Khi “Con Hàu” lại tiếp tục đổi điểm quay, Hà Gia Hảo tới đó đưa cơm. Lúc đó Trần Nhược Khát đang quay một cảnh lớn. Hà Gia Hảo đợi Trần Nhược Khát diễn xong. Lần này cậu làm cho Trần Nhược Khát mì trộn bơ lạc, bơ lạc là cậu tự làm. Lúc Trần Nhược Khát mở hộp cơm ra, mấy nhân viên ngồi ăn bên cạnh đều thò đầu qua. Thật sự là thơm quá.
Ngày hôm sau, có một nửa số người trong đoàn phim đặt mì trộn bơ lạc. Trần Nhược Khát hơi bất mãn, cậu không thèm ăn nữa. Hà Gia Hảo lại đổi cho cậu thành mì xào thanh cua.
Lúc Trần Nhược Khát ngồi trên xe ăn cơm, Hà Gia Hảo cũng bận phát cơm cho nhân viên bên ngoài. Cậu phát xong, ngồi vào xe đưa cho Trần Nhược Khát một chai nước trái cây Bách Hảo tự làm. Cậu không nói gì với Trần Nhược Khát cả, lại quay đầu xuống xe.
Chạng vạng hôm nay, bệnh viện sẽ hội chẩn cho Hà Tiểu Mãn. Hà Gia Hảo về quán cơm dặn dò đơn giản vài việc rồi lại chạy sang bệnh viện. Y tá đã tết tóc cho Hà Tiểu Mãn. Hà Tiểu Mãn mặc đồ bệnh nhân rộng thùng thình, mở rộng hai tay gọi: “Ba ơi!”
Hà Gia Hảo cảm giác như trái tim mình sắp tan chảy.
Bác sĩ chủ trị từng tìm cậu và An Sở Sở nói về bệnh tình của Hà Tiểu Mãn, nói thật ra tốt nhất là đưa lên thành phố lớn gặp chuyên gia mà khám, bệnh viện địa phương như bọn họ không có cách nào đảm bảo chữa cho con bé khỏi được. An Sở Sở đứng ở khu hút thuốc của bệnh viện hút cả đêm. Ngay từ lúc sinh con bé ra, cô đã chẳng hề thân thiết với Hà Tiểu Mãn. Ba tháng đầu tiên, những chuyện như nửa đêm dậy bế Hà Tiểu Mãn, giúp Hà Tiểu Mãn thay tã, đều là do Hà Gia Hảo làm. Hà Tiểu Mãn vẫn luôn lớn rất tốt, khuôn mặt mập núng nính, nhìn thấy An Sở Sở thì nhoẻn miệng cười.
An Sở Sở xin nghỉ chạy đến. Hà Tiểu Mãn đang bám trên người Hà Gia Hảo ăn vạ đòi kẹo phô mai. An Sở Sở đỡ lấy con, nói: “Cậu đi nghỉ một lúc đi.”
Hà Gia Hảo cười nói không sao. Điện thoại cậu tinh một tiếng, cậu mở ra, Trần Nhược Khát hỏi cậu một câu không đầu không đuôi: Phó đạo diễn của tôi bảo tôi hỏi cậu, bơ lạc trong mì trộn bơ lạc của cậu có bán riêng không?
Hà Gia Hảo trả lời: Công thức bí mật, không bán đâu. Cậu gửi thêm cả cái icon cười trộm.
Trần Nhược Khát hỏi cậu: Cậu ở Bách Hảo à?
Hà Gia Hảo nói: Bệnh viện.
Một lúc lâu sau, Trần Nhược Khát chạy đến. Hà Gia Hảo xuống dưới đón cậu, hơi kinh ngạc hỏi: “Cậu đến đây làm gì?”
Trần Nhược Khát sờ sờ mũi, nói: “Tôi tưởng cậu làm sao chứ.”
Hai người ngồi trên ghế trống ở tầng một. Hà Gia Hảo thở dài nói: “Không phải tôi, Hà Tiểu Mãn bị bệnh. Bệnh của con bé khó giải quyết lắm, bệnh viện kiến nghị chúng tôi lên thành phố lớn tìm chuyên gia.”
Họ cúi đầu nhìn sàn nhà hoa của bệnh viện. Trần Nhược Khát quay đầu nói: “Tôi quen chuyên gia khoa nhi, để tôi liên hệ giúp cậu.”
_
Bố dượng của Trần Nhược Khát, chính là người bố dượng Tề Hướng nay đã đến tuổi sáu mươi, là một chuyên gia khoa nhi có uy tín. Chuyện này là lúc Trần Nhược Khát tham gia vào hôn lễ của mẹ, ngồi trên bàn ăn nghe khách khứa nói chuyện phiếm mới biết.
Trần Nhược Khát đứng ở phòng khách cho người nhà trong khu khám bệnh gọi điện cho mẹ.
Một ngày sau, Tề Hướng tự đi xe đến tham gia hội chẩn. Đây mới là lần thứ hai Trần Nhược Khát gặp ông. Tề Hướng dẫn cả nhóm của mình theo. Trưa hôm đó, Tề Hướng kiến nghị phải đưa bệnh nhân đến bệnh viện ở trung tâm thành phố để phẫu thuật. An Sở Sở cũng đi theo xe cứu thương. Hà Gia Hảo cũng định đi theo, nhưng An Sở Sở nói: “Không sao đâu, có việc thì tớ sẽ gọi cho cậu.”
Trần Nhược Khát cùng Hà Gia Hảo về quán cơm Bách Hảo. Bọn họ cùng nhau lên văn phòng trên tầng hai. Hà Gia Hảo ngồi xuống ngẩn ngơ. Mấy năm nay, Hà Tiểu Mãn là sự tồn tại sinh động duy nhất trong cuộc sống tĩnh lặng như nước của cậu. Đối với việc trở thành ba của Hà Tiểu Mãn, cậu chưa bao giờ hối hận.
Tề Hướng nói: “Việc chữa bệnh hơi chậm trễ rồi. Chúng tôi chỉ có thể cố hết sức.”
Đã chậm trễ rồi. Hà Gia Hảo nghi ngờ mình đã có một lúc nào đó bỏ bê Hà Tiểu Mãn. Cậu lẩm bẩm nói với Trần Nhược Khát: “Tôi rất thương con bé.”
Hà Gia Hảo nói: “Lúc con bé ra đời, cân nhẹ quá, phải ở trong lồ ng kính ba tháng. Ngày nào tôi cũng ở bên cạnh con bé. Ngày nào cũng thế. Sau khi đón con về nhà, quán cơm giao cho phó quản lý, tôi lại ở bên cạnh con bé hai tháng. Các chỉ số đều bình thường rồi tôi mới yên tâm…”
Hà Gia Hảo rơi nước mắt.
Trần Nhược Khát không biết an ủi người khác, hơi khó xử ngồi bên cạnh. Hôm đó cậu ở cạnh Hà Gia Hảo đến khuya, sau đó bảo David lái xe đưa Hà Gia Hảo về nhà. Hà Gia Hảo cũng nói cảm ơn cậu trên xe. Trần Nhược Khát nói không có gì.
Ngày hôm sau, Hà Gia Hảo vẫn đến bệnh viện trung tâm thành phố thăm Hà Tiểu Mãn. Người đưa cơm buổi trưa lại là một nhân viên khác của Bách Hảo. Trần Nhược Khát gạt cơm trong hộp của mình. Cậu gửi tin nhắn hỏi Hà Gia Hảo, tình hình Hà Tiểu Mãn sao rồi. Hà Gia Hảo mãi vẫn không trả lời cậu.
David lấy thuốc từ trong hộp chuyển phát nhanh mà cố vấn tâm lý gửi cho Trần Nhược Khát ra. Buổi chiều Trần Nhược Khát uống thuốc xong, lại nhìn ra ngoài cửa sổ thẫn thở. Cậu cảm thấy tay chân tê rần, không biết có phải tác dụng phụ mới không. Mấy năm nay, cậu thật sự giống như một con robot không nhanh nhạy, trên người toàn là tỳ vết, bất cứ lúc nào cũng có thể trục trặc.
Điện thoại vang lên, Trần Nhược Khát nghe máy, là Hà Gia Hảo. Hà Gia Hảo hình như đang dựa vào cửa sổ, tiếng gió vi vu thổi qua ống nghe. Cậu hơi nghẹn ngào nói: “Không tốt lắm.”
Trần Nhược Khát gọi một tiếng: “Hà Gia Hảo…”
Hà Gia Hảo nói: “Cậu không cần nói gì đâu, tôi chỉ muốn tìm một người để nói chuyện thôi.”
Trần Nhược Khát ở đầu bên kia yên lặng nghe Hà Gia Hảo nức nở. Lúc nhân viên đi đến thông báo Trần Nhược Khát chuẩn bị diễn, cậu vẫy vẫy tay. Bọn họ ở hai đầu dây im lặng hồi lâu. Cuối cùng Hà Gia Hảo nói: “Cúp trước nhé.”
Chiều hôm đó, Trần Nhược Khát lại gọi điện cho Tề Hướng. Cậu tìm lại những người bạn đã lâu không liên lạc trong vòng bạn bè, giúp Hà Gia Hảo nghĩ cảnh đưa Hà Tiểu Mãn đến bệnh viện ở Thượng Hải chữa trị. Cậu không hiểu cách nhờ vả người khác lắm, sắp xếp từ ngữ cũng rất khó khăn. Có đôi khi, cậu thật sự mong mình chính là A Tể hai mươi tám tuổi lanh lợi hoạt bát, chứ không phải Trần Nhược Khát. Lúc cảm thấy uể oải, Trần Nhược Khát sẽ lại có cảm giác nước bẩn nhấn chìm thân thể mình.
Hà Gia Hảo về một chuyến, dọn dẹp đồ đạc của mình, đưa Hà Tiểu Mãn lên Thượng Hải. Cậu đi qua gặp Trần Nhược Khát một lần. Trần Nhược Khát nói: “Cậu có việc gì thì cứ gọi cho tôi.”
Hà Gia Hảo đi, ngày hôm sau, người làm của quán cơm mang cơm đến đoàn phim, còn đưa mì trộn bơ lạc cho Trần Nhược Khát. Nhân viên phục vụ nói: “Ông chủ làm đủ bơ lạc rồi. Nhưng mà, chỉ đủ dùng cho phần của anh thôi.”
_
Sau này, cô phục vụ nói với Kỳ Tư. Cô ở lại quán cơm lâu đời kia làm việc là vì đồ ăn ở đó có mùi vị giống như món mà người bạn trai đã mất tích của cô làm. Nhưng đầu bếp không phải là người bạn trai mà cô đã tìm kiếm rất lâu. Để có thể tiếp tục được ăn hương vị ấy, cô đã ở lại đây làm việc.
Hai người họ, tình yêu của bên nào cũng không không có kết quả.
Sau khi Kỳ Tư bị nhà xác đuổi, hắn trộm thi thể của cô gái kia. Hắn nói với cô phục vụ, hắn muốn đưa cô gái đi du lịch một chuyến khắp thế giới. Thế nên cậu đã thuê một chiếc xe tải rất lớn, bên trong đủ đặt một chiếc quan tài băng.
Kỳ Tư dựa vào cạnh xe hút thuốc, hắn nhìn thành phố mình sống từ nhỏ đến lớn, công viên phố trung tâm mình thường đi qua, còn có quán cơm lâu đời. Hắn am hiểu bí mật của người chết, nhưng lại hoàn toàn không biết gì về người sống trên đường phố. Thành phố này sẽ không vì mất đi hắn mà tiếc nuối bao nhiêu.
Trần Nhược Khát quay xong, nhìn thấy bài đăng mới của Hà Gia Hảo. Cậu và An Sở Sở ôm Hà Tiểu Mãn trong khu trò chơi ở bệnh viện. Ba người họ chắc phải là một gia đình vô cùng hạnh phúc trọn vẹn. Trần Nhược Khát cảm thấy mình hẳn phải vui thay cho Hà Gia Hảo. Tuy A Kỳ ở lại thành phố nhỏ, nhưng ít nhất A Kỳ vẫn thấy vui.