Phim Câm Yêu Thầm

Chương 13: Quán cơm Bách Hảo (8)



Đến lúc Hà Gia Hảo quay về, đoàn phim đã quay xong hết cảnh ở đây, chuyển sang lấy cảnh ở thành phố khác rồi. Cậu và Trần Nhược Khát gọi điện thoại mấy lần. Bình thường là cậu cảm ơn Trần Nhược Khát đã giúp cậu liên hệ sắp xếp bệnh viện và bác sĩ, Trần Nhược Khát nói không sao, nên làm mà.

Hà Gia Hảo giúp làm xong thủ tục nhập viện cho Hà Tiểu Mãn ở đó, để con bé tiếp tục ở bệnh viện quan sát thêm một thời gian. Cậu rời khỏi bệnh viện, về quán cơm Bách Hảo một chuyến.

Khoảng thời gian trước, Hà Khánh Quốc ghé qua tiệm, tự quyết định in tấm ảnh chụp chung với đoàn phim “Con Hàu” ra, đóng khung rồi treo lên chính giữa đại sảnh. Hà Gia Hảo vừa vào đã nhìn thấy Trần Nhược Khát ở giữa tấm ảnh. Với tư cách là người cung cấp địa điểm quay, cậu đứng ở một góc trong hàng đầu tiên trên tấm ảnh.

Thật ra Hà Gia Hảo rất muốn hỏi Trần Nhược Khát, khoảng thời gian này có ăn uống tử tế không, có ngủ được không. Cậu nhấn mở hình đại diện của Trần Gia Hảo, gõ một đoạn tin nhắn, nhưng không ấn gửi đi được.

Trần Nhược Khát và đoàn phim “Con Hàu” giống như gia tộc Macondo trải qua trăm năm cô đơn vậy, cứ như thể đã bị gió cuốn đi mất chỉ trong một đêm, rốt cuộc có từng tồn tại thật hay không cũng khiến người ta nghi ngờ. Bằng chứng duy nhất lại chính là tấm ảnh được treo giữa đại sảnh kia.

Hà Gia Hảo khôi phục nhịp sống bình thường như trước, sáng sớm mở quán làm việc, đến tối đóng cửa, mỗi thứ bảy lại đến viện dưỡng lão thăm các cụ già. Cậu lên văn phòng trên tầng hai, thấy con ngỗng bông kia vẫn được đặt trên sô pha. Hà Gia Hảo ôm lấy con ngỗng, nằm xuống sô pha. Con ngỗng kia hình như vẫn còn mùi trên người Trần Nhược Khát, Hà Gia Hảo hít sâu vào một hơi, đột nhiên cảm thấy mình đã là một người hâm mộ vô cùng may mắn rồi.

_

Hôm David lái xe đến đây, Hà GIa Hảo vừa lúc bế Hà Tiểu Mãn xuống nhà. David nói: “Cậu ấy lại không ăn cơm rồi.”

Hà Gia Hảo làm một phần cơm đưa cho David mang đi. Nhưng cậu hỏi: “Vẫn cứ thế à? Anh cũng đâu thể ngày ngày chạy đến chỗ tôi mua mì được.”

David nói: “Giờ đỡ hơn nhiều rồi, cũng không phải dùng thuốc dinh dưỡng nữa. Nhưng gần đây cường độ quay phim lớn, cậu ấy ăn ít cơm như thế, thật sự không tốt lắm.”

Hà Gia Hảo nghĩ một cách, một lần cậu đưa cho David bốn loại nước trộn mì khác nhau, bình thường để trong tủ lạnh là được. “Mì thì phải dùng loại chỗ chúng tôi. Để tôi đi mua thêm nhiều một chút.”

Hôm đó lúc David đi, người khiêng cả một túi mì và bốn hộp tương trộn to dùng.

Cảnh quay của “Con Hàu” đã đến đoạn chu du thế giới rồi. David không thể tuần nào cũng chạy đến quán cơm Bách Hảo mua mì được. Anh ta gửi tin nhắn cho Hà Gia Hảo, Hà Gia Hảo liền gửi đi theo địa chỉ.

Trần Nhược Khát cảm thấy vị mì cũng được, nhưng vẫn không bằng Hà Gia Hảo làm. David hét lớn: “Anh hai ơi, tương người ta làm, mì người ta mua, tôi chỉ nhờ người hâm nóng lại, khuấy lên tí thôi. Sao lại không giống được?”

Trần Nhược Khát không để ý đến anh ta, ăn thêm mấy miếng rồi lại bỏ đó.

Lúc Trần Nhược Khát diễn xong nghỉ ngơi, David thuận miệng nói Hà Gia Hảo hỏi anh ta về một loại nấm Đông Nam Á, nghe nói là dùng nấu canh thì ngon lắm. Trần Nhược Khát cúi đầu nhìn ngón tay bị xước, nhíu mày hỏi: “Sao anh lại liên lạc với Hà Gia Hảo nhiều thế?”

David nghiêng nghiêng đầu.

Sau hôm đó, bọn họ chuyển qua mấy nước Đông Nam Á lấy cảnh. David thường thấy Trần Nhược Khát đến chỗ dân địa phương hỏi về loại nấm nấu canh rất ngon bằng thứ tiếng Anh không quá lưu loát và ngôn ngữ cơ thể trúc trắc. Một người dùng tiếng Trung bày tỏ ý kiến còn khó như Trần Nhược Khát lại cũng hỏi ra ngô ra khoai được thật. Hơn nữa còn tìm thấy một nông trang có xuất khẩu sang Trung Quốc.

Nửa tháng sau, Hà Gia Hảo ở quán Bách Hảo nhận được một kiện hàng chuyển qua đường hàng không, bên trong là hai hộp nấm vẫn còn rất tươi. Hà Gia Hảo mang ra sau bếp để. Buổi tối, lúc phòng bếp rảnh rỗi, Hà Gia Hảo lấy nấm ra rửa, băm thành từng miếng nhỏ, trộn vào thịt xay, làm thành tương bò nấm định gửi cho Trần Nhược Khát.

David nói họ sắp phải đến vùng núi không có mạng rồi, chắc cũng không nhận được hàng. Hà Gia Hảo dựa vào tường bếp suy tư một lúc, nói: “Vậy tôi dạy anh làm.”

Lúc David ghi chép, Trần Nhược Khát đứng cạnh nhìn chằm chằm vào. David là người chẳng mấy khi nấu cơm, nghe được một nửa lại phải hỏi Hà Gia Hảo: “Vừa nãy là thế nào nhỉ?”

Trần Nhược Khát rút điện thoại từ tay anh ta ra, Hà Gia Hảo vẫn đang nói tiếp: “Nấm thì băm nhỏ ra, thành miếng rất nhỏ ý. Loại nấm này phải ngâm nữa, sau đó rửa đi rồi mới ăn được.”

Trần Nhược Khát nói: “Được.”

Hà Gia Hảo ngẩn ra một chút. Cậu ngồi xuống ghế phòng bếp, nhẹ giọng hỏi Trần Nhược Khát: “Gần đây vẫn khỏe chứ?”

Trần Nhược Khát nói: “Vẫn khoẻ.”

Bọn họ im lặng ở hai bên đầu dây. Trần Nhược Khát lại hỏi Hà Gia Hảo, Hà Tiểu Mãn có khoẻ không, mấy cụ già ở viện dưỡng lão có khoẻ không. Hà Gia Hảo hình như vừa mở đài, cậu dựa vào bàn nấu ăn, radio trên tủ lạnh vẫn còn đang phát nhạc. Cậu nói: “Sau khi Hà Tiểu Mãn khỏi bệnh thì khoẻ lắm. Lại còn biết lấy vết sẹo trên bụng để uy hiếp bọn họ đòi đồ ăn cơ.”

Trần Nhược Khát cứ nghe, cậu rất thích nghe giọng Hà Gia Hao truyền qua điện thoại nhẹ nhàng tới bên tai mình, giống như có một sợi lông chim cọ vào lòng cậu. Cậu có thể cứ nghe Hà Gia Hảo nói mãi.

Nhưng Hà Gia Hảo nhìn đồng hồ, nói: “Không làm phiền cậu nữa. Tôi cũng chuẩn bị đóng cửa đây.”

Cậu cúp máy, khoá kỹ cửa bên. Lúc đi qua đại sảnh, lại nhìn thấy tấm ảnh đoàn “Con Hàu” kia. Trần Nhược Khát mặt không biểu cảm đứng giữa tấm ảnh.

Hà Gia Hảo dừng lại cẩn thận ngắm nhìn Trần Nhược Khát trên ảnh. Cậu tắt đèn biển hiệu “Quán cơm Bách Hảo”, khoá cửa chính, chậm rãi trở về căn chung cư mình thuê. Lúc đi qua cửa hàng tiện lợi trong khu lại lặp lại cuộc đối thoại hàng ngày. Bà cụ chào hỏi cậu: “Tiểu Hà tan làm rồi à!”

Hà Gia Hảo nói: “Vâng ạ!”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.