Tố Yến nhìn theo ánh mắt của Lâm chiêu nghi: “Chủ tử, nô tỳ sẽ thử đi hỏi thăm cung nhân của Y Lan Điện, nếu Lan phi thật sự có thai, bọn họ chắc chắn nghe phong thanh gì đó.”
“Được. Ngày mai gọi Thường thái y đến Thường Ninh Điện, cứ nói gần đây bổn cung ngủ không ngon giấc, nhờ ông ta bắt mạch kê đơn.”
“Vâng.”
Nữ nhân điêu ngoa như Lan phi mà hoàng thượng lại cho nàng ta mang long thai, còn mình…
So sánh bản thân với Lan phi, Lâm chiêu nghi không cam lòng.
Có điều tuy đối phó Lan phi quan trọng nhưng Lâm chiêu nghi biết mình phải sớm mang thai, sinh được hoàng tử mới có thể vừa trị phần ngọn vừa trị tận gốc.
Chỉ là việc khuê phòng nếu nam nhân không chủ động, nàng là nữ nhân rất khó mở lời.
Vậy nên phải lên kế hoạch chu toàn mới được.
Hôm sau, Tố Yên mời Thường thái y đến Thường Ninh Điện bắt mạch.
Xong xuôi, Lâm chiêu nghi giả vờ thuận miệng hỏi: “Thường thái y, hôm qua bổn cung gặp Lan phi ở Ngự Hoa Viên, thấy tỷ ấy có vẻ vẫn không khỏe. Bệnh của tỷ ấy khó trị khỏi vậy sao?”
“Hồi nương nương, Lan phi đã có chứng bệnh từ nhỏ, sức khỏe không bằng người bình thường nên hồi phục khá chậm. Vi thần đã kê đơn thuốc cho Lan phi, tin rằng sau hai tháng nghỉ ngơi sẽ có thể khỏe mạnh.”
“Còn phải nghỉ ngơi thêm hai tháng nữa? Lâu như vậy đúng là khổ cho Lan phi tỷ tỷ. Thường thái y, ông phải cố gắng điều trị cho Lan phi, giúp tỷ ấy mau khỏe lại. Nửa tháng Lan phi tỷ tỷ bệnh, hậu cung quạnh quẽ đi rất nhiều, bổn cung không quen.”
“Vâng, vi thần tuân lệnh, vi thần chắc chắn sẽ điều trị cho Lan phi nương nương thật tốt.”
“Được rồi, vậy làm phiền thái y. Tố Yên, giúp bổn cung tiễn Thường thái y.”
“Vâng.”
Thường thái y vừa đi, Lâm chiêu nghi liền xuống giường.
Chứng bệnh từ nhỏ gì chứ?
Trước giờ nàng chưa từng nghe Lan phi và các thái y nói như vậy, bây giờ đột nhiên mắc căn bệnh này, còn phải nghỉ ngơi hai ba tháng mới khỏe, nàng đương nhiên không tin lý do thoái thác này.
Bây giờ phải chờ tin tức của Tố Yên.
Tố Yên tuy không thân với cung nhân của Y Lan Điện, nhưng từ khi Lâm chiêu nghi cầm quyền, cần phải nắm được lòng người, nha hoàn đi theo Lâm chiêu nghi như nàng cũng cố gắng qua lại với những người khác, phần lớn họ đều kính trọng nàng, thậm chí có vài cung nhân còn tìm cách nịnh bợ.
Do vậy nàng muốn dụ cung nhân nào đó nói thật không phải chuyện khó.
Hôm nay khi đến Ngự Thiện Phòng lấy bữa tối, Tố Yên thấy Cẩm Sắt của Y Lan Điện cũng tới, cố tình kéo nàng ấy tâm sự mấy câu rồi dò hỏi: “Cẩm Sắt, ta nghe Thường thái y nói Lan phi nương nương nhà ngươi phải nghỉ ngơi thêm hai tháng nữa mới có thể khỏe lại, sao Lần này Lan phi bệnh nặng như vậy?”
“Sao cơ? Nương nương nhà ta phải nghỉ ngơi thêm hai tháng mới có thể khỏe? Ta không nghe nương nương nói. Ta thấy mấy ngày nay nương nương ăn uống còn ngon miệng hơn trước.”
“À, thế có lẽ khi Thường thái y tán gẫu với chiêu nghi nhà ta ta nghe lầm.” Tố Yên bình tĩnh tìm cớ qua loa có lệ, sau đó tiếp tục thử, “Đúng rồi Cẩm Sắt, nương nương của ngươi dạo này thích ăn món gì? Lâm chiêu nghi nói sẽ làm mấy món điểm tâm nương nương của ngươi thích, ngày mai bảo ta đem qua.”
“Nương nương nhà ta hả? Khoảng thời gian trước nương nương ăn uống không ngon miệng lắm, giống như bị chán ăn vậy. Có điều hai hôm nay đã ăn ngon miệng trở lại, nhất là món chua. Hôm nay nương nương uống nước ô mai tận hai lần, lần nào cũng uống hết một chén.”
“Được, lát nữa ta sẽ về bẩm báo nương nương nhà ta để ngày mai nương nương làm mấy món điểm tâm khai vị cho Lan phi nương nương.”
“Tố Yên tỷ tỷ, nương nương nhà tỷ tốt thật đấy! Vậy Cẩm Sắt thay Lan phi nương nương cảm tạ Lâm chiêu nghi trước.”
“Ha ha, ngươi khách sáo rồi.”
Từ những tin tức hỏi được từ chỗ Cẩm Sắt, trên cơ bản Tố Yên có thể kết luận Lan phi đã có thai.
Về đến Thường Ninh Điện, Tố Yên lập tức thuật lại đúng sự thật cho Lâm chiêu nghi nghe.
Thấy chủ tử sau khi nghe xong ánh mắt trở nên sắc bén, Tố Yên thử dò hỏi: “Chủ tử, bước tiếp theo chúng ta nên làm gì đây?”
“Đương nhiên là xóa, hơn nữa còn không được làm bẩn tay của chúng ta.”
“Vậy thì mượn tay người đối đầu với Lan phi. Có điều tuy Dĩnh phi không thích Lan phi nhưng qua mấy ngày quan sát, nô tỳ thấy Dĩnh phi cũng là người thông minh, làm việc có chừng mực, không dễ bị lừa gạt, có lẽ nàng ấy cũng không muốn dính vào chuyện này.”
“Dĩnh phi giỏi võ, ngày xưa mọi người đều cho rằng người như nàng ta chắc chắn sẽ thô bỉ ngốc nghếch, nhưng sau mấy ngày làm việc chung, bổn cung cũng phát hiện nàng ta rất thông minh, không như lời đồn bên ngoài. Vẫn chưa đến thời điểm quan trọng, tạm thời chúng ta vẫn phải giữ mối quan hệ tốt đẹp với nàng ta.”
“Vậy… Còn ai để chúng ta lợi dụng đây?”
Nghe Tố Yên hỏi, trong đầu Lâm chiêu nghi lướt qua tất cả khuôn mặt của phi tử trong hậu cung, sau đó chọn được một người.
“Có một người phù hợp, Ngọc tần.”
“Ngọc tần?”
“Ngọc tần xinh đẹp, tính cách cũng người tám lạng kẻ nửa cân với Lan phi, chẳng qua gi thế không bằng nên địa vị mới thấp hơn một bậc. Tuy Ngọc tần tự cao nhưng từ lúc vào cung đến nay lại không thể không bị Lan phi ngồi trên đầu, người như nàng ta, chỉ cần chúng ta châm chút lửa thì đó sẽ là một quân cờ tốt.”
“Chủ tử phân tích đúng, vẫn là chủ tử thông minh.”
Sau khi xác định mượn tay Ngọc tần xóa sạch cái thai trong bụng Lan phi, Lâm chiêu nghi và Tố Yên lại lên kế hoạch tỉ mỉ.
…
Lúc này, Triệu Thanh Uyển đã mang thai gần ba tháng, bụng đã hơi phồng lên, ngày nào cũng nôn nghén mấy lần, cũng càng ngày càng thích ăn đồ chua.
Thuần thái phi và Vân Tụ toàn trêu cái thai này nhất định là hoàng tử.
Triệu Thanh Uyển thì thích con gái hơn, nhưng đồng thời cũng hy vọng mình có thể mang thai hoàng tử, bởi vì sinh được hoàng tử mới có lợi cho tương lai của ba người.
Trong lúc hoàng hậu bị biếm vào lãnh cung, tiền triệu bắt đầu có người rục rịch.
Hôm nay, Tiêu Sát đang thượng triều ở Kim Loan Điện.
Hộ Bộ thượng thư thuộc phe Trâu tướng tham tấu: “Hoàng thượng, hoàng hậu đã bị giam cầm trong lãnh cung ba tháng, giữa các quần thần và bá tánh đã bắt đầu xuất hiện lời đồn không hay, nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ cực kỳ bất lời với thanh danh của hoàng thất và sự yên bình của hậu cung. Vi thần cho rằng nên phế truất hoàng hậu, mau chóng lập người khác thì tốt hơn!”
Nghe Hộ Bộ thượng thư tham tấu, ánh mắt của Tiêu Sát ngồi trên long ỷ sắc bén như chim ưng lặng lẽ quan sát văn võ đại thần đang thầm tính kế, cố khống chế cơn giận, lời nói tuy bình tĩnh nhưng lại khiến người nghe phải khiếp sợ: “Phế truất hoàng hậu? Vậy Cận thượng thư cho rằng sau khi phế truất hoàng hậu sẽ lập ai làm hậu phù hợp hơn?”