Chờ Hừng Đông

Chương 4: Đi theo tôi



Khu này có sáu tầng, không có thang máy, lên xuống gì cũng phải leo thang bộ, đèn cảm ứng cũng không quá nhạy, có lúc chạy rầm rầm cũng chẳng thèm sáng lên.

Mặc dù có lúc bật sáng, cũng mờ nhạt cực kỳ.

Tháng tám trời đêm không có gió, hanh khô khó chịu. Vương Vu Dạng vịn tay cầu thang, chân di trên bậc, chậm rãi dịch từng bước.

Tầm nhìn trở nên eo hẹp, việc đi lại cũng trở nên khó khăn.

Đèn pin Chu Dịch cầm sáng hơn đèn điện thoại, phạm vi chiếu sáng cũng rộng hơn, nhưng với anh mà nói hành lang này trở nên hoàn toàn khác biệt, không giống với cái ban ngày anh đi qua, xa lạ như hai không gian khác nhau.

Một cái sáng bừng, một cái mơ hồ.

Vương Vu Dạng vừa đi từng chút vừa nghĩ, bệnh này của anh rất nghiêm trọng, phải đến bệnh viện khám sớm.

Xong lại nghĩ, chắc cũng không có nhiều tác dụng.

Tay vịn cầu thang làm bằng thép, lạnh lẽo, lòng bàn tay Vương Vu Dạng ướt đẫm mồ hôi, đi tới đâu dấu tay ẩm ướt để lại tới đó.

Chu Dịch đi bên cạnh, trên tay cầm đèn pin chiếu sáng dưới bậc.

Hai người không ai lên tiếng.

Vương Vu Dạng đang ở tầng một, còn chưa kịp nhẹ nhõm đặt nhân xuống mấy bậc thang cuối cùng, từ chỗ tối tăm đột nhiên có tiếng mèo kêu. Anh sợ đến mức bước hụt chân, cả người mất trọng tâm đổ ập xuống.

Cánh tay nọ đúng lúc kéo lại, túm anh về trên bậc thang.

Vương Vu Dạng dựa vào tay vịn, lòng vẫn còn sợ hãi: “Tiên sư nó, thiếu chút nữa bị hù chết rồi.”

Chu Dịch bỏ tay khỏi người anh, đi xuống tầng, chiếu đèn pin lên.

Vương Vu Dạng lau mồ hôi lạnh trên trán: “Đưa đèn pin cho tôi.”

Chu Dịch định ném đèn lên cho anh.

Vương Vu Dạng vội vàng ngăn cản: “Tôi không thấy rõ, không bắt được.”

Chu Dịch ngừng lại.

Vương Vu Dạng thở ra một hơi: “Cậu đưa đèn pin lên, đừng ném.”

Chu Dịch vẫn đứng nguyên tại chỗ, nhìn người đàn ông trên bậc thang, nhạt tiếng nói: “Chỉ có mấy bậc, anh đi xuống.”

Vương Vu Dạng: “…”

Giằng co một hai phút, Vương Vu Dạng âm u chầm chậm đi xuống.

Chu Dịch như không nhìn thấy sắc mặt khó coi của anh, đưa đèn pin cho anh: “Cầm, tôi đi gọi xe trước.”

Nói xong cũng nhanh chân rời đi.

Vương Vu Dạng ấn huyệt thái dương đau nhức, xoa dịu cơn ức chế bị kích thích bởi một thằng nhóc, cầm đèn pin tới cửa tiểu khu.

Chín giờ rưỡi, Vương Vu Dạng bị Chu Dịch dẫn tới đường Tây Ninh, nơi tụ họp đủ hạng người của thành phố S, ngõ ngách chất chứa đủ loại trụy lạc ăn chơi lộ liễu trắng trợn, bởi thế nên có một cái tên khác —— Phố trụy lạc.

Con đường này ban đêm ăn chơi trác táng, ánh sáng xập xình mơ hồ, khắp nơi bẩn thỉu xấu xa – giống như mọi thành phần vô công rỗi nghề của thành phố S đều tụ họp ở đây, tạo ra một đống mùi vị hỗn tạp.

Khướu giác của Vương Vu Dạng khác hẳn với người thường, tới đây khiến anh không chịu nổi. Anh nhăn chặt mày, dưới ánh nhìn quái dị của người đi đường tay cầm đèn pin, bước chân chậm chạp di từng li từng tí một, sợ đụng chạm sứt mẻ chỗ nào.

Sau đó, Chu Dịch lừa dẫn Vương Vu Dạng đến phố trụy lạc xong, hai người đứng trước một tòa chung cư cũ.

Vương Vu Dạng giơ đèn pin lên nhìn, chỗ này có tuổi đời không nhỏ.

“Lạch cạch”.

Chu Dịch mở bật lửa châm thuốc, cúi đầu nói: “Đừng nhìn lung tung.”

“Tôi cũng không đến để du xuân.” Vương Vu Dạng tắt đèn pin, tầm nhìn lại mất đi ánh sáng, biết thành một mảng đen hỗn độn. Anh lại mở đèn pin lên, “Mở không sao chứ?”

Chu Dịch không đáp, hắn vẫn hút thuốc: “Đi theo tôi.”

Buông một câu như thế, bước vào trong.

Vương Vu Dạng đi theo Chu Dịch, đi lên từng tầng một, đến thẳng tầng bốn.

Trên hành lang dài chật hẹp, hai bên đều là những gian phòng, trông như một ký túc xá.

Vương Vu Dạng càng đi vào sâu vào trong, anh càng ngửi được nhiều mùi, nhà vệ sinh công cộng, nhà bếp, nồi niêu bát muỗng bày lung tung, trên vách tường cũng sót đầy cặn dầu mỡ.

Nơi này không được quản chế, không có đèn cảm ứng, khoảng tối rất nhiều, không khí vẩn đục ngập tràn mùi sinh nhai chua xót cùng bất lực.

Chu Dịch dừng lại, Vương Vu Dạng va vào lưng hắn, đèn pin cũng chọc phải người.

Chu Dịch không thèm phản ứng gì, xoay tới xoay lui cửa khóa vài lần, cửa bật mở.

Vương Vu Dạng lập tức theo vào, tay cầm đèn pin chiếu tứ phía. Căn phòng này ước chừng mười mấy mét vuông, chủ nhân là phụ nữ, bốn đến năm mươi tuổi, lẳng lơ đào hoa, với cả… ít nhất ba tháng chưa về nhà.

Chu Dịch kéo rèm cửa sổ lên, bật đèn dựa vào tường hút thuốc,

Vương Vu Dạng nói: “Gảy tàn thuốc, đừng quấy rầy tôi.”

Chu Dịch phối hợp gảy tàn thuốc đi.

Tuy phòng đang mở đèn, nhưng vẫn có góc u tối ẩm thấp. Vương Vu Dạng cầm đèn pin chiếu góc này góc kia: “Đèn pin của cậu xài tốt.”

Chu Dịch nói: “Sau này là của anh.”

Vương Vu Dạng đưa mắt nhìn thanh niên một cái, cười thành tiếng: “Đầu óc linh hoạt thật, không tồi.”

Mặt Chu Dịch không có cảm xúc.

Vương Vu Dạng đi lại trong phòng, tắt đèn pin, nhắm mắt lại, không lâu sau đó lại bật lên, giọng điệu như kể: “Hôm nay cậu vừa tới đây.”

Chu Dịch không đáp.

Vương Vu Dạng nói tiếp: “Trong phòng có mùi nước hoa, lúc trở về trên người cậu tuy có nhiều, song lại không có loại này. Có nghĩa cậu đi rồi sau đó có người vào, thời gian cách khá xa.”

“Còn nữa, cô ta vừa đi không bao lâu, hẳn là đi bên cầu thang khác, chúng ta không nghe mùi nước hoa này bên kia.”

Chu Dịch bỗng nhiên giương mắt.

Vương Vu Dạng chỉ tủ quần áo đơn giản trong góc: “Nơi này có mùi dày đặc nhất.”

Chu Dịch lần tìm trong gian phòng, nhưng lại không có hành động gì khác, tựa đang đăm chiêu suy tư điều gì.

Vương Vu Dạng chỉ ngửi mùi cung cấp thông tin, không chịu trách nhiệm điều tra hay suy luận đầu đuôi câu chuyện, vả lại anh cũng không hiểu gì. Anh đi loanh quanh trong phòng vài vòng, căn cứ vào độ đậm của mùi để đưa ra phán đoán: “Đối phương ở trước tủ quần áo một lúc, sau đó tới bên giường.”

Chu Dịch rời giường ngồi xuống, nhìn xuống dưới gầm.

Trong đó nhét một chiếc vali da màu đỏ, mấy đôi giày cao gót, còn có một chiếc hộp giấy.

Chu Dịch giữ tư thế nhìn xuống gầm giường, không biết đang nhìn hay đang nghĩ gì.

Nếu Vương Vu Dạng không nắm chắc mình không ngửi thấy mùi máu cùng mùi tử thi hôi tanh, sẽ thật sự cho rằng ở đó có giấu một thi thể. Anh khịt mũi: “Mấy thứ khác không có.”

Chu Dịch ngồi nửa ngày mới dời mắt đi, ngồi dậy: “Đi thôi.”

Vương Vu Dạng không hỏi có gì hay không, thậm chí cả mối quan hệ giữa chủ phòng và Chu Dịch cũng không hỏi, không đáng kể. Đang đi tới cửa, anh dừng lại, quay đầu nhìn về một phía, đèn pin cũng chiếu vào.

Chu Dịch thuận theo ánh đèn, thấy một bàn chất đầy mỹ phẩm: “Làm sao?”

Vương Vu Dạng thu tầm mắt lại: “Đi ra ngoài lại nói.”

Lúc tới hai người họ không đụng mặt ai, lúc rời đi lại không may mắn như vậy.

Trong hành lang tầng ba, một đôi nam nữ đang ở bên tường trêu ghẹo chơi đùa, thiếu nữ thở hổn hển gọi người đàn ông trung niên nọ là anh, người đàn ông trung niên cười đến sắp thăng thiên.

Vương Vu Dạng không phản ứng gì, Chu Dịch cầm đèn pin trong tay anh tắt đi, khiến thế giới trong mắt anh chỉ còn một màu đen kịt.

Chu Dịch thấp giọng: “Chờ bọn họ xong đã.”

Vương Vu Dạng hơi bực bội, ở trong góc tối bóc một thanh chocolate ra ăn.

Chu Dịch không nghe thấy gì.

Vương Vu Dạng chưa ăn chocolate xong, hai người ngoài hành lang đã quần nhau vào phòng, đóng cửa, sau đó là một hồi đất trời rung chuyển.

Anh đảo miếng chocolate trong miệng: “Tầng này cách âm kém thật.”

Mặt Chu Dịch không biến sắc, nhịp thở đều đặn.

Vương Vu Dạng nhất thời hứng khởi muốn chọc hắn: “Lúc các cậu đang thi hành nhiệm vụ đụng phải mỹ nhân sắc thì thế nào?”

Chu Dịch thoáng sững sờ, sau đó lập tức cau mày: “Trong lúc làm nhiệm vụ sẽ tiêm thuốc.”

Vương Vu Dạng lên tiếng: “Lần đầu tôi nghe đấy.”

Anh bật đèn pin lên, ngón tay vuốt ve lên vết tích mờ nhạt của những cuộc giao tranh ác liệt: “Là một người đội trưởng dựa vào uy danh và thực lực, cậu hẳn phải chấp hành rất nhiều nhiệm vụ, số lần tiêm càng không thể ít, thế có để lại di chứng gì không?”

Sắc mặt Chu Dịch đen kịt: “Sao anh lắm câu hỏi như vậy?”

“Tò mò chứ sao.” Vương Vu Dạng cười khẽ, “Thế là có di chứng?”

Chu Dịch lạnh lùng: “Có hay không cũng không liên quan đến anh.”

“Thì không liên quan.”

Một giây sau, Vương Vu Dạng lại mở miệng: “Nếu cứ tiếp tục tiêm như vậy, sẽ không muốn phụ nữ nữa? Hay là cả đàn ông cũng không muốn chạm vào luôn?”

Cơ mặt Chu Dịch khẽ co giật.

Giọng điệu Vương Vu Dạng lười nhác: “Nếu tôi nhớ không lầm, ở quân đoàn của cậu chỉ có hai người Trung Quốc, cậu là người thứ nhất, còn lại là một thiếu niên thiên tài công nghệ thông tin. Những người khác đều là nhân tài đến từ nhiều quốc gia, không có phụ nữ. Già trẻ lớn bé đều tràn đầy sức sống, khó tránh khỏi động chạm gây chuyện, hẳn có nhiều gay lắm.”

Rốt cuộc nhịp thở của Chu Dịch cũng không còn ổn định nữa, không nói lời nào đã dời bước xuống tầng, bước chân có phần lộn xộn.

Vương Vu Dạng lắc đầu cười một cái, vẫn còn ngây thơ thật.

Chu Dịch đứng dưới tầng hút thuốc, đợi người nọ xuống dưới liền hỏi: “Lúc trong phòng anh muốn nói gì?”

Vương Vu Dạng không trả lời mà hỏi lại: “Cậu không muốn biết tôi tra được bao nhiêu về cậu?”

Giọng điệu Chu Dịch lạnh lẽo cứng rắn: “Không muốn.”

“Thực ra cũng không có gì, tra được chiến công hiển hách của cậu, sức sống ngoan cường.”

Vương Vu Dạng vỗ vỗ chiếc áo thun dính đầy vôi trắng, thở dài ra chiều tiếc nuối: “Năm năm này tôi để ý tới cậu ấy lần, mỗi lần đều bất ngờ trước sự trưởng thành của cậu. Cậu là người trời sinh ăn chén cơm kia, thế mà lại lặng lẽ rời quân đoàn về nước.”

Hơi thở Chu Dịch lạnh lẽo: “Anh cho rằng tôi là thú cưng nhỏ anh nuôi?”

Vương Vu Dạng nhìn hắn từ trên xuống dưới: “Ai đi nuôi một con sói hung ác? Chờ lúc lớn để bị ăn thịt?”

Chu Dịch: “…”

Vương Vu Dạng nhìn thanh niên mặt lúc xanh lúc đen, cười ha hả đến mức vai run rẩy.

Trán Chu Dịch hằn lên mấy cái gân xanh: “Anh cười đủ chưa?”

Vương Vu Dạng chùi nước mắt trong khóe mắt, giương đôi ngươi ướt át nhìn hắn, giở giọng đáng thương: “Đã lâu chú không cười vui đến mức này, để chú cậu cười một chút thì làm sao?”

Vẻ mặt của Chu Dịch rất kinh khủng.

“Được rồi, không đùa cậu nữa.”

Vương Vu Dạng thở ra mấy hơi: “Người phụ nữ vào sau cậu là kiểu người phụ nữ chưa từng thấy trên thành phố, cẩu thả, tay chân không sạch sẽ, lúc đi cầm theo hai lọ mỹ phẩm, đoán chừng là hai lọ đắt giá nhất.”

Chu Dịch không nói gì.

Vương Vu Dạng biết hắn nhận ra trên bàn thiếu đi hai lọ, chủ phòng sắp xếp mỹ phẩm ngăn nắp hẳn có chứng cưỡng chế, nên nhìn ra rất rõ đã trống đi hai lọ.

Người lấy cũng không biết chỉnh trang một chút, quá ngu ngốc.

Chu Dịch trầm mặc hút thuốc, cau mày.

Vương Vu Dạng cầm đèn pin trên tay, bất thình lình lên tiếng: “Cậu đi massage ở tiệm gần quán ăn phải không?”

Tay kẹp điếu thuốc của Chu Dịch khẽ run, đống tàn tro rơi lả tả trên mặt đất.

Vương Vu Dịch nói: “Dẫn tôi đi.”

Tác giả có lời muốn nói:

Cảm ơn các bạn đã để lại bình luận, hẹn gặp vào ngày mai.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.