—-Nghĩ đến chuyện mình đích thân tặng cho Triệu Khang Vân mấy thứ kia, Cố Chi Nghiên cũng rất ảo não, trước đây sao cô mù vậy chứ, còn tặng nhiều quần áo đến thế cho gã đàn ông chó má kia nữa?Cô gật đầu nhìn An Tĩnh Nguyên:”Không sao, lát nữa về nhà em làm mấy bộ cho anh, từ nay về sau chỉ làm cho anh thôi.
“An Tĩnh Nguyên cười, đáp “được”.
Giờ vẫn còn sớm, hai người ở lại nhà họ Cố đến chiều, đợi đến khi nhà họ Triệu trả đủ đồ mới đem đi đốt rồi về nhà.
Khi về đến nhà họ An thì trời đã sẩm tối, ăn cơm tối xong, Cố Chi Nghiên mang theo đèn dầu vào phòng, lấy hết tất cả những của hồi môn của mình ra, định may cho mỗi người trong nhà họ An một bộ quần áo.
An Tĩnh Nguyên đi vào cùng không ngờ cô lại vội vàng lấy của hồi môn của mình ra, anh cản lại:”Không cần vội đâu, mấy hôm nữa anh đi chợ mua vải về làm, mấy cái này em cứ giữ lại mà dùng.
“Cố Chi Nghiên đáp luôn: “Có gì đâu, dù sao dùng hết vải thì anh mua thêm cho em là được mà.
“Nói xong, cô cầm cây thước dẻo lên, rồi nắm lấy cánh tay đang rảnh rang của người đàn ông, nói tiếp: “Anh đứng ngay ngắn đi, nếu không lát nữa đo sai kích thước mất.
“Cô đột nhiên tiến lại gần, hương thơm tinh tế của phụ nữ xông vào mũi anh, An Tĩnh Nguyên lùi về sau theo bản năng:”Không cần phiền phức vậy đâu, anh viết kích cỡ cho em.
“”Chạy làm gì, em tự đo mới yên tâm được.
“Cố Chi Nghiên lại vươn tay kéo anh xuống: “Bộ quần áo này làm một lần là mặc được mấy năm, nhỡ sai kích thước thì tốn vải của em, đo xong cho anh mai em lại làm một bộ nữa cho mẹ và bà nội.
“Cảm giác ấm áp truyền đến cánh tay, cơ thể An Tĩnh Nguyên hơi đơ ra, anh ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng vẫn không động đậy nữa.
Thấy anh hợp tác, khóe môi Cố Chi Nghiên khẽ cười, di chuyển cây thước dẻo từ cánh tay đến vai rồi dần xuống hông của người đàn ông, rồi cô vòng hẳn của hông anh, bắt đầu khua tay loạn xạ.
Cô bất thình lình ôm chầm lấy như vậy, tay cô lại cứ di chuyển không ngừng, An Tĩnh Nguyên càng hoảng sợ hơn, anh chặn tay cô lại: “Cố Chi Nghiên, anh thấy chắc là được rồi.
“Cố Chi Nghiên hất thẳng tay anh ra, rồi bàn tay nhỏ bé lại đi từ hông anh xuống phía trên quần anh, cô bất mãn:”Sao anh là đàn ông mà lắm lời vậy chứ, chỉ đo một lát thôi mà.
“Nói xong còn hừ một tiếng, tiếp tục lấy thước dẻo đo từ thắt lưng trở xuống, chẳng thèm quan tâm biểu cảm anh thế nào.
Như thể cố ý, cây thường mềm trên tay cô vừa hạ xuống thì đã chạm lên mông người đàn ông, An Tĩnh Nguyên giật bắn, lưng thẳng tắp, lập tức cướp lấy cây thước dẻo trong tay cô:”Được rồi, anh tự đo.
“Cố Chi Nghiên ngẩng đầu, thấy vành tai anh như đang dần đỏ lên dưới ánh đèn mờ ảo, cô chợt cười:”Chẳng phải em là vợ anh sao? Sao lại không muốn em giúp?”Đêm đen mịt mờ, ánh đèn trong phòng dịu nhẹ, gương mặt cô hòa tan vào ánh đèn với nụ cười quyến rũ, hầu kết An Tĩnh Nguyên lên xuống, anh không đáp lại cô, nhanh chóng lấy thước đo.
“Mấy việc cỏn con này anh làm cũng được.
“Anh hơi híp mắt, đưa thước dẻo cho cô: “Xong rồi, anh đi nấu nước cho em tắm.
“Anh nói xong anh hùng hổ bước ra khỏi phòng.
Cố Chi Nghiên nghĩ đến dáng vẻ anh hơi bối rối nhưng lại cố gắng kím nén, cô chợt thấy khá vui.
Hình như người đàn ông này cũng không ghét phải tiếp xúc với cô, mà có vẻ như anh có phần! xấu hổ?Nghĩ vậy, những lo lắng trong lòng cô trước đây dần bị cuốn đi, tuy rằng hiện giờ họ chưa trở thành vợ chồng chính thức, nhưng hẳn là sẽ vượt qua rào cản này sớm thôi.
Cố Chi Nghiên nhanh tay dọn dẹp căn phòng rồi cầm áo ngủ đi tắm.
Bên phòng bếp, lò bếp vốn đang bập bùng những đốm lửa, nên cũng không tốn nhiều thời gian để đun sôi nồi nước, nước sôi rồi thì An Tĩnh Nguyên xách nước nóng tới phòng tắm cho cô.
Hôm qua người đàn ông này mới sửa sang lại phòng tắm, bên dưới có lót ván gỗ, được mài trơn bóng, bước lên vô cùng êm chân, Cố Chi Nghiên rất thích.
Tiếng nước róc rách trong phòng tắm vọng ra, mang theo hương xà phòng thoang thoảng vương vấn, An Tĩnh Nguyên đứng ngoài cửa, anh sờ mũi:”Vậy em cứ tắm trước đi, anh ra ngoài.
“Cố Chi Nghiên đáp “dạ”, rồi nói tiếp:”Hình như em quên khăn mặt mất rồi, ở trong phòng ấy, anh tìm hộ em.
“.