Về đến đảo Jeju, Hà Cẩm Duệ đích thân chờ cậu.
Dùng dáng vẻ của một đạo diễn quốc tế nổi tiếng mà chờ, ung dung chờ cậu tự dâng mình lên.
Một tượng Phật lớn chễm chệ trong đoàn phim, từ nhà sản xuất đến hậu cần trường quay, ai nấy đều không dám thở mạnh, cung kính hầu hạ. Các diễn viên trẻ tuổi càng ra sức tìm cách gây chú ý, lấy lòng, xin chụp ảnh chung, rồi vội vã khoe lên mạng bằng giọng điệu khiêm tốn để ngấm ngầm khoe khoang.
Nhưng người mà ông ta chờ đợi lại xem ông ta như không khí, vẫn quay phim như thường.
Hà Cẩm Duệ không ra chiêu, Nguyệt Thời Ninh cũng án binh bất động, dù sao đối tượng scandal cũng không phải cậu. Phải nói chứ, Hà Vân Nhiên từng nói một câu đúng, nghệ sĩ đều cần có độ hot liên tục. Gần đây những người không rõ sự thật mắng cậu rất nhiều, nhưng cũng có nhiều người chú ý đến cậu, thậm chí còn sinh ra hứng thú.
Bữa trưa là cơm hộp, Hà Cẩm Duệ cố ý hạ mình tiếp cận, nhưng Nguyệt Thời Ninh không biết điều, bê phần đồ ăn nhẹ mang đi, khẽ gật đầu chào rồi đi vòng qua góc không có ai, dựng hai chiếc ghế cho mình và Đới Hoan Hoan.
Nam chính của bộ phim thấy Hà Cẩm Duệ nhíu mày nhìn theo bóng lưng Nguyệt Thời Ninh, tỏ ra thông minh, nhân cơ hội tiến lên: “Đạo diễn Hà, cậu ấy hay thế lắm, không hòa đồng. NG nhiều nhất, tiến độ chậm nhất, lại rất thích làm màu, mong anh đừng để ý, tôi ăn cùng anh nhé.”
Hà Cẩm Duệ bị cậu ta làm cho cụt hứng, lặng lẽ nhíu mày, giọng nói lạnh nhạt: “Không cần.” Nói xong, ông ta quay người bước về phía Nguyệt Thời Ninh biến mất, bỏ lại nam chính đứng nguyên tại chỗ chẳng hiểu gì.
Nghi lễ cần làm lúc gặp mặt đã xong từ lần đầu, đối với những người không quan tâm, Nguyệt Thời Ninh luôn keo kiệt cảm xúc, cũng không màng người khác bàn tán thế nào về mình.
Hà Cẩm Duệ tìm đến, cũng không hỏi một tiếng đã chiếm ghế của Đới Hoan Hoan. Trợ lý nhỏ không biết chuyện gì, không dám nói gì thêm, lẳng lặng cầm cốc cà phê rời khỏi góc này. Không chỉ Đới Hoan Hoan, mà đạo diễn lớn vừa liếc mắt một vòng, những người xung quanh đều hiểu ý mà tránh xa, để lại cho họ một khoảng trống đủ rộng.
Đợi rất lâu không thấy đối phương mở lời, Nguyệt Thời Ninh mở hộp cơm ra: “Đạo diễn Hà, chiều nay vẫn còn cảnh quay, tôi chỉ có nửa tiếng nghỉ ngơi. Mong ông thông cảm.”
Nói xong, cậu bắt đầu ăn cơm.
Đạo diễn quốc tế nổi tiếng, đi đến đâu cũng được tiền hô hậu ủng, chắc chưa ai dám phớt lờ ông ta như vậy. Thấy hộp cơm trước mặt chầm chậm được ăn hết, cuối cùng ông ta không nhịn được nữa: “Cậu… không có gì muốn hỏi tôi sao?”
Nguyệt Thời Ninh lắc đầu, nhét vào miệng một miếng bông cải xanh. Nấu kỹ quá rồi, cuống rau không còn ngọt nữa, lần sau phải đổi chỗ khác… không đúng, sắp đóng máy rồi, cậu sẽ không cần quay lại nơi quỷ quái này nữa.
“Thật ra, cậu ghét tôi cũng đúng thôi. Nhưng tôi vẫn muốn tự biện hộ một chút. Chuyện năm đó, đúng là tôi có lỗi với mẹ cậu, nhưng sau đó tôi cũng có đi tìm hai mẹ con, chỉ là lúc đó hai người đã chuyển nhà, chúng tôi hoàn toàn mất liên lạc.”
Hà Cẩm Duệ thở dài, lộ ra vẻ bất lực và khoan dung như kiểu đã gặp đúng khắc tinh của mình, khiến Nguyệt Thời Ninh nổi da gà khắp người.
Cái “sau đó” đó chắc ít nhất là năm năm sau nhỉ, đúng là họ có chuyển nhà, nhưng là sau khi Nguyệt Thư Ý qua đời.
Cậu vẫn chẳng có hứng thú trả lời, chậm rãi nhai phần cơm thô ráp, nuốt xuống mà không khỏi nhíu mày.
Chẳng phải nghe nói người Hàn Quốc rất giỏi làm các món ăn nhẹ sao, sao món nào cũng khó ăn thế này…
“Tiểu Nguyệt cô ấy… chính là mẹ của cậu, đã ra đi thế nào?”
“Tai nạn.” Nguyệt Thời Ninh trả lời ngắn gọn, không muốn nói chi tiết, người đàn ông này cũng không xứng đáng biết.
Cậu chậm chạp ăn xong miếng cuối cùng, đậy nắp hộp lại: “Đạo diễn Hà, tôi chỉ có một câu hỏi, đã nhiều năm trôi qua, tại sao Hà Vân Nhiên đạo diễn đột nhiên tìm tới, muốn lợi dụng chuyện này để tạo scandal. Tôi tự thấy mình chưa từng gây phiền hà gì cho các người, cũng chẳng có bất kỳ mưu cầu nào.”
“Con bé không nhằm vào cậu… thật ra là do tôi. Năm ngoái, tôi thấy cậu trên một tạp chí ở Los Angeles, ngay từ cái nhìn đầu tiên đã có cảm giác thân quen, tiện tay lật thêm vài trang phát hiện ra cậu là một người mẫu Trung Quốc, vì vậy tôi đã âm thầm cho người điều tra cậu. Họ của cậu, ngày sinh của cậu, cộng thêm… cái đó…”
“Ừm, bạch tạng. Vậy nên ông chắc chắn tôi là đứa trẻ năm đó bà ấy sinh ra.” Nguyệt Thời Ninh nói tiếp thay, “Vậy ông điều tra tôi là có mục đích gì?”
“Nói không có mục đích cậu có tin không? Tôi chỉ muốn xem cuộc sống của gia đình cậu có tốt không, có cần tôi giúp đỡ gì không, dù sao bây giờ cậu cũng đang đi theo con đường trong giới giải trí, tôi có thể…”
“Thôi thì không cần.” Nguyệt Thời Ninh ngắt lời ông ta, lịch sự nhưng đầy xa cách, “Cảm ơn lòng tốt của ông, tôi sống rất ổn, không cần sự giúp đỡ, một mình tôi cũng đã quen rồi.” Thấy Hà Cẩm Duệ nhíu mày, cậu khẽ cười, “Vả lại, những chuyện đã qua thì đã qua rồi, không cần thiết, cũng chẳng bù đắp nổi.”
Lần này đến lượt Hà Cẩm Duệ câm nín, có vẻ như ông ta không ngờ rằng với bao nhiêu mối quan hệ như thế, lại có người không biết điều, chẳng màng đến.
Nguyệt Thời Ninh đứng dậy, cúi xuống nhìn người đàn ông trước mặt đang bắt đầu bước vào tuổi xế chiều. Nhìn cách Hà Vân Nhiên đối xử với ông ta, khả năng lớn là ông ta cũng đã phụ bạc người vợ trước, dẫn đến việc con gái có oán hận, tìm cách trả thù ông ta.
Nhưng cậu và Hà Vân Nhiên không giống nhau, giữa họ chẳng có chút tình cảm nào, cậu cũng chẳng có hứng thú xen vào cuộc chiến của hai cha con họ, bị Hà Vân Nhiên lợi dụng như một quân cờ: “Còn về chuyện hận, ông nghĩ nhiều rồi. Ông là đạo diễn lớn, tôi là người mẫu nhỏ, tôi đâu quen biết gì ông, nói gì đến hận hay không hận.”
Cậu nhắn tin gọi Đới Hoan Hoan đang không biết ở đâu quay lại, cầm lấy bàn chải và kem đánh răng đi vệ sinh, chuẩn bị cho buổi quay chiều.
Trước mặt người ngoài, Hà Cẩm Duệ cũng không nói thêm gì nữa, chỉ nhìn cậu quay xong các cảnh buổi chiều, rồi tối đó bay về Mỹ. Trước khi đi, ông ta giao cho Đới Hoan Hoan một phong bì in logo khách sạn, nhờ cô chuyển lại cho Nguyệt Thời Ninh.
Cậu giơ lên ánh sáng, bên trong chữ viết dày đặc. Nguyệt Thời Ninh xé phong bì thành từng mảnh nhỏ, tiện tay ném vào thùng rác.
Đới Hoan Hoan nhướng một bên mày, nháy mắt với cậu: “Hà đạo trẻ đang nhìn em đó…”
“Không sao.” Cậu không ngây thơ đến mức nghĩ rằng Hà Vân Nhiên thật sự coi cậu là máu mủ. Trong mắt vị đạo diễn trẻ này, cậu chẳng tính là bạn bè, chỉ là một nguồn tài nguyên, một chủ đề, một điểm yếu để nắm lấy cha mình.
Nguyệt Thời Ninh hiểu rất rõ, bây giờ cô ấy chưa có thêm động thái gì, có lẽ là đã đạt được thỏa thuận nào đó với Hà Cẩm Duệ, hoặc cũng có thể là do áp lực từ phía Nhan Quân, tóm lại, chắc chắn không phải vì cậu.
“Vậy lá thư đó, em… không xem thử à?”
Nguyệt Thời Ninh lắc đầu, cậu chẳng có hứng thú với nội dung lá thư, chẳng qua là lời bào chữa, bồi thường, hoặc giống như ông ngoại cậu suy đoán, có lẽ do tuổi già lương tâm không yên, muốn kiếm lấy sự tha thứ, để cuối đời con cháu sum vầy, cho mình một cái kết viên mãn.
Mơ đẹp nhỉ.
Ba ngày sau, Nguyệt Thời Ninh thuận lợi đóng máy, và lấy lý do công việc từ chối tiệc mừng công của đoàn phim, sớm đến Seoul để chụp bìa tạp chí.
Khoang hạng nhất chỉ có hai người bọn họ, Đới Hoan Hoan vừa ép chân vừa đắp mặt nạ: “Sao lại khoe ân ái nữa thế, còn cười vui vẻ như vậy.”
Nguyệt Thời Ninh kéo khẩu trang, che mặt kín hơn chút: “Không, đang hẹn với chị Quân Quân ngày để trả chìa khóa.”
“Trả chìa khóa?” Đới Hoan Hoan ghé sát vào, thấy cậu không phản đối, cúi đầu cùng xem điện thoại với cậu, “Dọn… dọn nhà? Em muốn dọn nhà? Dọn đi đâu? Nhà của Giản Tiêu? Hai người, cùng, cùng sống chung à?”
Đúng vậy, là sống chung.
Cậu không tự chủ mà sờ lên dái tai, từ này nghe hơi nóng tai.
Cuối năm bận tối mặt, chuyển nhà cũng chẳng có ngày nào trọn vẹn, cậu hôm nay chuyển một ít, ngày mai chuyển một ít, lúc nào kết thúc công việc sớm, cậu sẽ về căn hộ của Nhan Quân đóng gói trước, đợi Giản Tiêu tan làm lái xe đến đón.
Nhiều nhất chẳng qua là dụng cụ nấu ăn và quần áo. Các loại nồi niêu bát đĩa đầy màu sắc được nhét vào bếp, máy pha cà phê được đặt ở vị trí nổi bật.
Phòng thay đồ ở tầng hai rất rộng, diện tích bằng một phòng ngủ, Nguyệt Thời Ninh có thể treo tất cả quần áo trước đây không có chỗ vì không gian chật hẹp, giờ đều bày ra rõ ràng. Phần lớn là trang phục bình thường, cậu và Giản Tiêu có kích cỡ tương đương, đa số có thể mặc chung.
Kéo cửa tủ cuối cùng để cất vali trống, cậu sững người, bên trong chất đầy hộp nước hoa màu vàng chanh, đủ kích cỡ, có loại đơn lẻ có loại bộ quà tặng sang trọng, chất chồng như xếp Lego cao tới ngang eo, ít nhất cũng phải hai ba chục hộp, cộng thêm phần đã tặng đi và dùng hết… Trước đây nghe từ Linh rằng Giản Tiêu đã mua rất nhiều, cậu chẳng ngờ lại có nhiều đến thế…
“Đồng hồ hẹn giờ reo rồi, anh đã giúp em chỉnh nhỏ lửa rồi đấy.” Giọng nói từ cầu thang vọng đến.
“Em tới ngay!” Nguyệt Thời Ninh đóng cửa tủ lại, chạy lộc cộc xuống lầu, thêm ngô ngọt và hoa trùng thảo vào nồi canh sườn. Trời lạnh rồi, rảnh rỗi cậu sẽ hầm canh, sáng dậy đun nóng lại, đổ vào bình giữ nhiệt, buổi trưa mở ra vẫn còn nóng hổi.
“Phải rồi.” Giản Tiêu nhìn cậu lấy ra hai bình giữ nhiệt, “Của anh không cần đổ đâu, mai anh nghỉ.” Công ty có nhiều nhân viên ngoại quốc, dịp Giáng sinh được nghỉ hai ngày.
“Ồ. Vậy anh tự hâm nóng lại mà uống nhé, có thể ăn với cơm hoặc nấu mì.”
“Được. Tối nay anh cũng không ở nhà, phải về nhà ăn cơm đoàn viên…” Trong giọng nói của Giản Tiêu có chút áy náy, chút mâu thuẫn, và cả chút an ủi, “Chị dâu anh mang thai rồi, không về không được. Chắc còn phải tiện thể cùng ba anh đi nhà thờ làm lễ lúc nửa đêm nữa, em đừng đợi anh, cứ ngủ trước đi.”
Nguyệt Thời Ninh gật đầu, thật ra cậu không muốn Giản Tiêu về, trong ấn tượng, mỗi lần gặp ba mẹ, tinh thần của Giản Tiêu đều tụt xuống đáy vực.
Nhưng đó dẫu sao cũng là gia đình, lâu không về cũng sẽ nhớ.
Đêm Giáng sinh, Giản Tiêu không còn cách nào khác phải mặc lên bộ đồ vest chỉnh tề. Trước khi đi, nhớ lại lần gặp trước thấy Văn Vũ Đường cứ hay nhìn cổ tay trống trơn của mình, anh quay lại chọn một chiếc đồng hồ trông trưởng thành nhất rồi mới xuất phát.
Ba của anh, Giản Triều, là một tín đồ Thiên Chúa giáo sùng đạo, Giáng sinh có thể nói là ngày quan trọng nhất trong năm.
Nhưng năm nay, đối với gia đình họ, đây còn là niềm vui nhân đôi, chị dâu Đàm Sảng cũng sắp tới cùng gia đình để ăn mừng.
Anh đến sớm hơn giờ hẹn một tiếng. Khi vào nhà, hai vị phụ huynh nhà họ Đàm vẫn chưa đến, tranh thủ lúc Văn Vũ Đường đang kéo con dâu vào phòng ngủ nói chuyện riêng tư, Giản Tiêu lao ngay vào thư phòng của Văn Dật: “Anh, em về rồi đây.” Anh giơ hai bàn tay trống trơn, “Chúc mừng anh nhé, nhưng thông báo của anh cũng quá muộn rồi, em không kịp chuẩn bị gì cả.”
“Không cần chuẩn bị gì đâu, với anh thì khách sáo làm gì.” Văn Dật không để tâm, cười vui vẻ, “Ba tháng đầu là thời kỳ nguy hiểm nên cô ấy không cho anh công bố, sợ lại khiến mọi người mừng hụt. Tuần trước bọn anh đi làm NT, mọi thứ đều ổn nên mới dám thông báo với mọi người.”
Văn Dật kết hôn với Đàm Sảng năm 27 tuổi, sau đó liên tục ba bốn năm không có động tĩnh gì. Khó khăn lắm mới mang thai một lần, nhưng khi thai được bảy tuần thì bị sảy do vấn đề bẩm sinh của phôi thai. Hai năm trước, Văn Vũ Đường khuyên bọn họ thử thụ tinh nhân tạo, nhưng sau khi tìm hiểu, Văn Dật không nỡ để vợ chịu khổ, quyết định để mọi thứ thuận theo tự nhiên.
“Chẳng phải còn có Giản Tiêu sao.” Anh ta an ủi Văn Vũ Đường, “Thằng bé khỏe mạnh như thế, mẹ muốn nhà mình náo nhiệt, sau này đợi nó kết hôn, chẳng phải sẽ ngay lập tức vui vẻ sao.”
Khi đó Giản Tiêu đang du học ở nước ngoài, đã nhận ra xu hướng tính dục của mình. Nghe Văn Dật nói vậy, anh không biết phải đáp lại thế nào, mỗi lần nghĩ đến đều không khỏi cảm thấy tội lỗi.
Giờ đây, cuối cùng mọi người đều được như ý nguyện, anh cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Cây thông Noel bên cạnh bàn ăn vẫn do Giản Triều tự tay trang trí trước đó một tuần, bữa tối truyền thống cũng do chính ông chuẩn bị, gồm có gà tây nướng, rau củ nướng, mì tôm hùm, rượu trứng, bánh pudding hạnh nhân, đầu bếp chỉ phụ giúp đôi chút rồi rời đi sớm.
Sau bữa tối, mọi người vô cùng hào hứng, bắt đầu bàn về cặp song sinh còn trong bụng của Đàm Sảng. Hai bên trưởng bối tranh nhau đặt tên cho đứa trẻ, không khí vô cùng đầm ấm.
Giản Tiêu cố gắng giảm bớt sự hiện diện của mình, nhưng một bàn toàn những người ngoài 50, 60 tuổi ngoài việc bàn về kinh doanh, không tránh khỏi đề cập đến lứa trẻ. Con trai của đại gia bất động sản cưới con gái của hiệu trưởng trường tư nào, con gái của tổng giám đốc sàn thương mại điện tử nào kết hôn với chàng rể nào, nhà của ông trùm ngành ẩm thực vừa có cháu đích tôn và đang chuẩn bị tiệc đầy tháng… Nói qua nói lại, mũi nhọn không tránh khỏi hướng về Giản Tiêu.
Mẹ của Đàm Sảng mỉm cười nhìn anh: “Giản Tiêu năm nay cũng không còn nhỏ nữa nhỉ, có ai hợp ý chưa?”
Có, hợp ý lắm.
Chỉ là, không hợp ý với mọi người thôi.