Chờ Hừng Đông

Chương 2: Bệnh quáng gà



Căn cứ vào tài liệu Vương Vu Dạng lục soát trên mạng, trọng sinh có hai điều sau đây.

Điều thứ nhất, hai người có thời gian tử vong không quá chênh lệch, thêm nhờ số trời run rủi trọng sinh vào thân xác khác. Điều thứ hai, người trọng sinh sẽ giữ lại toàn bộ ký ức của nguyên chủ.

Vương Vu Dạng bị sát hại vào tối thứ bảy, chiều chủ nhật tỉnh lại, không có ký ức của nguyên chủ.

Anh cho rằng cơ chế của nó cũng như máy tính vậy, mọi thứ cần thời gian khởi tạo lại. Thế nhưng đến hôm sau, anh vẫn chỉ có ký ức của bản thân, hơn ba mươi năm cuộc đời của nguyên chủ giống như một mã tự bị cắt bỏ chỉ bởi một cái click chuột, hoàn toàn trống rỗng.

Lúc tỉnh lại trên người Vương Vu Dạng không có ngoại thương, có thể đi lại và hô hấp bình thường, nhưng hơi yếu ớt, đầu có đau một lần, còn những thứ khác đều không sao, không biết nguyên chủ đã xảy ra chuyện gì.

Thứ gọi là cấu hình tiêu chuẩn, không có lợi gì cả.

Những thông tin đầu tiên về nguyên chủ mà Vương Vu Dạng biết được là qua một tập hồ sơ.

Bên trong có một vài hóa đơn, sổ sách, giấy tờ tùy thân,… Từ những thứ ấy, anh nắm giữ được thông tin cơ bản về nguyên chủ, cũng biết người này thuê một gian hàng trong viện khoa học và công nghệ, kiếm sống nhờ nghề đẩy xe bán đồ ăn sáng.

Trừ tập hồ sơ kia ra còn có một chiếc điện thoại di động. Vương Vu Dạng phát hiện người liên lạc với nguyên chủ nhiều nhất là Hà Trường Tiến, cũng bán đồ ăn sáng, ở một căn nhà trong cùng tiểu khu, quan hệ hai người rất tốt.

Vương Vu Dạng ổn định lại tâm tư, nhìn gã đeo kính đang chạy đến trước mặt mình: “Tiểu Hà?”

“Anh không sao chứ?” Hà Trường Tiến bị thái độ của anh dọa sợ, lay lay hai vai anh, “Anh Vương, đừng làm em sợ.”

Vương Vu Dạng bị lay đến choáng váng, xem ra quả thật là Hà Trường Tiến, “Anh không có việc gì, chỉ là hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy cậu.”

Xưng hô hoàn hảo.

Một chút ký ức cũng không có, còn mạo hiểm kích thích hơn cả chơi dò mìn.

“Có gì mà ngạc nhiên chứ, em cũng đâu đổi mặt mũi đâu.” Hà Trường Tiến thoáng nhìn bóng người cao lớn nơi góc cầu thang, nhỏ giọng hỏi: “Anh Vương, người đó đi cùng anh hở?”

Vương Vu Dạng lấy chìa khóa mở cửa: “Em trai.”

Hà Trường Tiến kinh ngạc: “Không phải anh là cô nhi à?”

Vương Vu Dạng dừng lại: “Kết nghĩa.”

Anh mở cửa, quay đầu lại cười nói: “Tiểu Dịch, đừng đứng ở đó nữa, mau lại đây.”

Hà Trường Tiến thấy trên mặt vị em trai kết nghĩa của anh Vương không có chút biểu cảm nào, người lại cao lớn uy mãnh, sợ hãi nuốt nước bọt, giọng càng nhỏ hơn: “Anh, anh Vương, em trai của anh làm gì vậy?”

Vương Vu Dạng ném chìa khóa lên trên tủ giày, “Làm việc ở công trường.”

Hà Trường Tiến như lấy được dũng khí từ sự cộng hưởng của tầng lớp dưới đáy xã hội, dần bình tĩnh lại, cười chào hỏi: “Chào cậu chào cậu, tôi là Hà Trường Tiến, Trường Tiến nhưng không có chút tiến bộ nào cả.”

Hà Trường Tiến (何长进): Tiến trong tiến bộ.

Chu Dịch ngẩng đầu: “Xin chào.”

Dứt lời, hắn đi thẳng vào nhà.

Hà Trường Tiến có hơi ngạc nhiên, dài hay ngắn, tiến hay lùi, tiến bộ với chả tiến chạy, bình thường giới thiệu như thế người ta sẽ thấy vui cơ mà. Thế mà gã này lại không phản ứng tí gì.

Thôi nghĩ ngợi, Hà Trường Tiến vội vàng ngáng chân chặn cửa, “Anh Vương, sao anh ra ngoài mà không mang điện thoại thế?”

Vương Vu Dạng tìm remote điều hòa: “Quên mất.”

“Vậy em mới nói, anh Vương nên tìm một cô vợ đi thôi, chuyện to chuyện nhỏ có người thu xếp thay anh.” Hà Trường Tiến nhếch miệng cười, mặt mày thẳng thắn, “Mỗi lần ông bô nhà em sắp đi đâu là mẹ em lại lải nhải không ngừng, cứ nói phải mang cái này phải vác cái kia, vẻ gấp gáp còn hơn ông. Ông ấy trước giờ lỡ dở cái gì, đều là mẹ em một tay phụ giúp.”

Vương Vu Dạng muốn nghe Hà Trường Tiến nói chuyện liên quan đến nguyên chủ. Chu Dịch ra ban công hút thuốc, không có ý muốn tiếp chuyện.

Hà Trường Tiến bô bô: “Anh Vương, em trai anh tính ở đây à?”

Vương Vu Dạng ừm một tiếng.

“Tối nay đến quán kia ăn đi.” Hà Trường Tiến nói, “Đêm nay ngoài quảng trường có nhạc nước, ăn cơm xong có thể đi dạo luôn.”

Vương Vu Dạng đáp: “Buổi tối anh không định ra ngoài, để mai ăn đi.”

Hà Trường Tiến không rõ: “Tại sao?”

Vương Vu Dạng quét mắt về ban công, mùa hè giờ này trời vẫn còn sáng trưng: “Buổi tối quá tối.”

“Hả?” Hà Trường Tiến ngẩng ra, “Ở đây không còn giống quê nữa rồi, đêm tối ở đâu vậy? Ở đây lúc nào mà chẳng có đèn đường.”

Vương Vu Dạng quan sát Hà Trường Tiến: “Vẫn không thấy rõ, không tiện ra ngoài.”

Hà Trường Tiến ra vẻ khó tin: “Không phải chứ anh Vương, bình thường anh toàn kéo em ra ngoài đi loanh quanh, bình thường cũng tự ra ngoài đi dạo nữa mà. Nữa là chúng ta đã ở đây mấy năm, mọi thứ đều quen thuộc hết, anh làm sao thế này? Là đang nói đùa à?”

Vương Vu Dạng thấy phản ứng này của Hà Trường Tiến không phải vờ vịt, xem ra mắt của nguyên chủ bẩm sinh không có bệnh tật. Không biểu đã xảy ra điều gì mà khiến về sau xảy ra hiện tượng này.

Anh nhắm mắt lại, chết rồi còn có thể sống lại là chuyện quá đỗi ly kỳ, đến mức này, có chịu chút đền bù cũng là hợp lý.

Có một cơ thể khỏe mạnh là chuyện rất ngẫu nhiên, không thể tự mình lựa chọn.

“Tiểu Hà, anh nói thẳng với cậu vậy.” Vương Vu Dạng thở dài, “Hai hôm nay mắt anh không hiểu ra sao, ban ngày thì rất bình thường, nhưng cứ tối là lại chẳng thấy gì, không cách nào ra ngoài được.”

Hà Trường Tiên kinh sợ há to miệng: “Chứng quáng gà?”

Vương Vu Dạng làm bộ không nghe rõ: “Hả?”

“Em có một họ hàng với hai đứa con nhà họ trời vừa tối là như người mù vậy, bệnh quáng gà do di truyền bẩm sinh.”

Cậu lo lắng: “Anh Vương, anh vốn đâu có bệnh đó, anh không phải do di truyền, nhất định là thiếu dinh dưỡng, không đúng, là thiếu vitamin gì đó, anh phải bồi bổ nhiều vào.”

Vương Vu Dạng đáp: “Hai hôm nữa tới bệnh viện khám.”

“Phải thế, con mắt không thể qua loa được.”

Hà Trường Tiến đi vào mở tủ lạnh như ở nhà mình, quen thuộc mở ngăn thấp nhất lấy một que kem: “Anh Vương, em đã nói anh đừng quyên hết tiền cho cô nhi viện rồi, phải giữ lại một phần cho mình chứ. Ai lại làm từ thiện như vậy, chúng ta chỉ là dân thường nhỏ nhoi, phải lượng sức mình.”

Đáy mắt Vương Vu Dạng lóe lên, trong sổ ghi chép của nguyên chủ không có nội dung từ thiện.

Quan hệ giữa Hà Trường Tiến và nguyên chủ, xem ra… còn thân thiết hơn anh dự liệu.

Vương Vu Dạng gõ gõ mặt bàn, liệu có phải nguyên chủ bị người bỏ thuốc hại chết, độc tố gây nên bệnh quáng gà này?

Lại nói, từ sau khi đôi mắt gặp chuyện, khứu giác cũng khác hẳn người thường…

Vương Vu Dạng tùy ý hỏi: “Tiểu Hà, cậu vừa đi đâu về đấy?”

“Quê em chứ đâu.” Hà Trường Tiến ngồi xổm bên tủ lạnh lựa kem, “Chị họ em kết hôn, em nói với anh rồi mà. Anh Vương, trí nhớ anh không ổn rồi.”

Hà Trường Tiến chậc lưỡi: “Em vốn định mai mới về, mà mẹ em cứ kêu ở thêm một ngày, vừa rồi lụt tràn đê, cá tôm rất nhiều, em phải giúp trong nhà làm.”

Vương Vu Dạng nhíu mày, chẳng trách trên người có mùi cá nặng như vậy.

“Đúng rồi anh Vương, trong túi này là mơ khô với đồ ăn em mang ở nhà lên này, tự tay mẹ em làm cả, có thể nấu ăn, nhớ ngâm vào nước trước đó.”

Hà Trường Tiến chỉ vào túi, “Trong này còn có gà mẹ em nuôi, chặt thành hai nửa, có thể vừa kho vừa hầm canh.”

Vương Vu Dạng đã nghe được hai mùi kia: “Cảm ơn.”

Cậu làm mặt quỷ: “Ít thứ như thế mà cảm ơn, anh Vương, mấy hôm không gặp anh thế nào rồi?”

Vương Vu Dạng lập tức thở dài: “Đại khái là già rồi đi.”

Hà Trường Tiến dường như không nghi ngờ gì, lườm anh một cái: “Em không mang cá lên, nói mẹ ướp rồi mang lên sau, để bữa nào em mang sang cho anh, nướng hay chiên cũng thơm khỏi bàn…”

Lại bô bô cái miệng.

Vương Vu Dạng nghĩ thầm, nhóc con này chắc chừng ngoài hai mươi, tính tình ầm ĩ náo nhiệt.

Hà Trường Tiến tới lui nửa ngày, rốt cuộc vẫn chọn ăn đậu đỏ: “Anh Vương, anh muốn cái nào?”

Vương Vu Dạng lắc đầu: “Anh không ăn.”

Hà Trường Tiến nhìn ra ban công bĩu bĩu môi: “Vậy cậu ta thì sao?”

Vương Vu Dạng đáp: “Cũng không ăn.”

Hà Trường Tiến đóng cửa tủ lạnh, tự mình ăn kem, lúc ăn còn nói chuyện tào lao.

“Anh Vương, em trai anh trông có vẻ hướng nội nhỉ.”

“Ừm, ngại người lạ.”

“Trông cũng thật là… cường tráng, chắc chắn sức rất lớn, chờ đến lúc quen thân rồi, em muốn vật tay với cậu ta.”

“…”

“Cậu ta bao tuổi rồi anh?”

“Hai mươi bốn.”

“Vậy hơn em hai tuổi, em gọi anh Dịch là được.”

Hà Trường Tiến vừa ăn kem vừa nói: “Anh Vương, cái này là đậu đỏ thật nè, ăn ngon hơn lần trước nhiều.”

Vương Vu Dạng cũng không biết trong tủ lạnh có thứ này, lần trước lúc anh tỉnh lại trong phòng, nằm sống dở chết dở hơn nửa ngày, chỉ kiểm tra xem nguyên chủ có mấy phòng, hôm nay còn đi thành phố H tìm Chu Dịch, chưa kịp coi tủ lạnh.

Hà Trường Tiến ăn xong que kem không bao lâu thì về nhà, cậu nhỏ vừa đi, trong nhà cũng yên tĩnh lại.

Vương Vu Dạng gọi chỗ ban công chướng khí mù mịt kia: “Theo tôi lên gác.”

Chu Dịch ngậm thuốc lá vào trong.

Trên gác có một cái ghế, một cái cửa sổ kiểu Pháp, không còn thứ gì khác, trống rỗng. Mấy bức tường trắng xanh nằm trơ trọi có phần lạnh lẽo.

Vương Vu Dạng không giải thích rằng chỗ này vốn như vậy, không phải do anh dọn dẹp.

Chu Dịch cũng không hỏi.

Rõ ràng là không thể.

Vương Vu Dạng nói: “Cậu nhìn rồi coi muốn mua cái gì.”

Chu Dịch nhả một làn khói, đột ngột mở miệng: “Tôi chỉ tìm ra người giết anh, chuyện khác, tôi không quản.”

Vương Vu Dạng nói: “Cho tôi điếu thuốc.”

Chu Dịch ném gói thuốc và bật lửa tới.

Vương Vu Dạng tiếp được, đốt thuốc hút một hơi, ngậm khói trong cổ họng một lúc mới chậm rãi phun ra ngoài.

Bên ngoài anh là thân thể của nguyên chủ, về tình về lý cũng phải điều tra xem đối phương đã xảy ra chuyện gì.

Chu Dịch không nhúng tay vào, trong dự liệu của anh.

Nếu Chu Dịch nhúng tay vào chuyện của anh, vậy thì có quỷ.

“Chỗ thế này cậu ở được không?”

Âm thanh bên tay ngắt ngang lời Vương Vũ Dạng, anh miễn cưỡng nói nốt: “Có chỗ nào không ổn.”

Chu Dịch nói: “Thời tiết thế này, thành phố S rất ẩm thấp, có rết.”

Vương Vu Dạng nổi danh sợ động vật chân nhỏ. Nghe thế, anh nháy mắt bùng nổ, toàn thân nổi da gà, thế mà trên miệng lại cười::”Con rết thôi mà, có thể có gì chứ.”

Chu Dịch đưa mắt nhìn người đàn ông đang giả bộ trấn tĩnh bên cạnh mình, dụi tàn thuốc, bước về phía trước.

Vương Vu Dạng quay người theo phản xạ, nhìn thấy Chu Dịch đang cầm con rết tới trước mặt mình, dọa anh sợ đến mức mơ hồ.

Bệnh quáng gà: đôi khi còn được gọi là chứng mù đêm, là cách gọi thông thường của bệnh lý thoái hóa sắc tố võng mạc mắt. Quáng gà được đặc trưng bởi tình trạng giảm thị lực, thu hẹp tầm nhìn vào ban đêm hay trong bóng tối, những nơi ánh sáng không đầy đủ.

Tác giả có lời muốn nói:

Hẹn gặp vào ngày mai.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.