Nghe Nói Nơi Phương Xa Có Người

Chương 40: Cậu xóa số cũ đi rồi thêm số hiện tại của tôi



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hôm nay là ngày 2 tháng 2 âm lịch, thường được gọi là ngày Rồng ngẩng đầu, theo lịch hoàng đạo thì ngày mùng 2 tháng 2 năm nay phù hợp cho việc an táng. Vì vậy Chương Đồng đã chọn ngày hôm nay là ngày để chôn cất Chu Nghiệp.

Mộ phần ở nghĩa trang đã mua xong từ lâu, đó là nghĩa trang Vân An nằm ở hướng bắc đường vành đai số bốn, phía Tây của thành phố Đông Phụ.

Vì Chu Nghiệp là con trai một, mà bố mẹ của ông ấy tuổi đã cao, nên ngày an táng có rất ít người thân và bạn bè đến đưa tiễn.

Sau khi đặt xong hũ tro cốt vào mộ phần, người thân và bạn bè đến đưa tiễn lần lượt rời đi. Cuối cùng chỉ còn lại góa phụ Chương Đồng và Chu Lạc Trần – con trai độc nhất của Chu Nghiệp im lặng đứng trước bia mộ.

Hôm nay lại là một ngày nắng đẹp, dù sao bây giờ cũng là xuân tháng ba rồi, khắp nơi đều có thể thấy được dấu hiệu của mùa xuân.

Bia mộ được làm từ đá hoa cương đánh bóng màu trắng sừng sững uy nghiêm, dưới ánh nắng mặt trời phản chiếu ánh sáng chói mắt, Chu Lạc Trần hơi nheo mắt, nhìn chằm chằm vào tấm hình đen trắng được khắc trên bia mộ.

Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương – Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn

Người đàn ông trung niên trong hình là bố của cậu ta, là người yêu thương cậu ta nhất trên đời này, nhưng thời gian của ông ta dường như đã vĩnh viễn dừng lại ở khoảnh khắc này.

Vào đêm tin dữ ập đến, thế giới của cậu ta hoàn toàn sụp đổ, không có cách nào hàn gắn lại nữa. Vì vậy đến tận bây giờ cậu ta vẫn không thể nào chấp nhận được sự thật rằng bố cậu ta đã qua đời.

Từ nay về sau, trên đời này đã không còn ai thật lòng yêu thương cậu ta nữa rồi.

Người phụ nữ đứng bên cạnh cậu ta bỗng nhiên thở dài: “Về thôi con, trời lạnh rồi, bệnh của con vừa mới khỏi.”

Vào ngày hỏa táng bố thì cậu ta bị bệnh, sốt liên tục không rõ nguyên nhân, cho đến ngày hôm trước mới hoàn toàn hết sốt.

Thời tiết lúc này hơi lạnh, dù sao cũng đang là tiết lạnh mùa xuân, nhưng cậu ta không muốn đi, nhất là sau khi người phụ nữ bên cạnh lên tiếng.

Cậu ta lại nhìn chính giữa tấm bia mộ có khắc hai cái tên theo hàng dọc, màu xám là tên của bố cậu ta, màu vàng là tên của người còn sống, cậu ta chậm rãi đọc: “Chương Đồng.”

Người phụ nữ sửng sốt, vừa kinh ngạc lại khó hiểu nhìn con trai mình: “Con gọi mẹ là gì?”

Chu Lạc Trần vô cảm nhìn về phía mẹ mình: “Chương Đồng.” Cậu ta khẽ cười lạnh, “Bây giờ bà đắc ý lắm đúng không? Cuối cùng bố cũng đã mất, bà được tự do rồi, có thể đi tìm tình nhân cũ của bà được rồi.”

Mặt Chương Đồng đỏ bừng, tức giận: “Chu Lạc Trần, mẹ là mẹ của con!”

Chu Lạc Trần mỉm cười: “Bà là mẹ của Lương Vân Tiên, không đúng, là bà muốn làm mẹ của Lương Vân Tiên nhưng Lương Cố không cho bà cơ hội. Bây giờ chồng bà chết rồi, bà có thể đi hỏi thử Lương Cố xem có muốn có thêm vợ nhỏ hay không. Nếu như ông ta đồng ý thì bà đi l@m tình nhân cho ông ta cũng được, tôi không phản đối, chỉ cần bà không thấy xấu hổ là được.”

Đôi mắt Chương Đồng đỏ bừng, toàn thân run rẩy, bà ta đột nhiên nâng tay lên, tức giận tát cậu ta một bạt tai.

Chu Lạc Trần không động đậy, gằn từng chữ sắc bén công kích mẹ mình: “Rốt cuộc bà ấm ức cái gì? Bà ở bên cạnh bố tôi nhiều năm như vậy, đã phải tự mình kiếm một đồng tiền nào chưa? Đồ bà ăn, quần áo bà mặc, không phải đều dùng tiền của bố tôi mua hết à? Cho dù ông ấy chết thì từ nay về sau bà cũng phải sống dựa vào tài sản ông ấy để lại, bà có tư cách gì để ấm ức? Có tư cách gì hận ông ấy?” Trong mắt cậu ta ngập tràn oán hận và chán ghét, giống như người đứng trước mặt cậu ta không phải là mẹ mà là kẻ thù của cậu ta, cho nên những gì cậu ta nói đều vô cùng tàn nhẫn, “Vì sao ông ấy chết bà có biết không? Nếu không phải vì bà thì ông ấy sẽ đi ra ngoài uống rượu sao? Là bà ép ông ấy đến chết! Là bà hại chết bố tôi! Chương Đồng! Bà là sát nhân! Tại sao người chết không phải là bà!”

Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương – Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn

Câu nói sau cùng, cậu ta gần như hét lên.

Cậu ta cực kỳ hận người phụ nữ trước mặt, hận không thể để bà ta chết ngay lập tức, lập tức biến mất.

Chương Đồng ngây như phỗng nhìn chằm chằm con trai mình, tầm mắt dần mơ hồ, nước mắt tuôn trào.

Đôi mắt Chu Lạc Trần cũng đỏ ngầu, cậu ta hít một hơi thật sâu rồi hất cằm về phía dãy núi xanh xa xa: “Bà có thấy chỗ đó không? Chính là ngọn núi hoang đó, chẳng phải bà không thích bố tôi sao? Chẳng phải bà không muốn ở bên cạnh ông ấy sao? Được, tôi chiều bà, chờ bà chết đi tôi sẽ tìm người ném tro cốt của bà đến đó, để bà trở thành cô hồn dã quỷ, muốn tìm ai thì tìm người đó.”

Cậu ta cố ý nói rõ là tìm người ném tro cốt, chứ không phải tự tay mình ném.

Có thể thấy cậu ta thực sự hận mẹ mình, dù sống hay chết cũng không muốn gặp lại bà ta.

Tim Chương Đồng như bị dao đâm, bất lực nhìn con trai, khóc không thành tiếng.

Chu Lạc Trần phớt lờ mẹ mình, sau khi nhìn kỹ bia mộ bố mình lần cuối thì xoay người rời đi, từng bước một bỏ rơi mẹ cậu ta lại phía sau lưng.

Kể từ hôm nay bà ta không còn là mẹ của cậu ta nữa, cậu ta cũng sẽ không gọi bà ta là mẹ, từ nay bà ta chỉ là một người phụ nữ tên Chương Đồng.

Cậu ta cũng không thể sống chung một nhà với bà ta nữa, chỉ cần vừa nhìn thấy Chương Đồng cậu ta sẽ nhớ đến người bố quá cố. Cho nên cậu ta rời khỏi nhà đến sống cùng với ông bà nội.

So với Chương Đồng, ông bà nội mới là những người thân ruột thịt duy nhất của cậu ta trên đời này.

Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương – Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn

Thời gian đếm ngược đến kỳ thi tuyển sinh đại học đã thay đổi từ 100 ngày xuống còn 90 ngày, rồi từ 90 ngày còn lại 70 ngày nhanh như bóng ngựa phi qua cửa sổ, chớp mắt đã đến tháng tư ấm áp.

Kết quả của kỳ thi thử thứ hai đã có, Lục Vân Đàn lần đầu tiên thi đạt được khoảng thứ hạng 350 của khối, cụ thể điểm thi lần này cô xếp hạng 349, nhưng! Đây thực sự nằm trong khoảng thứ hạng 350!

Buổi sáng chủ nhật có thành tích, tới gần trưa kết quả được gửi dưới dạng thông báo của nhà trường về điện thoại phụ huynh. Lúc ấy quý bà Kỷ Tuyết Sam với đầy lô cuốn màu hồng trên đầu đang nấu cơm trong bếp, sau khi nhìn thấy thông tin trên điện thoại thì bà sững sờ, hoàn toàn sững sờ, thậm chí còn nghi ngờ rằng có phải giáo viên đã gửi nhầm thành tích của học sinh khác cho bà hay không.

Nhìn chằm chằm màn hình điện thoại tầm mười giây, quý bà Kỷ đưa ra một quyết định trẻ con, gửi wechat cho chủ nhiệm lớp:【Thầy Kim à, lần này Vân Đàn nhà tôi thực sự đạt xếp hạng 349 ư? Tiếng Anh thi được 90 điểm? Không phải thầy đang gửi nhầm người chứ? 】

Chủ nhiệm lớp họ Tạ vô cùng chắc chắn trả lời:【 Không nhầm, đúng là thành tích của Vân Đàn 】Ngay sau đó còn tuyên dương Lục Vân Đàn:【 Gần đây Vân Đàn rất nỗ lực, là ngôi sao tiến bộ của lớp! 】

Sau khi đọc câu trả lời của chủ nhiệm lớp ba lần, quý bà Kỷ Tuyết Sam lập tức tắt bếp. Sau đó bà bắt đầu điên cuồng chuyển tiếp thành tích của con gái vào các nhóm wechat mà bà có thể thoải mái nói chuyện, bao gồm cả nhóm săn sale Pinduoduo. Rồi sau đó bà cởi bỏ tạp dề trên người, phóng khoáng ném bên bếp. Tiếp theo bà trút sạch cái giỏ mới vừa chứa đầy thức ăn rồi xách cái giỏ không, lấy danh nghĩa đi mua thức ăn kiêu hãnh bước ra ngoài.

Trong vòng nửa giờ, toàn bộ người dân trên phố cổ đều biết con gái nhà họ Lục lần thi thử thứ hai này đạt xếp hạng 349 của khối và được giáo viên chủ nhiệm khen ngợi là ngôi sao tiến bộ của lớp.

Nếu là con của nhà khác thì sẽ thấy hành động của mẹ mình cực kỳ xấu hổ, cực kỳ mất mặt, còn đặc biệt là không ra làm sao. Nhưng Lục Vân Đàn cũng không phải là người bình thường, cô cảm thấy mẹ mình làm rất tốt! Làm vô cùng tốt! Nếu không làm sao mọi người biết được cô đã cố gắng như thế nào ở trường chứ? Làm sao mà biết cô là ngôi sao tiến bộ? Làm sao biết cô học tốt như thế nào? Đương nhiên là phải chính miệng nói cho người ta biết!

Nếu chuyện gì cũng giấu giếm thì sao khắp nơi ăn mừng được!

Ngoài ra, hiếm khi có một lần cô thi tốt như thế, không khoe khoang một chút được ư? Lỡ như lần sau thi không tốt thì làm sao giờ? Không phải là sẽ không còn cơ hội khoe khoang nữa sao?

Cho nên, cô cũng giống như mẹ mình, giây phút biết được thành tích thì nóng lòng muốn cho cả thế giới biết mình thi đạt xếp hạng thứ 349. Việc đầu tiên cô làm là gửi wechat cho Lương Vân Tiên, nhưng cách nói rất khéo léo, không nói thẳng mình thi xếp hạng bao nhiêu mà hỏi trước: 【Thư sinh thối, thi thử lần hai này cậu tiến bộ bao nhiêu bậc á? 】

Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương – Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn

Lương Vân Tiên trả lời tin nhắn rất nhanh, cũng rất phối hợp: 【Không có tiến bộ.】

Hạng nhất khối làm gì có không gian tiến bộ, nhưng Lục Vân Đàn cũng không tự coi nhẹ mình, rất tự tin trả lời: 【Tôi tiến bộ hơn 50 bậc lận đó! Tôi thi được xếp hạng 349!. 】

Lương Vân Tiên biết cô muốn nghe những gì: 【Nữ hiệp Đàn nỗ lực phấn đấu hết mình, hăng hái vươn lên, tôi tự nhận không bằng. 】

Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương – Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn

Lục Vân Đàn kiêu ngạo nhếch môi, lại kiêu ngạo trả lời: 【Hừ ~. 】Sau đó cô cầm điện thoại chạy đến Tây sương phòng tìm bố cô trước, rồi lại tìm đến anh trai, còn tiểu đệ Tiểu Thanh thì đã học xong về nhà. Thiếu đi một người để khoe khoang nên cô có hơi buồn chán, nhưng bởi vì thành tích thi cử lần này xuất sắc nên trước khi đi học mẹ cô đã cho cô gấp đôi tiền sinh hoạt phí.

Vào lúc 1h30 chiều, bang chủ Đàn mang theo chiếc cặp sách nhỏ và bốn trăm nhân dân tệ trong túi, cô cưỡi chiếc xe máy điện yêu quý của mình, hùng dũng oai phong hiên ngang lẫy lừng đi đến trường.

Giữ vững quan niệm “trong túi có tiền nhất định phải tiêu nếu không tiêu là không tôn trọng đồng tiền”, bang chủ Đàn quyết định đi mua sắm ở siêu thị lớn trước cổng trường rồi mới đến lớp.

Sau khi sắp xếp xong hành lý ở kí túc xá, cô đeo cặp đến siêu thị. Lúc đi ngang qua kí túc của nam sinh, cô nhìn thấy Lương Vân Tiên đang rẽ từ lối rẽ trước ký túc xá ra đường lớn nên lập tức gọi lớn: “Thư sinh thối!”

Lương Vân Tiên dừng bước, quay đầu nhìn sang.

Lục Vân Đàn nhanh chóng chạy về phía anh: “Cậu muốn đi siêu thị sao?”

Lương Vân Tiên vốn không định đi siêu thị, nhưng anh lại trả lời: “Ừ.”

Lục Vân Đàn nhiệt tình rủ rê: “Chúng ta đi chung đi!”

Lương Vân Tiên: “Được.”

Hai người đi sánh bước cùng nhau từ từ đi đến cổng trường, Lục Vân Đàn quay qua nhìn Lương Vân Tiên, ánh mắt sáng lấp lánh: “Đúng rồi, cậu biết chuyện tôi đạt được khoảng thứ hạng 350 của khối đúng không?”

Lương Vân Tiên cười bất lực: “Biết, cậu đã…” Còn chưa nói dứt câu, anh bỗng nhiên nhận ra ẩn ý trong câu hỏi này là gì, lập tức kìm cương ngựa bên bờ vực thẳm, thay đổi lời nói, “Cậu chỉ gửi cho tôi một tin nhắn wechat, nhưng tôi không biết tình hình cụ thể. Cậu có thể cho tôi biết cậu đã làm như thế nào để tiến bộ nhiều như vậy không? Tôi muốn học hỏi một chút.”

Lục Vân Đàn đúng là có ý đó nên vui vẻ gật đầu: “Được thôi!” Sau đó bắt đầu tự tuyên dương những vất vả và gian khổ của bản thân, “Mỗi sáng tôi dậy từ 5h30, đến 5h40 đã ra khỏi ký túc xá. Gần như mỗi ngày tôi đều là người đến lớp đầu tiên. Sau đó thì tôi bắt đầu học, học tập chăm chỉ cho đến 10h25 đêm mới trở về kí túc xá. Tiếp theo tôi lại nằm trong chăn học bài, học mãi đến hơn 12 giờ mới đi ngủ.”

Lương Vân Tiên cố nén cười, vừa nghiêm túc vừa trịnh trọng khen ngợi cô: “Cậu thật sự rất giỏi!”

Lục Vân Đàn mỉm cười, mắt cũng cười híp lại, cả người hiện rõ hai chữ “Hài lòng”.

Cô nói lải nhải nhiều như vậy chỉ để đổi lấy một câu khen ngợi, hệt như một đứa trẻ ba tuổi. Lương Vân Tiên nhìn cô, cuối cùng anh không nhịn được bật cười.

Lúc này đang là giờ cao điểm trở lại trường học, học sinh ra vào trường học rất nhiều, phía bên lề đường đang đậu đủ các loại xe ô tô riêng đưa con đến trường.

Sau khi đi ra ngoài cổng trường, Lương Vân Tiên vô tình nhìn thấy Chương Đồng trong đám người.

Chương Đồng cũng nhìn thấy anh, nhưng bà ta không đến hỏi thăm anh như thường lệ, chỉ là lúc nhìn thấy nhau bà ta hơi cúi đầu, khẽ gật đầu với anh.

Lương Vân Tiên cũng gật đầu chào lại bà ta.

Nhưng điều khiến anh cảm thấy kỳ lạ là Chu Lạc Trần không ở cạnh bà ta.

Kể từ khi bắt đầu học kỳ mới Chu Lạc Trần chưa từng đến trường. Hôm nay Chương Đồng lại đột nhiên xuất hiện ở đây, có phải là cuối cùng Chu Lạc Trần đã đi học?

Đèn đỏ chuyển sang xanh, Lục Vân Đàn bỗng kéo tay áo anh: “Đi mau! Đèn xanh rồi!”

Lương Vân Tiên hoàn hồn, cùng cô băng qua đường quốc lộ, đi về phía siêu thị.

Tầm mắt Chương Đồng cứ dính chặt trên bóng lưng của Lương Vân Tiên —— Anh thật sự rất giống bố của anh —— Mãi đến khi bóng dáng của anh biến mất ở sau cửa siêu thị, bà ta mới khẽ thở dài, thu hồi ánh nhìn của mình.

Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương – Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn

Mấy phút sau, một chiếc taxi dừng bên lề đường. Sau khi cửa mở, Chu Lạc Trần mặc đồng phục học sinh từ trong xe bước ra, một tay cầm cặp một tay đóng cửa xe.

Chương Đồng lập tức đi về phía cậu ta, thân thiết gọi: “Thần Thần.”

Chu Lạc Trần nhíu mày, vừa bất lực vừa chán ghét nhìn mẹ mình: “Ai bảo bà tới đây?” Khoảng thời gian này cậu ta luôn ở nhà ông bà nội, hôm nay cũng là từ nhà ông bà nội đến trường.

Thật ra cậu ta cũng không muốn đến trường, vì cậu ta vẫn chưa thoát khỏi bóng ma tâm lý về cái chết của bố mình, cũng không có can đảm đối diện với ánh mắt khác thường của thầy cô và bạn bè. Cậu ta không muốn bị đồng cảm, không cần sự thương hại, cũng không muốn bị khinh thường. Cho nên cậu ta chỉ muốn co đầu rụt cổ ở nhà, khép kín cuộc sống của mình. Nhưng ông bà nội không yên tâm nên liên tục khuyên cậu ta đến trường học, cậu ta không nỡ để cho hai người già lo lắng nên mới tới trường.

Nhưng không ngờ lại gặp mẹ mình ở cổng trường.

Cậu ta không hề muốn gặp bà ta chút nào, thậm chí còn hối hận vì đã xin chỉ tiêu đề cử vào đại học Đông Phụ. Lẽ ra cậu nên xin vào một trường học ở nơi khác, rời khỏi Đông Phụ, cách Chương Đồng càng xa càng tốt.

Vẻ mặt và giọng nói của Chương Đồng đều mang theo chút lấy lòng: “Ông bà nội gọi điện cho mẹ nói hôm nay con trở lại trường, mẹ đến thử xem con có thiếu thứ gì hay không? Mẹ đi mua cho con.”

Chu Lạc Trần mỉm cười: “Ồ, thật là hiếm thấy, bà còn biết quan tâm đ ến tôi như thế này nữa sao?”

Chương Đồng chau mày lo lắng, cực kỳ bất lực: “Thần Thần, mẹ là mẹ của con, sao lại không quan tâm con được chứ?”

Chu Lạc Trần không bị thuyết phục: “Tỉnh lại đi, đừng mèo khóc chuột giả từ bi. Bà đi mà quan tâm con ruột của bà đi, đợi cậu ta đến thì đưa cậu ta đi vòng vòng siêu thị đối diện, xem thử cậu ta cần gì.” Vừa dứt lời, cậu ta hất cằm về hướng siêu thị đối diện, sau đó giật mình.

Cậu ta nhìn thấy Lương Vân Tiên và Lục Vân Đàn.

Hai người họ đang đi cùng nhau, vừa nói vừa cười từ trong siêu thị đi ra.

Trong tay Lương Vân Tiên cầm một túi đồ màu trắng nặng trĩu, Lục Vân Đàn không cầm gì cả, chỉ bưng một hộp oden* nóng hổi mới vừa múc ra khỏi nồi.

(*oden: Oden là một món ăn phục vụ trong nồi của Nhật Bản, gồm một số nguyên liệu như trứng luộc, daikon, konjac, và chả cá đã chế biến được hầm trong nước dùng dashi nhạt có vị nước tương. Thành phần sẽ thay đổi theo từng khu vực và giữa mỗi hộ gia đình. Karashi thường được sử dụng làm gia vị.)

Có lẽ vì không muốn băng qua đường khi đang ăn, Lục Vân Đàn dứt khoát đứng trước cửa siêu thị ăn oden.

Lương Vân Tiên xách đồ, đứng ở bên cạnh chờ cô.

Chu Lạc Trần vô thức nghiến chặt răng, mặt không cảm xúc nhìn hai người đối diện đường, đôi môi mỏng dần mím chặt thành một đường thẳng cứng nhắc.

Cậu ta không cam tâm, cũng không phục.

Dựa vào đâu chứ? Dựa vào đâu mà Lương Vân Tiên có mọi thứ? Có người mình thích, có bố mẹ yêu thương, có gia đình hoàn chỉnh, có tuổi thơ tốt đẹp, cậu ta thì chẳng có gì.

Không công bằng.

Thật sự không công bằng.

Dựa vào đâu mà cuộc sống của Lương Vân Tiên thì thuận buồm xuôi gió, còn cậu ta lại phải trải qua đau khổ và bất lực? Tại sao người chết là bố của cậu ta? Tại sao người chết không phải là Lương Cố?

Người đáng chết là Lương Cố! Cũng bởi vì ông ấy mới dẫn đến mọi chuyện như bây giờ!

Vào giây phút này sự thù hận của Chu Lạc Trần với Lương Vân Tiên đột ngột tăng thêm, đạt tới mức độ trước nay chưa từng có, thậm chí cậu ta còn ghét cả Lục Vân Đàn —— Chẳng phải cậu luôn miệng nói thích tôi sao? Tại sao cứ thông đồng với Lương Vân Tiên? Tóm lại tôi không bằng cậu ta ở chỗ nào?

Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương – Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn

Chương Đồng nhận ra con trai có vẻ khác thường, bà ta nhìn theo tầm mắt cậu ta. Sau khi nhìn thấy đôi trai gái đứng trước cửa siêu thị, trong phút chốc bà ta nhớ đến lời Tống Từ từng nói: Đó là cô gái mà con trai tôi thích, bảo con trai cô cách xa con bé chút.

Chương Đồng nín thở, mím đôi môi khô khốc: “Thần Thần à,” bà ta nhìn con trai mình, thử dò hỏi, “Giữa con và Vân Tiên không có mâu thuẫn gì chứ?”

Chu Lạc Trần không nhìn họ nữa mà nhìn sang Chương Đồng: “Bà cảm thấy thế nào?”

Chương Đồng: “Không phải con và Vân Tiên luôn là bạn tốt sao?”

Chu Lạc Trần hỏi ngược lại: “Ai nói với bà?” Trong lòng ôm ý định trả thù, cậu ta cố ý nói với mẹ mình, “Cậu ta cướp người con gái tôi thích.”

Chương Đồng trơ như phỗng, sâu trong lòng bà ta đột nhiên dâng lên một nỗi sợ hãi không kiềm chế được: Bà ta sợ con trai mình sẽ trở thành Chu Nghiệp thứ hai.

Bà ta vừa vội vàng vừa hoảng sợ: “Nhưng mà, đó, đó là cô gái Vân Tiên thích mà!”

Dựa vào đâu mà cậu ta phải nhường Lục Vân Đàn cho Lương Vân Tiên chứ? Dựa vào đâu mà cậu ta không thể biến Lục Vân Đàn thành Chương Đồng thứ hai? Cậu ta nên cướp lại cô từ lâu, nếu trên thế giới đã có một Chương Đồng, thì sẽ có thêm một Chương Đồng thứ hai.

Lục Vân Đàn đã ăn xong oden, khi đang băn khoăn không biết dùng gì để lau miệng thì Lương Vân Tiên kịp thời đưa khăn giấy sạch đến. Lục Vân Đàn cười hì hì rồi vội vàng đổi hộp giấy không lấy một miếng khăn giấy. Sau khi lau mỡ dính trên miệng và hai tay, cô không được tử tế nhét khăn giấy bẩn vào hộp giấy không trên tay Lương Vân Tiên.

Lương Vân Tiên bất lực mỉm cười rồi cầm hộp giấy không đi tới thùng rác bên đường.

Chờ sau khi anh vứt rác xong, hai người cùng chờ đèn đỏ rồi băng qua đường.

Lúc sắp đến cổng trường, bước chân Lục Vân Đàn đột nhiên ngừng lại. Cô ngây ngốc nhìn cách đó không xa, khó tin nói với Lương Vân Tiên: “Chu Lạc Trần? Cậu ta quay lại trường rồi!”

Từ khi tựu trường đến nay cậu ta vẫn không đi học.

Lương Vân Tiên lập tức dừng chân, nhìn theo hướng cô vừa nói.

Chu Lạc Trần mặc đồng phục học sinh mùa xuân đi đến chỗ hai người họ.

Lục Vân Đàn hơi mơ hồ, bởi vì họ đã lâu không gặp nên cô thấy có chút xa lạ với Chu Lạc Trần —— Mặc dù vẫn nói chuyện trên Wechat hàng đêm, nhưng cô vẫn luôn cảm thấy kỳ lạ, giống như người thường xuyên cùng cô nhắn tin trên Wechat không phải là Chu Lạc Trần vậy —— Cô lại có cảm giác giống như đang gặp mặt bạn trên mạng ngoài đời, trong lúc nhất thời không biết nên cư xử thế nào mới đúng.

Chu Lạc Trần làm như không thấy Lương Vân Tiên mà đi thẳng tới trước mặt Lục Vân Đàn: “Đã lâu không gặp.”

Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương – Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn

Lục Vân Đàn nhìn cậu ta, thành thật nói: “Đúng vậy, lâu quá không gặp.” Thực ra cô rất muốn hỏi nhà cậu ta đã xảy ra chuyện gì, nhưng lại ngại hỏi thẳng, nếu không trông cô có vẻ tọc mạch kỳ cục. Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cô nghĩ ra cái cớ, “Lương Vân Tiên cứ hỏi tôi nhà cậu xảy ra chuyện gì nhưng tôi không biết. Hay là tự cậu nói với cậu ấy đi.”

Lương Vân Tiên: “…”

Chu Lạc Trần ngước mắt nhìn về phía Lương Vân Tiên. Nói thật, cậu ta hơi kinh ngạc, cậu ta vốn tưởng rằng Lương Vân Tiên nhất định sẽ nói chuyện bố cậu ta uống rượu rồi chết đột ngột cho Lục Vân Đàn nghe Nói cho tất cả bạn học để cho tất cả mọi người biết rằng bây giờ Chu Lạc Trần là một đứa trẻ không có bố, để tất cả mọi người đều cười nhạo bố cậu ta là tự uống rượu đến chết. Nhưng không ngờ anh lại không nói gì.

Có lẽ ban đầu cậu ta cũng không nên cho rằng Lương Vân Tiên sẽ tùy ý lan truyền tin tức bố cậu ta chết. Bởi vì Lương Vân Tiên cũng giống như bố anh Lương Cố, là một ngụy quân tử giả vờ thanh cao, luôn bày ra dáng vẻ cao cao tại thượng, dáng vẻ đạo mạo nghiêm trang, sao có thể quan tâm chuyện vặt của người khác chứ?

“Thân thể của bố tôi không khỏe, gần đây tôi luôn ở bệnh viện chăm sóc ông ấy.” Chu Lạc Trần cứ thế giải thích nguyên nhân gần đây mình không đến trường.

Lục Vân Đàn: “Ồ, thì ra là thế.”

Chu Lạc Trần lại nhìn qua Lương Vân Tiên, sau đó mặt không đổi sắc nói với Lục Vân Đàn: “Đúng rồi, tôi mới đổi tài khoản Wechat, cậu xóa số cũ đi rồi thêm số hiện tại của tôi.”

Toàn thân Lương Vân Tiên cứng đờ như bị sét đánh, kinh ngạc nhìn chằm chằm Chu Lạc Trần.

Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương – Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn

Chu Lạc Trần nhắm mắt làm ngơ, không cần suy nghĩ nói với Lục Vân Đàn: “Bây giờ xóa luôn đi, tôi nhìn cậu xóa.”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.