*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đối với Lục Vân Đàn, buổi tối hôm kỳ thi đại học kết thúc không hề thoải mái như trong tưởng tượng.
Mặc dù gánh nặng học tập trên vai đã không còn nữa, nhưng trong lòng cô vẫn còn nặng trĩu.
Vào lúc hơn 6 giờ chiều, Hạ Tây Dương đã gửi một tin nhắn vào trong nhóm nhỏ Thanh Vân Bang của họ, rủ mọi người buổi tối ra ngoài chơi. Lý Nguyệt Dao và Lý Hàng cũng vui vẻ đến nơi đã hẹn, chỉ có cô và Lương Vân Tiên không đi. Cô lấy lý do vắng mặt là vì tối hôm nay trong nhà có người lớn mời ăn cơm, còn lý do của Lương Vân Tiên là do anh phải đi thăm họ hàng. Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương – Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn
Lý do Lục Vân Đàn đưa ra là bịa đặt, vì cô không có tâm trạng đi chơi, cũng lo rằng tâm trạng sa sút của mình sẽ làm ảnh hưởng đến tâm trạng tốt của ba người Hạ Tây Dương. Nhưng trong lòng cô hiểu rõ những gì Lương Vân Tiên nói chắc chắn là thật, tối nay anh phải đi tạm biệt họ hàng.
Ăn tối xong anh trai cô cũng nói sẽ dẫn cô ra ngoài chơi, còn bảo mời cô xem phim nhưng cô vẫn từ chối. Dường như có một vách tường vô hình đang ngăn cách cô với thế giới rộng lớn, mọi vui buồn trên đời đều không liên quan gì đến cô. Cô cũng không quan tâm, không muốn tham gia, chỉ muốn ở một mình.
Thế là cô nhốt mình trong phòng, ngay cả đèn cũng lười bật, không làm gì cả, chỉ ngồi xếp bằng ngẩn người trên thảm.
Thế nhưng đêm dài đằng đẵng, trong hoàn cảnh cực kỳ cô đơn, bóng đêm giống như có thể hóa thành dây leo vô hình. Bất thình lình dùng những sợi dây leo dài phủ đầy gai nhọn tóm lấy mọi sinh vật còn sống trong không gian. Những sợi dây mảnh lượn quanh quấn chặt lấy cơ thể con mồi, hơn nữa còn đang liên tục siết chặt lại cho đến khi con mồi nghẹt thở mà chết.
Lục Vân Đàn dần dần cảm thấy nghẹt thở, thế là cô quyết định tìm chút việc để làm, nếu không thì thực sự cô sẽ rất khó chịu.
Cô đứng dậy khỏi thảm, đi từ phòng ngủ đến phòng sách, mở đèn rồi rút từ trên kệ sách ra một cái hộp bằng giấy màu nâu nhạt. Sau đó cô đặt cái hộp lên bàn học rồi mở nắp ra.
Trong hộp được xếp rất nhiều món đồ chơi nhỏ, đa số đều làm bằng giấy, các loại giấy Vân Tiên* nhiều màu sắc khác nhau, trên bề mặt mỗi tờ giấy Vân Tiên đều có nhiều nếp gấp, còn có thêm mấy dòng chữ.
(*giấy Vân Tiên: Loại giấy có in hoa văn đám mây dùng để viết thư, gấp giấy.)
Những tờ giấy Vân Tiên này đều là cô lấy từ bệ cửa sổ bên ngoài phòng học âm nhạc, chẳng qua là khi mới nhận được thì chúng được xếp thành đủ loại động vật nhỏ thôi. Để đọc được lời nhắn bên trong nên cô phải mở ra, nhưng bởi vì kỹ thuật xếp giấy của cô không tốt, không có khả năng xếp nó trở lại hình dạng ban đầu, nên chỉ đành bảo quản chúng ở hình dạng lúc chưa xếp.
Ở bên dưới những mảnh giấy Vân Tiên ấy còn có một bó hoa, nhưng lại chỉ có một cành hoa hồng được bao quanh bởi một đám cỏ đuôi chó, trông tương đối lạc quẻ.
Bó hoa này là do cô đã từng hứa hẹn với nghệ nhân xếp giấy, đợi sau khi anh biểu diễn xong sẽ tặng cho anh. Thật ra thì chỉ tặng cỏ đuôi chó là được, mục đích cô tặng thêm một bông hồng là vì muốn đổi lấy một bông hồng đỏ bằng giấy từ anh. . Thử 𝑡hách 𝑡ìⅿ 𝑡ra𝔫g gốc, géc gô — T𝙍uM T𝙍𝐔YeN.𝑉𝔫 —
Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương – Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn
Nhưng không ngờ Chu Lạc Trần lại từ chối hoa của cô, hơn nữa cũng không nhắc tới chuyện bông hồng giấy nữa.
Cũng không biết tâm trạng như thế nào mà cô lại không vứt bó hoa này mà vẫn giữ lại cho đến hôm nay. Đã gần ba năm, dù là hoa hồng hay là cỏ đuôi chó cũng đều đã bị thời gian rút sạch hơi nước, biến thành hình dạng khô cằn.
Đặt bên dưới bó hoa hồng là một tờ giấy khen, tờ giấy khen đầu tiên và cũng là duy nhất mà Lục Vân Đàn đã nhận được. Lương Vân Tiên đã thưởng nó cho cô, khen ngợi cô vì đã biểu hiện tốt trong kỳ học hè.
Cô cũng không hiểu tại sao mình lại cất tờ giấy khen trong chiếc hộp liên quan đến nghệ nhân xếp giấy. Nhưng cô cứ làm vậy bởi vì đặt ở chỗ khác cô không yên tâm, sợ bị mất, sợ bị hỏng, sợ mình quên. Thậm chí cô còn sợ bị chuột gặm, mặc dù từ trước đến nay cô chưa từng nhìn thấy con chuột nào trong phòng.
Lục Vân Đàn chớp chớp đôi mắt bỗng nhiên cảm thấy hơi cay, cẩn thận từng li từng tí rút tấm giấy khen bên dưới bông hoa hồng lên.
Giấy màu vàng cam sặc sỡ chói lọi, hai chữ “Giấy khen” được mạ vàng tỏa sáng lóa mắt dưới ánh đèn, những chữ viết khen thưởng đều được Lương Vân Tiên viết tay:
Học sinh Lục Vân Đàn.
Đã có biểu hiện xuất sắc trong kỳ học hè, đặc biệt khen thưởng để khuyến khích.
Ở góc phải dưới tấm giấy khen, còn được người trao tặng ký tên: Lương Vân Tiên.
Nét bút màu đen lưu loát sinh động, các nét móc ngang dọc đều rất khí khái, khiến người xem vui tai vui mắt, cứ ngỡ là bảng chữ mẫu, chỉ muốn dùng làm bảng chữ mẫu để viết theo.
Lục Vân Đàn cúi đầu nhìn tấm giấy khen chăm chú, không kiềm được mà duỗi ngón cái bàn tay phải, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt v e tên của Lương Vân Tiên.
Lúc tặng giấy khen hai người họ đã thương lượng, anh tặng cho cô một tấm giấy khen đổi lại cô phải nhớ đến anh trong mười năm.
Có lẽ bắt đầu từ khi đó Lương Vân Tiên đã biết mình sắp di dân đến Mỹ đúng không? Cho nên ý của anh là bắt đầu tính từ khi kết thúc kỳ thi đại học sao? Để cô nhớ về anh từ mười tám tuổi đến hai mươi tám tuổi?
Hừ! Cô đâu có hào phóng đến thế! Cô phải bắt đầu tính kể từ lần đầu họ gặp nhau, từ ba năm trước, bắt đầu tính từ lúc mười lăm tuổi!
Nếu như đến năm cô hai mươi lăm tuổi anh còn chưa trở về, cô sẽ xóa hết mọi ký ức về anh trong đầu mình, quên anh sạch sẽ!
Lục Vân Đàn lại chớp chớp đôi mắt hơi mờ mịt, hít hít mũi, khi đang định nhét tờ giấy khen trở lại đáy hộp, khóe mắt chợt lướt qua một tờ giấy Vân Tiên màu cam—— Tờ giấy này vốn được xếp thành một con hồ ly nhỏ, trên đó có ghi là: Trai đẹp, biên soạn lại《Xuân Nhật Tụng》.
Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương – Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn
Ma xui quỷ khiến cô lấy tờ giấy Vân Tiên này ra khỏi hộp, đặt nó lên bên dưới dòng chữ của tấm giấy khen.
Trước đây cô chưa bao giờ so sánh chữ viết của Lương Vân Tiên, chỉ từng so sánh chữ của Chu Lạc Trần: Đó là lúc học lớp mười, sau khi khai giảng chính thức không lâu nhà trường đã tổ chức một cuộc thi viết thư pháp bằng bút đầu cứng. Tác phẩm của người đoạt giải sẽ được trưng bày ở lối vào khu giảng dạy, Chu Lạc Trần chính là một trong những người đoạt giải.
Khi ấy cô đã xác định nghệ nhân xếp giấy là Chu Lạc Trần nên cũng không để ý đến những tác phẩm của người khác được trưng bày trên bảng, chỉ nhìn kỹ tác phẩm của cậu ta. Khoảnh khắc nhìn thấy nét chữ cô lại càng xác nhận nghệ nhân xếp giấy là cậu ta, bởi vì chữ viết thực sự quá giống nhau.
Nhưng bây giờ, sau khi so sánh với chữ viết của Lương Vân Tiên cô mới phát hiện, chữ viết của Chu Lạc Trần chỉ là giống nhau, còn chữ của Lương Vân Tiên thì là giống như đúc.
Trong nháy mắt Lục Vân Đàn nín thở, cực kỳ khiếp sợ trước phát hiện bất ngờ này, tim bỗng đập dồn dập, hô hấp cũng trở nên gấp gáp——
Tại sao lại như vậy chứ?
Rốt cuộc thì người thiếu niên đánh đàn dương cầm đó là ai?
Thật sự là Chu Lạc Trần ư?
Đáy lòng cô bắt đầu chấn động, núi đá sụp đổ, sóng biển cuồn cuộn, niềm tin cô kiên trì trong ba năm bỗng dao động mãnh liệt chỉ trong chốc lát:
Lương Vân Tiên từng nói anh và Chu Lạc Trần là học sinh của cùng một thầy dạy thư pháp.
Cô vẫn luôn cho rằng chữ viết của Lương Vân Tiên giống Chu Lạc Trần, nhưng bây giờ cô mới vỡ lẽ, rất có thể là chữ của Chu Lạc Trần giống Lương Vân Tiên.
Lương Vân Tiên mới là nghệ nhân xếp giấy, anh mới là người thiếu niên xếp giấy truyền thư với cô.
Lồ ng ngực Lục Vân Đàn phập phồng dữ dội, hơi thở gấp gáp và khó khăn. Cô đặt giấy Vân Tiên và giấy khen xuống, lao về phòng ngủ lấy điện thoại và bấm số của Lương Vân Tiên.
Anh nhận rất nhanh, giọng dịu dàng: “Alo? Sao thế?”
Lục Vân Đàn há hốc miệng, khi định hỏi anh thì đột nhiên nhớ đến một chuyện: Cô đã từng thăm dò anh, nhờ anh xếp một cái thuyền nhỏ nhưng anh từ chối, anh nói anh không biết xếp giấy.
Thật sự không biết sao? Hay là cố tình giấu giếm?
Tại sao phải giấu giếm chứ? Cô nghĩ không ra.
Nhưng cho dù là vậy cô vẫn chưa từ bỏ ý định, cuối cùng vẫn hỏi: “Cậu có biết đánh khúc nhạc《Xuân Nhật Tụng》không?”
Bên kia đầu dây lặng im một lúc lâu, sau đó cô nghe được tiếng thở nặng nề, không ngờ anh lại trả lời rằng: “Không biết.”
Hai mắt Lục Vân Đàn đột nhiên ửng đỏ, giọng nói bắt đầu nghẹn ngào: “Thật sự không biết sao?”
Lần này, giọng anh vô cùng kiên quyết: “Thật sự không biết.”
Lục Vân Đàn cúp điện thoại.
Cô vẫn không tin, dù thế nào đi nữa vẫn không tin.
Hốc mắt lại bắt đầu chua xót từng hồi.
Cô cố gắng chớp mắt, cố kìm nước mắt lại nhưng dường như vô ích.
Đứng một lúc lâu trong phòng ngủ tối đen, cô nâng tay lau nước mắt, tầm mắt vô ý nhìn qua chiếc tủ đầu giường.
Dưới chiếc đèn bàn màu xanh đặt một lọ thủy tinh, trong bình xếp đầy những ngôi sao nhỏ bằng giấy.
Cô hít một hơi sâu rồi sải bước đi tới chiếc tủ đầu giường, vươn tay cầm lấy chiếc lọ thủy tinh trên bàn, động tác mạnh bạo mở nút chai, sau đó lộn ngược thân bình, lắc mạnh.
Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương – Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn
Những ngôi sao nhỏ màu đen trộn lẫn màu vàng rơi khỏi lọ thủy tinh như nước từ chín tầng mây, rơi hết xuống giường.
Lọ thủy tinh nhanh chóng trống rỗng.
Giữa những ngôi sao giấy nhỏ xíu có một cành hồng đỏ bằng giấy đang nằm lặng lẽ.
Nhìn cành hồng này Lục Vân Đàn cảm thấy mình cực kỳ thông minh, là một cô bé thông minh bất khả chiến bại. Không có gì giấu được cô, cô nhếch môi thật cao, mỉm cười đắc ý.
Tuy nhiên nếu như trước mặt có một cái gương, cô sẽ nhận ra mình cười còn xấu hơn cả khóc.
Cô thật sự đang khóc, cứ khóc mãi, nước mắt rơi như mưa, không ngừng chảy dài trên gò má… Tại sao anh không thừa nhận chứ?
Cô nghẹn ngào đưa tay ra cầm lấy cành hồng giữa những ngôi sao rồi ôm trong lòng bàn tay như nhặt được báu vật. Cho dù hai mắt đã mơ hồ ngấn lệ cô cũng ngắm nhìn không chớp mắt.
Phải nhìn cho thật kỹ.
Nước mắt đều rơi xuống cánh hoa, mảnh giấy đỏ bị thấm ướt thành sắc đỏ thẫm.
Rất lâu sau Lục Vân Đàn khẽ thở dài, cầm hoa hồng trong tay cẩn thận mở nó ra.
Trên giấy Vân Tiên màu đỏ, viết một câu tiếng anh ngắn gọn: “You had me at hello”
Dù có ngốc đến đâu, cô cũng hiểu được hàm ý của câu nói này.
Nước mắt lại tuôn trào lần nữa.
Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương – Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn
Ký ức về một đêm tháng năm chớp nhoáng hiện về trong tâm trí cô:
“Cái gì? Hello cái gì?”
“Ngày Quốc tế lao động vui vẻ.”
Cô lại chợt mỉm cười——
Hóa ra trong lần gặp đầu tiên cô đã có được anh, anh cũng đã sớm thừa nhận chuyện này. Chỉ vì thính lực của cô quá kém nên nghe không hiểu.
Phản ứng của anh cũng rất buồn cười, gì mà chúc ngày quốc tế lao động vui vẻ chứ. Thực sự xem cô như một kẻ ngốc mà đùa, nhưng buồn cười hơn nữa là vậy mà lừa thành công.
Nghĩa là cô thực sự là một kẻ ngốc, nếu không tại sao đợi đến hôm nay cô mới biết?
Ngày mai anh đi rồi.
Cách nhau hàng nghìn dặm, băng qua đại dương, trong suốt quãng đời còn lại có khả năng họ sẽ không bao giờ gặp lại nhau.
…
Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương – Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn
Chuyến bay lúc 10:20, phải qua cửa kiểm tra an ninh trước một tiếng rưỡi, điều đó có nghĩa là cô phải đến sân bay trước 8:50.
Từ phố cổ đến sân bay quốc tế Đông Phụ phải mất ít nhất một tiếng rưỡi.
Chưa đến 7 giờ Lục Vân Đàn đã thức dậy, không phải thức dậy theo kiểu tỉnh ngủ, mở mắt rồi thức dậy. Mà là thức dậy theo theo nghĩa đen: Bật dậy từ trên giường.
Tối hôm qua cô gần như cả đêm không ngủ, khóc đến nửa đêm, mơ mơ màng màng thiếp đi. Nhưng giấc ngủ rất tệ, trong đầu cô cứ liên tục nằm mơ giống như đang chiếu phim, từng cảnh tượng trong mơ đều gắn liền với Lương Vân Tiên.
Chưa tới năm giờ cô đã tỉnh giấc, tỉnh dậy lại khóc, sau đó bắt đầu nằm trên giường ngẩn người nhìn trần nhà.
Lúc đi nhà vệ sinh rửa mặt cô mới nhận ra quầng mắt mình vừa thâm vừa sưng, giống như bị người ta đấm hai quyền, mặt mũi còn cực kỳ tái nhợt và tiều tụy.
Vì không có nhiều thời gian nên ngay cả bữa sáng cô cũng không ăn mà vội vàng ra khỏi nhà. Trước khi ra ngoài còn cố ý đeo khẩu trang và kính râm, cô chỉ lo mọi người hiểu lầm mình là tội phạm nghiện m a túy.
Vào giờ cao điểm buổi sáng, trên tàu điện ngầm chen chúc nhau như hộp cá mòi, giữa người với người hoàn toàn không có khoảng cách lý tưởng, toàn bộ đều là ngực người sau dán vào lưng người trước.
Lục Vân Đàn khá thông minh, cô cũng biết sẽ đông người nên cố ý lên toa xe cuối cùng tương đối vắng khách, sau đó đứng trong một góc nhỏ quay lưng về phía mọi người.
Sở dĩ phải đứng quay lưng lại là vì cô đang ôm một hộp giấy hình chữ nhật ở trong ngực, nếu cô đứng quay mặt về toa xe thì có lẽ cái hộp sẽ bị đè bẹp.
Trong hộp có một bó cỏ đuôi chó và hoa hồng, là quà tặng đáp lễ mà cô dành cho nghệ nhân xếp giấy.
Ba năm trước anh nợ cô một cành hồng bằng giấy, bây giờ anh đã đền bù nên cô cũng không thể ăn quỵt.
Nhưng cô cũng không mua hoa mới.
Đúng, không sai, đó chính là bó hoa của ba năm trước.
Hừ, cô sẽ không mua hoa mới cho anh đâu! Ai bảo anh lừa cô lâu như vậy? Đã lộ ra manh mối rồi còn không chịu thừa nhận, nếu không phải do cô thông minh thì bây giờ vẫn bị lừa cho xoay vòng!
Đồ lừa đảo!
Thư sinh thối đáng ghét!
Muốn hoa mới thì đợi anh từ Mỹ trở về đi rồi tính.
Sau khi chen lấn trên tàu điện ngầm hơn một giờ, giữa chừng lại còn phải đổi sang một chặng khác, cuối cùng cô cũng đến sân bay trước 9 giờ.
Sảnh an ninh của sân bay quốc tế Đông Phụ được xây vô cùng hoành tráng, ưu điểm là sức chứa hành khách lớn, rõ ràng phản ánh sự sự phồn hoa và tiên tiến của thành phố. Nhưng khuyết điểm là quá rộng, tìm người khó khăn như thể mò kim đáy biển.
Lục Vân Đàn mới đầu còn vào sai cửa, đi đến ga quốc nội, chạy hết một vòng ở ga quốc nội cô mới bừng tỉnh nhận ra: Người ta bay đi Mỹ, là chuyến bay quốc tế!
Sau đó cô vội vàng chuyển bước đi đến cửa kiểm tra an ninh quốc tế, vừa nhìn đã nhận ra ngay Lương Vân Tiên giữa đủ loại hành khách.
Anh mặc quần jean xanh và áo phông trắng, bên ngoài áo phông phối với một chiếc áo sơ mi tay ngắn màu xanh biển nhạt, trên vai đeo một chiếc balo màu đen, chân mang một đôi giày thể thao màu trắng, dáng người thon dài cao lớn, trông vẫn đẹp trai và thanh lịch như mọi ngày.
Lục Vân Đàn gỡ kính râm và khẩu trang che mũi miệng mình xuống, ôm hộp giấy trong ngực vội vàng chạy tới trước mặt anh. Cho dù anh đã sớm nhìn thấy cô nhưng cô vẫn gọi lớn: “Thư sinh thối!”
Dù sao thì gọi lần này chưa chắc đã có lần nữa.
Lương Vân Tiên cũng trả lời lại: “Nữ hiệp Đàn.”
Lục Vân Đàn liếc nhìn đồng hồ đeo tay của anh, trong lòng hừ khẽ, lại giơ cổ tay mình lên, không khỏi hốt hoảng: “Đã hơn 9 giờ rồi, bố mẹ cậu đâu rồi?”
Lương Vân Tiên: “Đã vào cửa kiểm tra an ninh.”
Hai mươi phút trước, ngay khi quá trình làm thủ tục bắt đầu bố mẹ anh đã làm xong thủ tục lên máy bay. Họ cũng không quấy rầy anh mà vào cửa kiểm tra an ninh trước, để một mình anh tạm biệt cô.
Lục Vân Đàn nhìn anh, hỏi: “Muộn nhất là 9 giờ 50 phải không?”
Trước giờ bay 20 phút sẽ ngừng nhận khách lên máy bay, nhưng anh vẫn chưa qua cửa kiểm tra an ninh nên ít nhất phải chừa lại mười phút.
Lương Vân Tiên thở dài: “Tầm đó.”
Lục Vân Đàn tính toán thời gian từng giây từng phút, nhiều nhất cũng chỉ còn lại 37 phút.
Còn chưa được một tiết học nữa.
Sóng mũi cô đột nhiên chua xót, khóe mắt cũng theo đó nóng lên, lại có cảm giác xúc động muốn khóc. Cô vội cắn chặt răng, cố gắng kiềm chế nước mắt: “Buổi lễ tốt nghiệp chắc chắn đã bắt đầu từ lâu rồi, chúng ta đều không tham dự, thật là đáng tiếc.”
Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương – Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn
Lương Vân Tiên nhìn đôi mắt đen sưng húp của cô, trong lòng đau nhói không thôi, nhưng phải giả vờ thoải mái: “Đúng vậy, thật đáng tiếc.”
Điều tiếc nuối không chỉ là buổi lễ tốt nghiệp mà còn là ba năm trôi đi trong thinh lặng.
Lục Vân Đàn đột nhiên không biết nói gì, không đúng, cô có rất nhiều rất nhiều lời muốn nói với anh. Cô muốn bảo anh ở lại đừng đi, muốn nói rằng cô đã biết anh là nghệ nhân xếp giấy. Muốn nói với anh là cô thực sự rất thích anh, khi chưa phát hiện anh là nghệ nhân xếp giấy thì cô đã thích anh rồi, còn muốn hỏi anh có đồng ý làm bạn trai của cô không…
Nhưng cô đã không còn cơ hội để nói ra những lời này, bởi vì anh sắp rời đi, di dân đến một đất nước khác, về sau sẽ không quay trở lại. Cô có nói gì đi chăng nữa cũng vô nghĩa, anh không thể nào ở lại vì cô.
Cuối cùng, cô chỉ hỏi một câu: “Cậu sẽ trở về chứ?”
Lương Vân Tiên: “…”
Nếu như có thể, đương nhiên sẽ về.
Nếu như có thể sống tiếp anh nhất định sẽ dốc hết sức trở về bên cạnh cô.
Nhưng điều kiện tiên quyết là có thể sống tiếp.
Nhưng cơ hội này quá xa vời, anh chẳng lạc quan đến vậy, cũng không muốn tự lừa dối bản thân, càng không muốn cho cô một lời hứa vô căn cứ. Vì vậy anh không có cách nào trả lời câu hỏi của cô.
Có điều trước khi đi, anh vẫn muốn xác nhận một chuyện:
“Nữ hiệp Đàn, nếu như tôi một đi không trở lại thì cậu có nhớ tôi không?”
Anh lại gọi cô là “Nữ hiệp Đàn”, bởi vì đây chính là xưng hô thuộc về riêng anh.
Hốc mắt Lục Vân Đàn lại chua xót: Một đi không trở lại là có ý gì? Cho dù thỉnh thoảng trở về thăm một chút cũng không được sao? Nhất định phải đi luôn ư?
Cô bỗng nhiên vô cùng tức giận: “Tôi sẽ không nhớ cậu đâu, đến mai là tôi quên cậu rồi!”
Vẻ mặt Lương Vân Tiên cứng đờ, một lát sau lại thở phào nhẹ nhõm, cười khẽ: “Tốt lắm.”
Lục Vân Đàn: “…”
Cảm giác như đang đấm vào vải bông, thất bại, mất mát, vừa bực bội vừa ấm ức: Tôi sắp quên cậu rồi, mà sao cậu lại bảo tốt lắm?
Lương Vân Tiên nhìn cô, rất nghiêm túc nói: “Nếu như tôi không quay về, điều đó có nghĩa là tôi đã kết hôn và sinh con ở Mỹ, thành gia lập nghiệp. Cậu không cần nhớ đến tôi, càng không cần đi tìm tôi, tiếp tục làm một nữ hiệp phóng khoáng. Nếu như một ngày nào đó cậu không muốn lưu lạc giang hồ nữa thì hãy tìm một người yêu cậu, đối xử với cậu tốt rồi kết hôn sinh con, sống đầm ấm hạnh phúc đến hết đời.”
Lục Vân Đàn ngơ ngác, hoàn toàn không hiểu tại sao anh lại nói mấy lời như vậy? Tại sao lại đột nhiên nhắc tới chuyện kết hôn sinh con chứ? Đây hẳn là chuyện của rất lâu sau này phải không?
Cô cảm thấy những lời này không giống như một lời chúc phúc khi sắp tạm biệt, mà càng giống như dặn dò và nhắn nhủ trong lo lắng.
Anh đang lo cô không tìm được một bến đỗ tốt ư? Hay là anh đang lo lắng điều gì đó?
Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương – Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn
“Tại sao phải nói những điều này?” Cô sững sờ nhìn anh.
Lương Vân Tiên: “Đột nhiên nghĩ tới mà thôi. Đúng rồi, tôi có quà tặng cậu.”
Ánh mắt của Lục Vân Đàn sáng lên: “Quà gì?”
Lương Vân Tiên lấy balo xuống, kéo khóa kéo, từ bên trong lấy ra một cái móc khóa sau đó đưa cho Lục Vân Đàn.
Trên móc khóa màu bạc, có treo một con búp bê bằng len, là một nữ hiệp mặc trường bào thắt eo màu đỏ đen. Mái tóc đen của nữ hiệp được cột lên cao bằng dây buộc tóc màu đỏ, sau lưng còn đeo một thanh kiếm dài, chân mang ủng đen, trông oai phong lẫm liệt, bá đạo vô cùng.
Lục Vân Đàn nở nụ cười, đôi mắt vốn đã sưng vù hoàn toàn híp thành một kẽ hở nhỏ: “Cậu tự làm sao?”
Lương Vân Tiên cũng cười, gật đầu nhẹ: ” Ừ.”
Lục Vân Đàn cẩn thận đánh giá búp bê nữ hiệp này.
Món đồ thủ công này tinh xảo hơn nhiều so với thư sinh bằng len cô tặng cho anh hồi trước: Nhóc thư sinh cô làm cánh tay và chân cũng không đồng đều, đôi mắt còn một to một nhỏ, nhìn thế nào cũng giống như một sản phẩm bị lỗi, nhưng quả thật cô đã cố gắng hết sức. Còn nữ hiệp anh tặng cô không chỉ có tay chân tinh xảo mà còn có gương mặt xinh đẹp, thoạt hình thực sự trông giống cô.
Lục Vân Đàn cực kỳ thích, là món quà yêu thích nhất cô từng được nhận từ trước đến giờ, không có ngoại lệ!
Cô chân thành thề thốt cam đoan với anh: “Cậu yên tâm, tôi cũng sẽ đem nó vào trong quan tài!”
Nhận được lời cam kết này, Lương Vân Tiên đã thấy đủ rồi.
Trong lúc bất chợt, phát thanh của sân bay gọi tên của Lương Vân Tiên, là nhắc nhở lên máy bay.
Cuối cùng thời khắc chia tay vẫn đến, hơn nữa còn đến bất ngờ không kịp đề phòng.
Lục Vân Đàn chưa kịp đau buồn đã vội vã đưa hộp giấy ôm trong ngực cho Lương Vân Tiên, còn dặn dò một câu: “Lên máy bay rồi mở!”
Lương Vân Tiên ôm chặt hộp giấy, mắt nhìn cô chăm chú, dường như muốn khắc sâu dáng vẻ của cô vào trong đầu: “Tôi đi đây.”
Lục Vân Đàn phát hiện mắt anh đỏ hoe, hốc mắt cô cũng nóng lên theo: ” Ừ, ” Cô mở miệng muốn nói lời tạm biệt, nhưng dù thế nào cũng không thốt ra được.
Cô không muốn nói lời tạm biệt với anh.
Lương Vân Tiên liếc nhìn cô lần cuối, hít sâu một hơi xoay người đi về hướng cửa kiểm tra an ninh.
Lục Vân Đàn giống như bị đóng băng, đứng bất động tại chỗ nhìn bóng lưng càng lúc càng xa của anh không chớp mắt.
Trong khoảnh khắc anh sắp đi vào cửa kiểm tra an ninh cô bỗng nhiên hy vọng anh ngoái đầu lại một lần, bởi vì cô còn muốn nhìn anh một lần nữa.
Nhưng mà Lương Vân Tiên không quay đầu lại, từ đầu đến cuối đều không quay lại.
Anh sợ sau khi mình quay đầu thì lại không đủ can đảm để đi tiếp.
Anh ép bản thân không được nhìn cô, sải bước đi vào cửa kiểm tra an ninh.
Đời này anh bạc mệnh không có duyên ở bên cạnh cô, nếu như có kiếp sau anh chắc chắn sẽ cố gắng hết sức nắm lấy tay cô, một đời không chia lìa.