Hai người ôm ấp ở quán trà hồi lâu, lúc về hấp tấp từ biệt Triệu Tử Dật, hắn nhìn Giang Vu Thanh kéo Lục Vân Đình, tự hỏi hai người này chạy nhanh thế làm gì, mặt Giang Vu Thanh đỏ bừng, trong phòng nóng vậy sao?
Chẳng những mặt đỏ mà miệng cũng đỏ như ăn bánh cay, người Giang Châu có khẩu vị thanh đạm, quán trà này của hắn chỉ toàn món ngọt, sao mới ở trên lầu một canh giờ mà miệng đã đỏ rực thế kia?
Triệu Tử Dật nghĩ mãi không ra, nghe có người gọi mình nên không nghĩ thêm nữa mà bỏ qua chuyện này.
Mặt trời ngả về Tây, Lục Vân Đình và Giang Vu Thanh đi trên phố Chu Tước, đường sá nhộn nhịp, tiếng rao hàng vang lên không ngớt, hết sức náo nhiệt. Thật ra hai người ít khi có dịp rảnh rỗi dạo phố như vậy, vì đông quá nên Giang Vu Thanh đi sát Lục Vân Đình để đề phòng có người đụng vào hắn, cũng quên béng chuyện tuyên dâm ban ngày trong quán trà, ngoại trừ miệng vẫn còn sưng đỏ thì vẻ mặt y đã trở lại bình thường.
Lục Vân Đình vốn tinh ý nên dễ dàng phát hiện ra động tác nhỏ của Giang Vu Thanh, khóe miệng nhếch lên, âm thầm nắm tay y. Giang Vu Thanh khẽ giật mình, trong lòng ngọt như mật nhưng lại ho khan một tiếng rồi định rút tay ra, “Thiếu gia, đang ở ngoài đường mà, coi chừng người ta thấy đó.”
Lục Vân Đình hời hợt hỏi: “Thấy thì sao?”
Giang Vu Thanh nói: “Ngại lắm ạ.”
Lục Vân Đình cười nhìn y, “Để ta xem ngại cỡ nào?”
Giang Vu Thanh lẩm bẩm: “Không thấy được đâu,” y quay đầu nhìn dãy tiệm trên phố, phố Đông Thị có rất nhiều cửa hàng vàng ngọc, cửa hàng tơ lụa cũng không ít, y sực nhớ ra gì đó nên nói: “Sinh nhật thiếu gia năm nay vừa đến quan lễ rồi nhỉ.”
Nam tử Đại Chu hai mươi tuổi cập quan, thời nay gọi là quan lễ. Quan lễ ở tiền triều rất long trọng, sĩ tộc noi theo tập tục xưa, những năm gần đây có nhiều quý tộc mới cũng bắt chước. Sinh nhật Lục Vân Đình vào mùa thu, Lục gia đã chuẩn bị từ lâu, ông bà Lục hết sức coi trọng việc này, dù sao đây cũng là sinh nhật có ý nghĩa trọng đại với Lục Vân Đình.
Lục Vân Đình ậm ừ nhưng trong lòng chẳng mấy quan tâm, chỉ nghĩ mình thêm một tuổi thì Giang Vu Thanh cũng thêm một tuổi, hai người họ…… có thể chính thức thành hôn rồi.
Tam thư lục lễ, chiêu cáo thiên địa.
Giang Vu Thanh lẩm bẩm: “Nam tử trước khi đón dâu nhất định phải cập quan, thiếu gia cập quan xong là có thể kết hôn rồi.”
Lục Vân Đình giật mình nhìn Giang Vu Thanh, cập quan xong mới cưới là tập tục xưa, nam tử Đại Chu thành hôn sớm, ở đâu cũng có người thành thân lúc mười bảy mười tám tuổi. Hắn nghĩ Giang Vu Thanh nói lời này…… chẳng lẽ muốn ám chỉ hai người vốn có thể thành hôn từ lâu mà vẫn lề mề chưa cưới, đây là…… đang nhắc khéo hắn sao?
Lục Vân Đình không giấu được ý cười trong mắt, còn hơi ngại ngùng, Giang Vu Thanh cũng quá thẳng thắn rồi! Hắn nắm chặt tay Giang Vu Thanh nói: “Tất nhiên rồi, chờ thời cơ chín muồi sẽ thành hôn ngay.”
Giang Vu Thanh sững sờ, không ngờ Lục Vân Đình cũng háo hức thành hôn như vậy. Y nhớ lại lúc ở quán trà, Trần Ngọc Sênh nói sau này Nguyễn Tầm phải tìm quý nữ vọng tộc để thành hôn, sao có thể hẹn hò với con hát cả đời được? Có lẽ Lục Vân Đình cũng vậy, y xung hỉ chỉ là tùy cơ ứng biến mà thôi, giờ Lục Vân Đình đã khỏe mạnh, lời tiên đoán sống không qua nhược quán tất nhiên là không tính, hôn thư của họ…… có lẽ cũng vô hiệu.
Lục Vân Đình là con trưởng của Lục thị ở Giang Châu, tương lai phải kế thừa gia nghiệp, sao có thể thành thân với một nam tử được chứ?
Giang Vu Thanh luôn xem mình là người Lục gia mua về, có thể là người hầu, là thư đồng, là bạn của Lục Vân Đình chứ chưa từng xem hôn sự của y và Lục Vân Đình là thật. Không hiểu sao nghĩ đến chuyện Lục Vân Đình sắp cưới người khác làm vợ, trong lòng y bỗng chua xót khó tả.
Giang Vu Thanh mím môi cụp mắt xuống, thấy Lục Vân Đình nắm tay mình thì thẫn thờ nghĩ tương lai Lục Vân Đình cũng sẽ nắm tay người khác thế này. Nghĩ vậy Giang Vu Thanh chợt thấy khó thở, lập tức nắm tay Lục Vân Đình thật chặt. Lục Vân Đình cười nói: “Đến lúc đó nhất định phải tổ chức lễ cưới thật linh đình cho cả thành Giang Châu cùng xem.”
Giang Vu Thanh “à” một tiếng rồi nhìn lảng đi chỗ khác nói: “…… Tốt lắm ạ.”
Lục Vân Đình bật cười, thấp giọng hỏi y, “Ngươi cũng thấy tốt à?”
Giang Vu Thanh nhìn hắn bằng đôi mắt trong veo đen láy, “Tất nhiên rồi ạ, hôn sự của thiếu gia ắt sẽ được trời đất chúc phúc, khách khứa tấp nập.”
Trong lòng Lục Vân Đình hơi thắc mắc sao lại là hôn sự của hắn chứ không phải hôn sự của họ, nhưng nghĩ đến chuyện hai người sắp thành hôn, Giang Vu Thanh còn nóng lòng muốn gả cho hắn, hắn vui quá nên cũng chẳng nghĩ gì nhiều.