Nghe Nói Nơi Phương Xa Có Người

Chương 72: Ngoại Truyện: Cuộc sống ngọt ngào thường ngày (1)



Sau Tết Lục Vân Đàn và Lương Vân Tiên chọn một ngày tốt để đến Cục Dân Chính đăng ký kết hôn. Tuy nhiên vì tính chất công việc của tiến sĩ Lương nên sau khi nhận đăng ký kết hôn họ không thể đi ăn mừng ngay được mà chỉ có thể đợi đến buổi tối sau khi anh tan làm.

Sau khi ra khỏi Cục Dân Chính cùng với quyển sổ màu đỏ trên tay, hai người đành tạm thời chia tay, mỗi người đi một ngả. Lương Vân Tiên trở về Viện Nghiên Cứu Khoa Học làm việc, còn Lục Vân Đàn trở về nhà—— Nhà mẹ đẻ.

Thực ra cô vốn định trở về căn nhà nhỏ của mình, nhưng vì buổi trưa không có ai nấu cơm nên cô lựa chọn trở về nhà bố mẹ đẻ ăn chực.

Khi cô vừa bước qua cửa thì bắt gặp quý bà Kỷ đang chuẩn bị ra ngoài mua thức ăn.

Để che giấu ý đồ về ăn chực của mình, cô bèn nhìn quý bà Kỷ rồi nở một nụ cười rạng rỡ: “Mẹ! Con về thăm mẹ đây!”

Quý bà Kỷ nhíu mày, trên mặt lộ ra vẻ chán ghét: “Sao con lại trở về?”

Lục Vân Đàn có chút không vui: “Mẹ cũng không nhớ con à?”

Quý bà Kỷ: “Tối qua con vừa mới dọn ra ngoài, sáng nay đã quay về rồi, con muốn mẹ nghĩ thế nào hả?”

Lục Vân Đàn: “……”

Quý bà Kỷ: “Về nhà ăn chực chứ gì?”

Lục Vân Đàn: “…”

Quý bà Kỷ thở dài bước ra ngoài: “Con đúng là chậu nước mẹ hất đi mãi không được.”

Lục Vân Đàn: “……”

Hừ! Sao mẹ có thể nói người ta như vậy chứ?

Chắc chắn là không thương người ta nữa rồi!

Chờ đó, chờ đến khi anh trai cưới người phụ nữ Myanmar đáng ghét kia về nhà, mẹ sẽ biết con là tốt nhất!

Nữ hiệp Đàn vừa tức giận trong lòng vừa vênh váo bước vào nhà, sau đó đi tìm bố mình.

Sư phụ Lục đang tập đấm bốc trong sân, sau khi nhìn thấy Lục Vân Đàn thì phản ứng của ông cũng giống y như quý bà Kỷ: “Sao con lại trở về rồi?”

Lục Vân Đàn: “……”

Lục Vân Đàn: “Hừ! Chẳng lẽ con không thể thường xuyên về thăm nhà sao?”

Sư phụ Lục: “Như con chẳng phải là quá nhanh à?” Ông vô cùng phối hợp cho con gái mình mặt mũi, vừa đấm vừa nói, “Con quay về ăn chực thì cứ nói thẳng.”

Lục Vân Đàn: “……”

“Hừ, con mặc kệ bố!” Cô tức giận, hậm hực quay đầu đi về tây sương phòng.

Sư phụ Lục bỗng thở dài: “Bố đã bảo con rồi, đừng lấy chồng xa, thế mà nhất quyết gả đi xa, bây giờ thì biết lấy chồng xa khổ rồi chứ gì? Muốn ăn bữa cơm cũng không dễ dàng, còn phải chạy qua chạy lại.”

Lục Vân Đàn: “???”

Cô chợt khựng lại, vẻ mặt khiếp sợ quay đầu nhìn bố mình: “Lấy chồng xa? Con lấy chồng xa chỗ nào? Đi xe điện từ phố cổ đến nhà tụi con chỉ mất có hơn ba mươi phút, đi tàu điện ngầm còn nhanh hơn!”

Sư phụ Lục hừ lạnh: “Những chỗ mà xe điện không thể tới được trong vòng mười lăm phút thì đều là lấy chồng xa!”

Lục Vân Đàn: “…”

Không còn gì để nói, không phản bác được luôn.

Lòng cô đầy ấm ức khi trở về phòng mình, âm thầm lên án: Hừ, con đi xe điện về nhà mình mất có ba mươi phút mà bố đã ngại xa, anh trai còn đang chuẩn bị kết hôn ở Myanmar kia kìa, để con xem bố sẽ thế nào!

Cô thở dài mệt mỏi, ngồi lên ghế sofa định lướt điện thoại một lúc rồi sẽ đi viết gì đó. Nhưng khi mở điện thoại lên thì cô bỗng không biết nói gì cho phải——

Trong danh sách bạn bè trên Wechat của cô có một hộp thoại duy nhất được ghim trên cùng, đó là hộp thoại của Lương Vân Tiên, cô ghi chú cho Lương Vân Tiên là: Thư sinh thối; Trước đây ảnh đại diện của Lương Vân Tiên luôn là bức chân dung vẽ tay một nữ hiệp áo đỏ giày đen.

Nhưng hôm nay, vào lúc này, sau khi cô mở Wechat thì lập tức cảm thấy vô cùng kinh ngạc và có chút xấu hổ khi phát hiện ra, con người này đã đổi hình đại diện Wechat thành ảnh cưới…… Trên phông nền màu đỏ sậm, hai người mặc áo sơ mi trắng ngồi cạnh nhau, mỉm cười hạnh phúc nhìn về phía ống kính.

Mặc dù ảnh chụp trên giấy chứng nhận của bọn họ cũng khá đẹp, ngay cả người ở tiệm chụp ảnh cũng muốn dùng ảnh của họ để làm hình quảng cáo. Nhưng dù sao thì đó cũng là ảnh trên giấy chứng nhận kết hôn, sao có thể dùng nó để làm hình đại diện được chứ? Ngốc chết đi được!

Điều khiến cô cạn lời hơn nữa là tên thư sinh thối này còn gửi cho cô một tin nhắn Wechat:【Đừng quên sửa lại ghi chú, đổi thành chồng.】Sau đó anh gửi thêm một tấm ảnh chụp màn hình, chứng minh cho cô thấy anh đã đổi ghi chú của cô thành “Vợ”.

Trong lòng Lục Vân Đàn đầy mâu thuẫn, suy nghĩ còn có chút ngang ngược—— Cô rõ ràng là một nữ hiệp hiên ngang! Sao có thể giống người bình thường được chứ? Đương nhiên phải làm điều gì thật khác biệt!

Ngoài ra cô cảm thấy chàng thư sinh này hình như cũng không đặt nhiều tâm ý! Trước kia khen anh có khiếu thẩm mỹ và lãng mạn, vậy tại sao hiện tại anh lại bỗng biến thành thẳng nam trong lĩnh vực khoa học kỹ thuật vậy?

Không, cô không chấp nhận!

Sau đó cô dùng ngôn từ chính đáng trả lời:【Em không đổi, bổn nữ hiệp không muốn phiền toái như vậy đâu!】

Lương Vân Tiên:【Chuyển khoản: 1314.】

Lục Vân Đàn lập tức trả lời:【Đổi ngay!】Dưới sự thúc đẩy của tiền tài, cô đổi ngay ghi chú của anh thành “Chồng”, sau đó còn chụp màn hình để chứng minh năng lực hành động mình mạnh thế nào, cam đoan cô không phải kiểu người lấy tiền nhưng không làm việc!

Lương Vân Tiên:【Đổi luôn cả hình đại diện đi.】

Lục Vân Đàn: “……”

Không! Cô từ chối!

Hình đại diện của cô là hình vẽ một thư sinh áo xanh giày trắng anh tuấn tao nhã.

Đúng, chính xác, nó là hình đôi tình nhân với anh mà cô đã tốn một số tiền lớn để thuê họa sĩ vẽ.

Nếu đổi hết thì chẳng phải là mất trắng số tiền đó sao?

Sau đó, cô lại tiếp tục rất chính đáng trả lời:【Không được! Cho dù là đã kết hôn nhưng em vẫn muốn giữ lại cá tính của mình!】

Lương Vân Tiên:【Chuyển khoản: 1314.】

Lục Vân Đàn lập tức trả lời:【Đổi ngay! Yêu anh! 「Hôn hôn. jpg」 】

Nữ hiệp Đàn với năng lực hành động mạnh mẽ đã lập tức đổi hình đại diện Wechat thành ảnh cưới.

Con người là vậy, trước tiền tài, cùng với chút thói hư tật xấu thì dù là nữ hiệp cũng không thể thoát khỏi.

Ôi, tiền đã làm hoen ố bản chất thuần khiết của cô.

Ngay khi cô đang cảm thán về cuộc đời thì lại bỗng nghĩ tới điều gì đó nên lập tức hỏi:【Anh lấy tiền ở đâu ra?】

Thẻ lương của anh đều ở chỗ cô, mấy ngày trước họ còn tổng kết lại toàn bộ số tiền đã tiết kiệm được, để cô quản lý tất cả tài khoản. Mỗi tháng anh sẽ có một khoản tiêu vặt cố định, không hơn không kém, chỉ có đúng 2000 tệ.

1314×2, nhiều hơn 2000 rất nhiều!

Hừ!

Còn dám giấu tiền riêng!

Lương Vân Tiên:【Anh phải đi làm việc rồi, không được phép mang điện thoại vào phòng thí nghiệm.】

Lục Vân Đàn: 【…】

Được! Được! Được! Bổn nữ hiệp ghi thù rồi!

Sau khi hung hăng ghi lại mối thù này vào một cuốn sổ nhỏ trong đầu, cô tức giận buông điện thoại rồi ngồi xuống trước bàn và bắt đầu làm việc.

Đến 5 giờ chiều, Lương Vân Tiên gửi tới một tin nhắn:【Tối nay anh đưa em đến một nơi.】

Lục Vân Đàn vẫn ghi thù:【Có thể mang điện thoại vào phòng thí nghiệm rồi à?】

Lương Vân Tiên:【Anh mới ra khỏi phòng thí nghiệm.】

Lục Vân Đàn:【Hừ! Em giận rồi!】

Lương Vân Tiên:【Chuyển khoản: 521】

Lương Vân Tiên:【Khoản cuối cùng rồi, thật sự không còn đâu.】

Lục Vân Đàn phồng má, nhìn chằm chằm tin nhắn chuyển khoản trong hai giây rồi nhanh chóng nhận tiền nhưng cũng không quên cảnh cáo:【Không có lần sau đâu, không thì anh sẽ bị trừng phạt bằng gia pháp!】

Lương Vân Tiên:【Gia pháp là cái gì?】

Lục Vân Đàn:【Vắt khô anh!】

Lương Vân Tiên:【Anh không ngại đặt mình vào nguy hiểm đâu.】

Lục Vân Đàn:【…】

Đồ Thư sinh lưu manh!

Quá xấu hổ rồi!

Lương Vân Tiên:【Tan làm anh tới đón em nhé?】

Xe của Lục Vân Đàn cũng ở đây nên cô đáp:【Em tới đón anh.】Sau đó cô lại hỏi:【Anh định đưa bổn nữ hiệp đi đâu hả?】

Lương Vân Tiên:【Nơi khiến em hưng phấn.】

Lục Vân Đàn lập tức thấy hứng thú——

Nơi khiến cô hưng phấn?

Nơi, khiến cô, hưng phấn?

Nơi, hưng phấn?

Hưng phấn?

Ha!

Là khách sạn chăng? Là khách sạn tình yêu chăng? Hay là chỗ nào đó thú vị hơn?

Ôi, không phải chỉ là đi đăng ký kết hôn thôi à, làm cái gì vậy chứ ~ Khiến người ta xấu hổ quá đi ~

Trong lòng Nữ hiệp Đàn đã vui đến mức sắp bay đến bên cạnh chàng thư sinh để vắt khô anh rồi, nhưng câu trả lời của cô vẫn rất dè dặt:【Được rồi, người ta chờ anh đó~「Khuôn mặt xấu hổ.jpg」】

Lương Vân Tiên:【Yên tâm, chắc chắn sẽ không để nữ hiệp Đàn thất vọng đâu.】

Hứng thú của Lục Vân Đàn đã bị anh khơi lên, cô lập tức cầm chìa khóa xe đi ra cửa, không quên nói tiếng tạm biệt với bố mẹ mình.

Trước khi cô rời đi quý bà Kỷ hỏi: “Ngày mai con có đến không?”

Lục Vân Đàn nghĩ nghĩ: “Con không tới đâu, lười lắm!”

Sư phục Lục Hừ lạnh: “Bố đã nói từ trước là không đồng ý cho con lấy chồng xa rồi, nhưng con cứ nhất quyết phải gả! Giờ thì hay chưa? Về nhà một chuyến cũng khó khăn đủ đường!”

Lục Vân Đàn: “…”

Trong lòng cô cũng không biết phải nói gì.

Sư phụ Lục: “Tiểu Dương ở đầu đường phía đông tốt biết bao, còn là nghiên cứu sinh nữa.”

Lục Vân Đàn: “…”

Hiểu rồi, bố cô hy vọng con rể là dân ở phố cổ.

Quý bà Kỷ tức giận trừng mắt nhìn sư phụ Lục: “Con bé đã kết hôn rồi, ông nói mấy lời này thì có ích gì? Còn nữa, Tiểu Lương của chúng ta không ưu tú hơn Tiểu Dương à?”

Lục Vân Đàn gật đầu: “Chứ gì nữa!”

Sư phụ Lục không nói nữa, cũng không thể phản bác được.

Quý bà Kỷ lại nói với con gái: “Cuối tuần về đi, mẹ làm sủi cảo cho hai đứa.”

Lục Vân Đàn: “Được ạ! Yêu mẹ nhất ạ!”

Sau khi tạm biệt bố mẹ Lục Vân Đàn vui vẻ đi ra cửa.

Trong khi lái xe đến Viện Nghiên Cứu Khoa Học, nữ hiệp Đàn vô cùng kích động, đoán xem tối nay rốt cuộc Thư sinh Lương định đưa cô tới nơi nào.

Khi cô đến Viện Nghiên Cứu Khoa Học thì còn chưa tới 6 giờ, Lương Vân Tiên vẫn chưa tan làm nên Lục Vân Đàn không vội xuống xe. Cô háo hức mở định vị trên ô tô, tìm kiếm từ khóa “Khách sạn tình yêu.”

Khá nhiều địa điểm xuất hiện.

Cô tra hết nơi này đến nơi khác, vừa nhìn vừa so sánh với những mong đợi trong đầu mình.

Con người khi đã tập trung làm gì đó thì thời gian luôn trôi qua rất nhanh.

Cộc cộc cộc——

Cửa kính bên ghế lái phụ bỗng bị gõ vài tiếng, Lục Vân Đàn ngẩng đầu lên thì thấy là Lương Vân Tiên, cô lập tức mở cửa xe, sau đó nhanh chóng tháo dây an toàn, hưng phấn nhảy xuống xe: “Anh lái! Anh lái đi!”

Nhất định là cô sẽ không lái xe đưa anh tới cái chỗ xấu hổ như vậy, dù sao thì cô cũng là một nữ hiệp rất trong sáng đó!

Lương Vân Tiên có chút khó hiểu, dở khóc dở cười nhìn cô chạy tới trước mặt mình: “Em sao vậy?”

Sao lại kích động thế này?

Sáng nay khi đi đăng ký kết hôn cũng đâu có kích động như vậy?

Lục Vân Đàn nũng nịu liếc anh, dùng đầu ngón tay chọc nhẹ hai cái lên ngực anh: “Đồ lưu manh!”

Lương Vân Tiên: “…”

Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy?

Lục Vân Đàn thúc giục anh: “Nhanh lên!” Sau đó cô gấp gáp mở cửa, chủ động ngồi vào ghế lái phụ rồi thắt dây an toàn.

Lương Vân Tiên bối rối đi tới ghế lái, sau khi lên xe và nhìn thấy màn hình đang hướng dẫn tới một nơi, anh bỗng hiểu ra mọi chuyện nên lập tức bị chọc cười, thậm chí còn thấp giọng cười ra tiếng.

Lục Vân Đàn nhíu mày nhìn anh: “Anh cười cái gì vậy? Mau lái xe đi!”

“Được rồi.” Lương Vân Tiên vừa kéo dây an toàn vừa cười nói: “Em đừng vội.”

Đừng vội?

Anh kích thích sự ham muốn của người ta đến vậy mà còn bảo người ta đừng vội á?

Hừ, quá đáng!

Lục Vân Đàn bất mãn nhếch môi, liếc liếc người nào đó đang lái xe, cuối cùng cô vẫn không nhịn được hỏi: “Anh định dẫn em đi đâu vậy? Chỗ đó có lớn không? Có nhiều phòng không?”

Lương Vân Tiên cố nhịn cười, nghiêm túc trả lời: “Rất lớn, rất nhiều.”

Hai mắt Lục Vân Đàn tỏa ra ánh nhìn như sói đói: “Có kích thích không?”

Lương Vân Tiên: “Vô cùng kích thích, ai đã từng đến đó rồi thì đều nói là cả đời cũng không quên được.”

Wow!

Còn là cả đời cũng không quên được?

Vẫn chưa đến nơi nhưng Lục Vân Đàn đã rất phấn khích, thậm chí cô còn bắt đầu suy nghĩ sẽ trải qua một đêm tân hôn tuyệt vời đến nhường nào!

Sau hơn ba mươi phút, Lương Vân Tiên đỗ xe trước điểm đến, đồng thời hạ cửa sổ xe và nói với nữ hiệp Đàn: “Đến nơi rồi.”

Nụ cười trên mặt Lục Vân Đàn chậm rãi cứng lại, ánh sáng trong mắt đã biến mất——

Ngoài cửa sổ cách đó không xa, những tòa nhà thẳng hàng vẫn uy nghiêm như nhiều năm trước, cảm giác áp lực vẫn tràn ngập.

Chính giữa cửa, trên bức tường gạch ngói đỏ có khắc mấy chữ lớn màu vàng: 

Trường trung học số 2 Đông Phụ.

Lương Vân Tiên: “Có kích thích không?”

Lục Vân Đàn: “…”

Kích thích, kích thích, quá là kích thích luôn!!!

Em muốn đánh vỡ đầu anh!


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.