David đến, nói với Trần Nhược Khát: “Ông chủ bảo, nếu cậu muốn nghỉ ngơi thì có thể dùng phòng trên tầng hai của cậu ấy lúc nào cũng được.” Anh ta quơ quơ cái chìa khoá mà Hà Gia Hảo đưa cho.
Trần Nhược Khát lên tầng, ngồi lên sô pha. Hà Gia Hảo không biết đã đặt tinh dầu mùi tuyết tùng vào phòng từ lúc nào, trong phòng có hương tuyết tùng phảng phất rất nhẹ.
Hà Gia Hảo xong việc của mình, cũng lên đó một chuyến. Cậu mang theo hai cái bánh mì do phòng bếp làm. Trần Nhược Khát vốn định nói mình không đói. Hà Gia Hảo lại cứ nhét vào tay cậu, tự thở dài một hơi, túm lấy đầu con ngỗng quơ quơ nói: “Bận quá. Nhiều đơn gọi ship lắm luôn.”
Trần Nhược Khát không nói gì. Hà Gia Hảo tự nghỉ ngơi một lúc rồi lại đi xuống làm việc. Cậu quay đầu nói với Trần Nhược Khát: “Nếu cần gì thì gọi số dưới bếp tìm tôi nhé.”
Cậu viết số điện thoại lên giấy ghi chú, dán ở mép bàn.
Sau giờ trưa, David đi lên đưa một lượt thuốc cho Trần Gia Hảo. Kế hoạch quay phim vì cậu mà cứ đổi rồi lại đổi. Trần Nhược Khát nhìn chằm chằm vào kịch bản, lại có cảm giác muốn nôn. Cậu nắm lấy cái điện thoại cố định trên bàn, ấn gọi dãy số kia. Hà Gia Hảo đầu bên kia nghe máy, giọng ấm áp hỏi: “Chào bạn, bạn muốn đặt cơm ạ?”
Trần Nhược Khát không nói gì, Hà Gia Hảo nhìn thông tin người gọi, lại hỏi: “Muốn ăn gì ạ?”
Trần Nhược Khát nói: “Không muốn.” Cậu cúp điện thoại.
Một lúc sau, Hà Gia Hảo chạy lên. Cậu cầm một cốc nước hoa quả đưa cho Trần Nhược Khát. Cậu ôm đầu con ngỗng, lắc lư hai cái chân, hỏi Trần Nhược Khát: “Cậu còn nhớ lần đầu tiên chúng ta đóng phim không, quá là trúc trắc, diễn thế nào cũng không giống. Thầy hướng dẫn ở trường quay nói, lúc hai chúng ta diễn xong cũng vẫn phải gọi người kia bằng tên trong phim, phải nói chuyện bằng tính cách của nhân vật trong phim.”
Nhưng A Tể trong phim là một tên lông bông rất biết nói lời hay ý đẹp, Trần Nhược Khát ở ngoài đời thì nói một câu quá mười lăm chữ cũng thấy phí phạm. Hà Gia Hảo gọi cậu: “A Tể.”
Trần Nhược Khát muốn diễn ra bộ dạng của A Tể, cười hì hì siết vai cậu, kéo cậu đi tản bộ.
Hà Gia Hảo nói: “Bây giờ cậu dùng cách nói chuyện của Kỳ Tư đọc thoại với tôi đi.” Kỳ Tư là tên nhân vật của Trần Nhược Khát trong phim. Thật ra Kỳ Tư rất gần với tính cách của Trần Nhược Khát, trầm mặc ít nói. Cậu có nhiều cảnh diễn tâm lý hơn. Trần Nhược Khát đọc thoại của Kỳ Tư: “Tôi đi làm vào hai giờ chiều hàng ngày. Cứ đến tối thứ sáu thì lại thường có nhiều người đến hơn. Tôi không biết vì sao mọi người lại thích qua đời vào thứ sáu như thế. Có lúc số người đưa đến vượt quá dự tính, đến cả cái tủ đông để dựng kem của tôi cũng bị lấy để dùng luôn…”
Hà Gia Hảo thè lưỡi, khẽ nói: “Cậu lấy tủ đông để kem à.”
Trần Nhược Khát nói: “Đúng thế.” Cậu tiếp tục nói: “Còn để cả dưa hấu, nước ô mai nữa.”
Hà Gia Hảo hỏi: “Kỳ Tư, sao cậu lại muốn làm việc ở nhà xác?”
Trần Nhược Khát trả lời: “Bởi vì ở cùng người chết là đơn giản thoải mái nhất.”
Hà Gia Hảo gật đầu. Cậu bỗng nhiên hô dừng một tiếng, nói: “Trần Nhược Khát, muốn ăn mì lạnh không? Tôi xuống làm.”
Trần Nhược Khát tỉnh táo lại, gật đầu với cậu. Hà Gia Hảo cười lên, đưa con ngỗng cho Trần Nhược Khát rồi đi xuống.
Mấy ngày nay, Hà Gia Hảo làm việc ở sau bếp, thỉnh thoảng điện thoại treo tường sẽ reo lên. Cậu nghe máy, Trần Nhược Khát ở phía bên kia đọc thoại của mình. Hà Gia Hảo kẹp ống nghe bên tai, tay vẫn đang viết những ghi chú cần dặn bếp. Cửa sổ phòng bếp trông ra một con ngõ nhỏ, lúc chạng vàng, học sinh đi qua rất đông. Hà Gia Hảo bịt một một bên tai để có thể nghe Trần Nhược Khát nói rõ hơn.
Trần Nhược Khát đọc xong thì tự cúp máy. Cậu tiếp tục đi lòng vòng trong phòng đọc thoại, Hà Gia Hảo thì ở dưới nhà đóng gói đồ ăn gửi ship. Truyện Việt Nam
Có lúc Trần Nhược Khát gọi đến, cũng sẽ không chỉ đọc thoại. Cậu ngồi trên cái ghế xoay của Hà Gia Hảo, hỏi người nọ: “Công thức bí mật của mì lạnh là gì vậy?”
Hà Gia Hảo kẹp điện thoại, cúi đầu đặt hộp đồ ăn, nói: “Đương nhiên là không thể nói cho cậu biết.”
Bọn họ ở hai đầu dây cười rộ lên. Trần Nhược Khát than một tiếng. Hà Gia Hảo nói: “Tuần này đến viện dưỡng lão, mấy bà cụ còn hỏi thằng nhóc siêu đẹp trai lần trước sao không đến đấy. Tôi bảo người ta làm khuân vác nên bận lắm. Bà ấy lại hỏi tôi vác cái gì. Tôi bảo cái này thì tốt nhất là bà nên không biết.”
Trần Nhược Khát cười. Phía Hà Gia Hảo náo nhiệt lắm, thỉnh thoảng Hà Gia Hảo lại cất tiếng: “Đơn này tặng được rồi.” Trần Nhược Khát ở bên kia lắng nghe. Hà Gia Hảo nói xong thì quay lại hỏi cậu một câu: “Có muốn ăn gì không?”
Trần Nhược Khát bảo không cần, sau đó cúp máy.
_
Buổi tối tan ca, fan đứng trước cửa đợi Trần Nhược Khát đông quá. David dẫn cậu đi ra từ cửa sau, vòng đến bãi đỗ xe, phát ra hiện ra bên cạnh xe bảo mẫu cũng đã đầy người. Hà Gia Hảo nhìn Trần Nhược Khát đội mũ lưỡi trai đi qua đám người. Có fan giơ trang tạp chí muốn cậu ký, không cẩn thận đập vào đầu cậu. Trần Nhược Khát cuối cùng cũng chen được lên xe.
Cậu về phòng khách sạn tắm rửa qua loa, uống thuốc buổi tối. Không biết từ khi nào, Trần Nhược Khát nhìn thấy giường mà lại có cảm giác sợ hãi. Bởi vì cậu không ngủ được, cảm giác mở to mắt muốn ngủ mà không ngủ được ấy rất tệ. Trần Nhược Khát ngồi ngoài ban công, nhìn những cửa hàng bên dưới mà ngẩn ra.
Cậu dựa vào lan can, cầm điện thoại lướt một lúc, không biết vì sao lại gọi đến bếp của quán cơm Bách Hảo. Điện thoại vang lên một hồi, có tiếng thở hổn hển đáp: “Xin lỗi, hôm nay chúng tôi nghỉ rồi.”
Tác dụng phụ của thuốc bắt đầu xuất hiện, cậu đỡ lan can ngồi xổm xuống, ừ một tiếng. Hà Gia Hảo ngừng lại, hỏi: “Trần Nhược Khát hả?”
Hà Gia Hảo hỏi: “Không phải giờ cậu thấy đói đấy chứ?”
Trần Nhược Khát cười một tiếng, cậu cảm giác như trong dạ dày có vô số con cóc đang đánh nhau, cậu không thấy đói chút nào. Hà Gia Hảo dựa vào tường, ôm ống nghe nói: “Nhưng mà hết mì để làm mì lạnh rồi, mai tôi đi mua nhé. Hôm nay thật sự không đi được, nhiều việc quá.”
Trần Nhược Khát hỏi: “Cậu đóng cửa quán xong thì thường làm gì?”
Hà Gia Hảo chớp mắt nghĩ, đáp: “Thì về nhà ngủ thôi. Qua chỗ bà cụ ở trước cửa hàng tiện lợi trong khu nói tôi tan học về nhà rồi.”
Hà Gia Hảo xoay điện thoại, nói: “Có lúc cũng đến siêu thị giành đồ tươi, 7 giờ giảm 40%, 8 giờ giảm 50%, chắc cậu không biết nhỉ. Đến sau 10 giờ thì có rất nhiều thứ miễn phí đấy. Tôi thích sữa chua miễn phí.”
Trần Nhược Khát nghe giọng Hà Gia hảo, lúc nói chuyện Hà Gia Hảo có một thói quen, rất nhiều câu trần thuật đều kết thúc bằng âm cao lên như một câu hỏi. Cậu vui vẻ mà nói, thích sữa chua được tặng miễn phí. Giọng nói truyền tới từ đầu bên kia, như thể còn ngửi được cả mùi nướng bánh mì thơm ngào ngạt trong phòng bếp quán Bách Hảo.
Hà Gia Hảo đặt một cái radio nhỏ lên trên tủ lạnh. Lúc cậu ở lại phòng bếp kiểm tra sẽ mở radio lên nghe đài phát thanh phát nhạc đêm khuya.
Hà Gia Hảo ngâm nga theo. Trần Nhược Khát ôm bụng mình, cúi đầu nhìn hoa văn trên sân cẩm thạch ngoài ban công. Hà Gia Hảo nói: “Không nói nữa, tôi phải về nhà đây.”
Điện thoại ngắt. Trần Nhược Khát ngồi xuống sàn đá cẩm thạch. Trời đất quay cuồng, đã mệt mỏi đến vậy mà nhắm mắt lại vẫn rất khó vào giấc ngủ.
Cậu ngồi ngoài ban công rất lâu, Có người ấn chuông cửa phòng cậu. Trần Nhược Khát ra ngoài mở cửa, nhân viên phục vụ lịch sử mà nói: “Có một người đến bảo chúng tôi đưa cho anh cái này.”
Trần Nhược Khát mở túi ra, bên trong là hai hộp sữa chua miễn phí được tặng lúc siêu thị giảm giá đồ tươi sống. Trên hộp sữa chua còn dán một tờ giấy ghi chú: Vừa hay hôm nay đến chỉ còn hai hộp thôi, may mắn quá. Hà Gia Hảo.
Trần Nhược Khát dán tờ ghi chú lên tấm gương dài ở ngay bên cửa phòng.