“Ngươi có thể chịu đựng được không? Nếu nàng bị người khác cướp mất. Đừng quên, hiện tại nàng đang đi sứ bốn nước đấy.”
Nghe câu này, mắt Quân Tử Lan không khỏi mở to, sau đó lại cụp mắt xuống. Sao hắn không lo lắng cho được? A Linh của hắn vừa xinh đẹp vừa tài giỏi, có bao nhiêu người mến mộ nàng thì hắn cũng rõ hơn ai hết.
Nhưng hắn không thể ngăn được gì.
“Nếu đó là người nàng thích thì sao.”
Quân Tử Lan cầm bút, chấm vào nghiên mực, nhưng khi ngòi bút chạm vào giấy, hắn lại không biết nên viết gì cả.
Giọt mực không chịu được sức nặng từ ngòi bút, rơi xuống trang giấy trắng, loang ra thành một vết đen.
Quân Tử Lan nhìn chằm chằm vết mực loang, lòng hắn trào dâng cảm giác chua xót.
Nếu ngày đó thật sự đến, liệu hắn có thể nói như những lời vừa rồi, có thể thật sự để Khuynh Linh bước vào vòng tay người khác không?
Tờ giấy bị vết mực làm bẩn giống như trái tim hắn, nhăn nhúm và đau đớn.
Quân Tử Lan trải ra một tờ giấy mới, đặt bút xuống. Những nét chữ mạnh mẽ rơi trên trang giấy, nhưng nội dung lại đầy tình cảm dịu dàng.
“Gửi người ta yêu, A Linh.”
Lục Tử Ngọc cầm chén trà lên nhấp một ngụm, nhìn vị hoàng đế của mình, người mà cứ liên quan đến Khuynh Linh thì lại trở nên lóng ngóng, rụt rè.
Còn về phía kẻ vô tâm kia, thủy thủ đã mang đến cho nàng những viên ngọc trai đã được xử lý xong, còn chu đáo khoan sẵn lỗ để nàng tiện làm trang sức.
Khuynh Linh vui vẻ nhận lấy, ngọt ngào nói lời cảm ơn.
Những viên ngọc này thật ra không thể so sánh với những viên ngọc mà Bảo Nguyệt Các thường mang đến cho nàng. Chúng nhỏ và không tròn trịa, nhưng lại tươi mới, từng viên ngọc nằm trong lòng bàn tay trông rất dễ thương.
Khuynh Linh lấy khăn tay ra, cẩn thận bọc những viên ngọc lại rồi cất vào trong áo.
Thấy thời gian đã muộn, Lăng Diệc Trạch đã ra hiệu cho mọi người chuẩn bị lên đường trở về.
Mặt trời dần lặn xuống đường chân trời nơi biển cả, ánh sáng chói lòa cũng trở nên dịu dàng hơn, tỏa lên cơ thể một cảm giác ấm áp nhẹ nhàng.
Khi Khuynh Linh bước lên thuyền lớn, phần tà váy của nàng bị bám đầy cát ướt từ bãi biển. Nàng vừa định bước lên boong tàu thì bỗng dừng lại.
Lăng Diệc Trạch đi trước, định quay lại giúp nàng một tay nhưng thấy nàng như đang suy nghĩ điều gì đó.
“Sao vậy? Bỏ quên gì rồi à?” Lăng Diệc Trạch hỏi.
Khuynh Linh lắc đầu, nói lại một câu “Đợi ta một lát,” rồi kéo váy bước xuống thuyền.
Mọi người trên boong thuyền tò mò nhìn theo, thấy nàng đang bàn bạc gì đó với thôn trưởng, sau đó nàng bước về phía căn nhà nơi nam hài vẫn còn ngồi.
“Nàng định làm gì vậy?” Lăng Diệc Trạch tò mò nhìn bóng dáng yêu kiều của Khuynh Linh bước vào, cười nói: “Muốn đưa tiền cho nam hài đó sao?”
Hai người bên cạnh không nói gì, nhưng tim Giang Chỉ Hành bất giác đập mạnh một nhịp.
Hắn ta nghi ngờ, rằng Khuynh Linh muốn đưa nam hài đó đi.
Quả thật, sau một lúc chờ đợi, Khuynh Linh nắm tay nam hài, bước ra khỏi căn nhà đổ nát.
Thiếu nữ nghiêng mình thuyết phục nam hài đi cùng mình.
Nàng nói: “Ngươi phải sống sót trước đã, rồi mới khiến bản thân trở nên mạnh mẽ được. Chỉ có như vậy, ngươi mới có thể báo thù cho phụ mẫu của ngươi. Cũng chỉ có như vậy thì sau này ngươi mới không bị người khác ức hiếp.”