranh giành xưởng đậu hủ nữa.”
Thời Khanh Lạc gật đầu: “Bây giờ bọn họ không coi trọng xưởng đậu hủ nữa.”
Tiêu mẫu biết những người ở trong nhà cũ tham lam cỡ nào: “Đúng vậy, sau này bọn họ cách khá xa, chúng ta có thể sống yên ổn rồi.”
Sau đó lại hỏi sang chuyện khác: “Khanh Lạc, đậu hủ này bán rất đắt, ngày mai chúng ta có cần làm nhiều thêm một chút không?”
Thời Khanh Lạc gật đầu: “Ừm, ngày mai làm gấp đôi vậy. “
“Sau này sẽ có thêm nhiều người đến mua đậu hủ để bán lại, mọi người nên chuẩn bị sẵn tâm lý. “
Tiêu mẫu cười gật đầu: “Nương đã chuẩn bị xong rồi, hơn nữa nương dùng bã đậu mà con xử lý qua trộn với rau củ dại và giun đất cho gà vịt ăn, bọn nó quả thật rất thích ăn.”
“Sau này làm thêm nhiều đậu hủ, chúng ta sẽ giống như con nói, sau khi có tiền thì mua ngọn núi phía sau, dùng để nuôi gà vịt, lại mua thêm vài con heo, bã đậu sẽ không bị lãng phí nữa “
Bà thích những ngày vừa phong phú vừa khiến người khác hi vọng như hiện tại, cho dù vất vả cực nhọc bà cũng cam tâm.
Thời Khanh Lạc cười gật đầu: “Nương nói không sai, con cũng nghĩ như vậy, hơn nữa rất nhanh sẽ đến ngày này. “
Nụ cười của Tiêu mẫu sâu hơn, ánh mắt đầy khao khát cùng hăng hái: “Ừ.”
Bà lại cùng Tiêu tiểu muội vui vẻ đi làm cơm.
Thời Khanh Lạc ngồi ở trong sân, nhìn Tiêu Hàn Tranh viết thoại bản.
Đây là một ngôi nhà cũ, kết cấu được xây dựng rất kém, cho nên vào ban ngày ánh sáng trong phòng cũng không tốt lắm.
Tiêu Hàn Tranh thường chuyển bàn ghế ra ngoài sân để viết thoại bản hoặc đọc sách.
Lại viết xong mấy chục ngàn chữ, Tiêu Hàn Tranh đưa cho Thời Khanh Lạc xem.
Sau khi xem xong, Thời Khanh Lạc cảm thán: “Viết rất tốt, lần này không có gì cần sửa chữa. “
“Thiên phú viết thoại bản của huynh thật tốt!” Ngay cả khi nàng đã đọc rồi, vẫn cảm thấy chưa đủ.
Có thể tưởng tượng được những cổ nhân chưa từng xem qua thoại bản tu tiên sẽ chấn động như thế nào.
Tiêu Hàn Tranh cười nói: “Cảm ơn lời khen của nàng.”
Hắn thích được nàng dâu nhỏ công nhận và khen ngợi.
Kiếp trước làm gì cũng chỉ có một mình, bây giờ đột nhiên nhiều thêm một người ở bên cạnh, cảm giác rất tốt.
“Hai ngày nữa ta sẽ đến thị trấn một chuyến, đem bản thảo đã viết đến xưởng in xem thử có bán được không. “
Đối với tập thoại bản này, hắn tự cảm thấy bán đi là chuyện không có vấn đề.
Thời Khanh Lạc gật đầu cười nói: “Được nha, vậy ngày kia ta cùng huynh vào thành, nhân tiện mua ít đồ. “
Hai người đang nói thì Tiêu Nhị Lang từ nhà cũ bước đến.
Tiêu Hàn Tranh lãnh đạm hỏi: “Có chuyện gì?”
Mặc dù Tiêu Nhị Lang lớn hơn Tiêu Hàn Tranh một tuổi, nhưng lại bị người em họ này âm thầm chỉnh đốn nhiều lần, nên gã rất sợ hắn.
Gã cũng không dám đi vào sân, mà chỉ đứng ở cửa nói: “Nãi nãi gia gia bảo các ngươi đến nhà cũ một chuyến.”
Thời Khanh Lạc và Tiêu Hàn Tranh nhìn nhau một cái rồi cùng gật đầu.
Tiêu Hàn Tranh thu dọn tập thoại bản cùng giấy bút: “Được, vậy thì đi thôi.”