Giản Tiêu không nói gì thêm, kiên quyết từ chối mọi đề xuất về bữa tối của cậu, trực tiếp đưa cậu trở về khách sạn.
Việc đầu tiên khi vào cửa là cầm súng đo nhiệt độ quét lên trán cậu, sau tiếng bíp bíp, Giản Tiêu không tự chủ nhíu mày: “38 độ 3 rồi.”
Đới Hoan Hoan nghe vậy suýt nữa ngất xỉu lần nữa, lập tức đưa cho cậu một viên ibuprofen: “Bị sốt mà sao còn lề mề tới giờ mới về! Xong rồi, bệnh viện bên này không tiêm thuốc hạ sốt đâu, sáng mai còn một buổi biểu diễn nữa… Giờ phải làm sao đây…”
Khi căng thẳng lo lắng, cô thường vô thức lẩm bẩm, không nhằm vào ai cả, chỉ nói thêm vài câu để giảm bớt lo âu của mình. Nhưng người nghe thì lại có ý, Giản Tiêu không thân với cô, lập tức tự trách: “Xin lỗi, là tôi không chú ý.”
“A, không phải, chuyện này sao có thể trách anh được chứ.” Đới Hoan Hoan biết mình lỡ lời, vội vàng giải thích, “Cậu ấy không bao giờ chủ động nói khi cảm thấy không khỏe. Hôm nay còn may có anh ở đây, giúp được nhiều lắm… Tôi… tôi chỉ là…”
“Đừng ai căng thẳng quá có được không. Em không cảm thấy gì cả.” Nguyệt Thời Ninh ừng ực uống hết một chai nước khoáng, bình tĩnh an ủi họ, “Chưa biết chừng không phải cúm đâu. Mệt quá nên sốt nhẹ thôi, ngủ một giấc là khỏi, em thường như vậy mà, chị Hoan Hoan chẳng phải chị biết sao?”
Nhưng Đới Hoan Hoan không tin lời cậu, vẫn như lâm đại địch: “Đừng coi thường! Lỡ như thì sao!” Cô lượn lờ trước tủ lạnh, thúc giục, “Em còn thấy thèm ăn không? Nếu có thì chị đi hấp trứng, rửa thêm ít trái cây, em ăn xong ngủ ngay đi, xem có hạ sốt không.”
Nhân lúc vẫn còn chút sức lực, Nguyệt Thời Ninh mặc kệ họ phản đối, kiên quyết vào phòng tắm trước để tắm rửa.
“Nhiều người ho khắp nơi trong sàn diễn như vậy, giờ trên người em không biết dính bao nhiêu vi khuẩn rồi, phải nhanh chóng rửa sạch. Giản Tiêu anh cũng mau về tắm cho sạch, uống nhiều nước, nghỉ sớm đi.”
Khi đóng cửa phòng tắm lại, khoảnh khắc chỉ có một mình trong không gian chật hẹp, Nguyệt Thời Ninh đột nhiên cảm thấy mất mát vô cớ và cũng dần nhận ra sự hiện diện của “cơn sốt cao”. Các cơ bắp và khớp xương bắt đầu âm ỉ đau, triệu chứng này có vẻ giống như hậu quả sau buổi dã ngoại của học sinh tiểu học hơn là cúm. Cậu vừa mệt vừa buồn cười đứng dưới vòi sen chỉnh nhiệt độ nước, lấy sữa tắm tạo bọt trong lòng bàn tay, kỳ sạch mồ hôi trên người, rồi máy móc gội đầu lần thứ ba.
Tắm xong bước ra ngoài, Giản Tiêu và Đới Hoan Hoan đang ngồi song song trước bàn ăn, chăm chú nhìn vào màn hình máy tính bảng. Đặc biệt là Đới Hoan Hoan, cô nhìn rất nghiêm túc, vừa xem vừa cầm điện thoại nhắn tin, không biết đang liên lạc với ai.
“Sao anh vẫn chưa về? Đang xem gì vậy?” Cậu quay lại phòng đeo một chiếc khẩu trang, sau đó bước đến sau lưng họ nhìn vào màn hình, những giọt nước từ đuôi tóc cậu rơi xuống tai Giản Tiêu, rồi trượt dọc theo vành tai mềm mại của anh.
“Cậu biết tại sao hôm nay cô gái đó gọi cậu là thiên thần không?” Giản Tiêu ngẩng đầu, không nhịn được nhíu mày, đưa tay định tháo khẩu trang của cậu: “Về nhà rồi còn đeo, không ngột ngạt sao?”
Nguyệt Thời Ninh lùi lại: “Đeo thế này để giữ ẩm, đỡ đau họng. Chị Hoan Hoan cũng đeo mà.” Dù không muốn thừa nhận, nhưng tám phần là cậu cũng đã nhiễm bệnh, chỉ là thời gian ủ bệnh lâu hơn Đái Hoan Hoan hai ngày mà thôi.
Giản Tiêu thở dài, rõ ràng không tin lời cậu, nhưng cũng không ép buộc cậu, chỉ đứng dậy nhường chỗ ngồi: “Hai ngày trước, đĩa đơn của Hanaka đã chính thức phát hành, bây giờ còn mấy từ khóa đang nằm trong xu hướng trên Twitter Nhật Bản. Vì vậy, cô gái Nhật Bản trên mái nhà thờ có lẽ đã nhận ra cậu vì lý do này.”
Anh vừa nói vừa đi vào nhà tắm lấy một chiếc khăn khô, đứng sau lưng Nguyệt Thời Ninh lau tóc cho cậu.
“Không cần đâu.” Nguyệt Thời Ninh nắm lấy cổ tay đang đưa qua đưa lại bên tai mình, “Tôi tự làm được, anh mau về nghỉ đi, sáng mai chẳng phải còn phải bắt máy bay về Paris sao?”
“Để tôi, để tôi, cái này để tôi làm là được!” Đới Hoan Hoan mãi chú tâm vào điện thoại và MV, lúc này mới nhận ra Giản Tiêu vẫn đang thay mình làm việc một cách tận tụy, liền thấy ngại ngùng.
Cô lấy máy sấy ra, cắm điện và ra hiệu cho Giản Tiêu nhường chỗ, nhưng anh không có ý định nhường lại công việc. Anh đặt khăn xuống, cầm lấy máy sấy, mỉm cười với Đới Hoan Hoan: “Không cần khách sáo, chị đang liên lạc với công ty mà, cứ bận việc của mình đi.”
Đái Hoan Hoan ngơ ngác chớp mắt, hít một hơi thật sâu nhưng không thở ra, rồi ngoan ngoãn ngồi lại bên cạnh Nguyệt Thời Ninh, ánh mắt nhìn chằm chằm vào màn hình, nhưng cũng không tiếp tục động đến điện thoại, mà lại đờ người ra.
Giản Tiêu bật máy sấy lên, tiếng ù ù vang lên, Nguyệt Thời Ninh kéo thanh trượt ở phía dưới màn hình về đầu, nhấn nút phát.
Trong câu chuyện, cô gái loài người thực ra đã sớm phát hiện ra thân phận của anh. Dù cơ thể ngày càng suy yếu, cô vẫn sẵn sàng hiến dâng bản thân để anh hút máu kéo dài sự sống. Thấy vậy, anh cũng không còn che giấu, lộ ra đôi răng nanh sắc nhọn.
Cô gái bình thản nhắm mắt lại, nhưng cảm giác đau đớn trong tưởng tượng lại không xuất hiện.
Nhìn những dấu răng trên cổ cô, anh bỗng nhiên không thể xuống tay. Qua thời gian dài, cuối cùng anh cũng gặp được một người loài người không sợ hãi hay kinh hoàng khi đối mặt với sự thật tàn khuyết và xấu xí của mình. Bàn tay ấm áp của cô gái nhẹ nhàng vuốt ve đôi cánh dơi sinh ra đã không thể bay của anh.
Cuối cùng, anh chỉ hôn lên trán cô, dùng chút sức lực cuối cùng để xóa đi ký ức của cô, từ bỏ cơ hội sống sót và lặng lẽ rời đi một mình.
Trước lúc lâm chung, anh trèo lên tòa nhà cao nhất thành phố chờ đợi bình minh. Khi mặt trời mọc, anh cởi bỏ chiếc áo choàng và nhảy xuống. Trong những giây phút cuối cùng của cuộc đời, anh muốn tan biến trong ánh sáng mặt trời mà mình không bao giờ chạm tới.
Trong lúc rơi xuống, đôi cánh đen sau lưng anh đột nhiên phát sáng, lớn dần, rồi mọc ra từng lớp, từng lớp lông vũ trắng muốt. Viên đạn bạc găm trong khe xương rơi ra, vết thương thối rữa dần dần mọc lại da thịt. Đôi mắt đỏ rực của anh phai dần, trở thành một màu xanh trong veo.
Anh vỗ đôi cánh mới tái sinh nhờ tình yêu chân thật, lần đầu tiên học cách bay.
Ở phần cuối, Hanaka đã để tên của cậu xuất hiện đầu tiên trên màn hình, chiếm trọn một trang.
Thiên thần — Nguyệt Thời Ninh
“Wow… hóa ra thêm hiệu ứng vào thì nó như vậy đấy!” Đái Hoan Hoan trầm trồ, “Lúc đó còn tưởng em cuối cùng sẽ chết, không ngờ lại biến thành thiên thần!”
“Hửm? Ừm…” Nguyệt Thời Ninh xem mà không tập trung, chút chú ý ít ỏi của cậu cứ lơ đãng chuyển sang đôi tay đang vuốt tóc cậu. Cậu đã không biết bao nhiêu lần bị người khác sờ tóc, nhưng người sau lưng này rõ ràng là người vụng về nhất, vụng đến mức một chút dịu dàng cũng không giấu nổi. Một nút thắt nhỏ ở đuôi tóc, rõ ràng chỉ cần dùng chút lực là gỡ ra ngay, nhưng Giản Tiêu lại cẩn thận nắm lấy một lọn tóc, xoay đi xoay lại cả nửa ngày, tưởng chừng như muốn tách từng sợi ra bằng tay.
“Xong rồi.” Máy sấy có công suất rất lớn, MV kèm cả hậu trường dài bảy phút rưỡi, vừa kịp làm khô tóc cậu tám phần. Giản Tiêu thuận tay ấn nhẹ lên đỉnh đầu cậu, “Trứng hấp của cậu đã xong rồi, ăn xong nhanh ngủ đi, tôi về trước đây.”
“Ah, anh đẹp trai đợi đã!” Đới Hoan Hoan im lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng, “Anh vừa nói là hôm nay có quay video mà, gửi cho tôi trước được không? Weibo chính thức của cậu ấy mấy ngày nay chưa cập nhật gì cả.”
“Được.” Giản Tiêu mở khóa điện thoại đưa cho cô.
“Wow, đoạn quay trên nóc nhà thờ này đẹp thật đó.” Đái Hoan Hoan dùng cả hai tay, từ tấm ảnh cuối cùng trong album bên trái xem ngược trở lại, thấy đoạn nào ưng ý thì ngay lập tức dùng Airdrop để gửi sang máy mình, “Đoạn trên xe này cũng đẹp! Đoạn chuẩn bị… đoạn trang điểm… Những đoạn này cắt ra chắc cũng được năm, sáu clip. Dạo này không có tư liệu, vừa hay đúng kỳ thi cuối kỳ…” Cô vừa nói lẩm bẩm một mình, đột nhiên dừng lại, “Ê, cái này… cái này lộ quá, gần như là khỏa thân, không thể đăng được đâu, nhưng quay đẹp thật, như cảnh trong phim ấy, đẹp hơn hẳn mấy cái tôi quay. Ừm, cái này cũng không được… Sao nhiều cái không mặc đồ thế này…” Giọng Đới Hoan Hoan nhỏ dần, vô thức liếc nhìn Giản Tiêu, muốn nói lại thôi.
Giản Tiêu cũng không giải thích gì, xoay người ngồi xổm trước lò nướng, đeo găng tay lấy bát trứng hấp nóng hổi mang đến trước mặt Nguyệt Thời Ninh, “Ăn no được không?”
Chưa kịp để Nguyệt Thời Ninh trả lời, điện thoại của Giản Tiêu đột nhiên vang lên một tiếng “ding”, Đới Hoan Hoan liền thốt lên kinh ngạc: “Hả? Có người chúc anh sinh nhật vui vẻ này, hôm nay là sinh nhật anh à!”
Nguyệt Thời Ninh sững người, cùng lúc nhìn về phía điện thoại, mấy tin nhắn liên tiếp hiện lên từ trên màn hình, chữ nhỏ quá, cậu không nhìn rõ.
“Anh sinh nhật ngày mấy?” Cậu hỏi.
“Ngày 19 tháng 6.”
“Vậy chẳng phải hôm nay sao!” Đới Hoan Hoan nhào tới sofa, từ trong túi mua sắm lấy ra một cái hộp nhỏ được gói rất đẹp đưa cho anh, “Sô-cô-la, phiên bản giới hạn hợp tác của tuần lễ thời trang Milan, khó mua lắm đấy! Sinh nhật vui vẻ nha, anh Giản Tiêu.”
Nguyệt Thời Ninh chợt cảm thấy lo lắng trong lòng: “Sao sinh nhật anh mà không nói cho tôi biết… Hôm nay anh…”
Cả ngày bận rộn, không chỉ không nhận được quà, thậm chí còn chưa có một bữa ăn tử tế.
“Tôi quên mất rồi.” Giản Tiêu lại không để tâm, “Vốn cũng không có thói quen tổ chức sinh nhật, chỉ có em họ tôi còn nhớ thôi.”
Nguyệt Thời Ninh ngước mắt nhìn anh.
“Sao vậy, đâu phải trẻ con, không quan trọng mà.” Người sinh nhật phát hiện ra sự buồn bã của cậu, mỉm cười, cầm cái thìa trên bàn nhét vào tay cậu, “Cậu ăn chút gì rồi đi ngủ đi.”
Nhưng Nguyệt Thời Ninh không thể cười nổi, im lặng đào một cái lỗ ở giữa bát trứng hấp, thổi rồi đưa vào miệng, nhưng không cảm nhận được mùi vị.
Giản Tiêu xoay người dặn dò Đới Hoan Hoan: “Tôi ở gần đây thôi, đi bộ mười mấy phút là tới, có chuyện gì thì liên lạc với tôi ngay, tôi sẽ không tắt máy đâu.”
“Được.” Đới Hoan Hoan tiễn anh ra cửa, “Ờ, hôm nay thật sự cảm ơn anh, để tôi lo xong việc rồi về nước sẽ cảm ơn anh đàng hoàng. Tôi mời anh ăn cơm!”
“Ừ.”
“Ngẩn ra làm gì, trứng nguội rồi, ăn mau đi.” Đới Hoan Hoan quay lại bếp tìm chai nước tương, rưới một vòng lên mặt bát trứng, sau đó chọn trong túi mua sắm mấy loại trái cây tươi hôm nay mua để rửa.
Lúc cô vừa khép cửa, Nguyệt Thời Ninh quay đầu lại một lần nữa, Giản Tiêu cũng vừa lúc quay đầu lại, nhưng khoảng cách quá xa, Nguyệt Thời Ninh không thể nhìn rõ biểu cảm sau cánh cửa, có lẽ là cô đơn, cũng có lẽ là thất vọng.
Rõ ràng là một ngày rất đẹp, nhưng kết thúc lại tệ đến không tưởng.
Tưởng rằng có thể ngủ một giấc đến sáng, nhưng Nguyệt Thời Ninh lại không ngủ sâu, hơn một tiếng đã tỉnh dậy.
Cơn sốt vẫn chưa giảm, đầu óc trì trệ, cổ họng khô rát.
Cậu uống nước xong, lần mò ra phòng khách, bên cửa phòng của Đới Hoan Hoan tối om.
Cậu lén lút mở cái tủ lạnh nhỏ, bên trong đã bị Đới Hoan Hoan nhồi đầy.
Trứng gà, sữa, sữa chua không đường, bánh mì nguyên cám để ăn sáng ngày mai. Còn có cam đã gọt vỏ, việt quất và nho trắng đã rửa sạch, cùng với mấy quả sung có vỏ xanh vàng.
Sung được trồng tại địa phương, giữa mùa hè là chính vụ, mấy quả trong hộp mềm vừa phải, vỏ ngoài có những vết nứt nhỏ, chỉ cần bóp nhẹ là có thể bẻ đôi.
Cậu nếm thử một quả, vị ngọt thanh, độ chín vừa phải.
Vừa rồi cậu mơ mơ màng màng mơ thấy tiệm bánh Tây mà Hải Tịch đã mở hơn mười năm nay.
Từ khi vào nghề, cậu cũng hay quên sinh nhật, lịch trình dày đặc bận đến mức không biết hôm nay là ngày nào.
Nhưng đến ngày sinh nhật, luôn có người nhắc cậu, bà ngoại cậu rất coi trọng nghi thức, sáng sớm đã gọi điện chúc: “Ninh Ninh, sinh nhật vui vẻ! Hôm nay bận lắm không? Về nhà ăn cơm nhé?”
Không quan trọng cậu trả lời thế nào, ông ngoại vẫn sẽ đi mua một chiếc bánh kem sữa trái cây sáu tấc ở tiệm bánh gần đó, đế bánh xốp mềm, ẩm mịn, dâu tây và xoài, một nửa được cắt nhỏ trộn trong lớp kem bôi giữa ba lớp bánh bông lan, một nửa dùng để trang trí bề mặt.
Ở giữa phải cắm tấm bảng sô-cô-la chúc mừng sinh nhật. Năm ngoái, tiệm bánh quên mất, ông ngoại phải tự tìm một tấm bìa cứng và viết tay: “Chúc Ninh Ninh sinh nhật 20 tuổi vui vẻ.”
Giản Tiêu không giả vờ, anh nói quên là thật sự quên.
Nhưng anh lúc nào cũng cầm điện thoại, dù chỉ cần có một người nhắc nhở, cũng không đến mức tận tám giờ tối mới nhớ ra hôm nay là sinh nhật mình. Tính theo giờ trong nước, ngay cả em họ anh cũng đã lỡ mất ngày sinh nhật thực sự của anh.
Lần trước khi ngắm sao, những lời Giản Tiêu nói cậu không để tâm lắm, cha mẹ và con cái có khoảng cách thế hệ là chuyện thường, cha mẹ con cái cãi nhau phần lớn cũng không có gì nghiêm trọng, ngược lại còn làm cậu, người không có cha mẹ cảm thấy ghen tỵ.
Nhưng kiểu khoảng cách thế hệ nào lại khiến họ quên cả sinh nhật của con mình chứ? Họ có quên sinh nhật của người con trai lớn xuất sắc không? Hay chỉ riêng Giản Tiêu bị bỏ quên?