Phim Câm Yêu Thầm

Chương 22: Bươm bướm không thể bay qua đường băng tuyết (3)



Trần Nhược Khát lấy một bình cát từ vùng Sahara thuộc Tây Ban Nha mang về nước. Cậu đưa một bình cho người cố vấn, sau đó kéo tay áo mình lên, lúc tốt lúc xấu, thỉnh thoảng khống chế được mình, thỉnh thoảng không khống chế được.

Cậu đứng ngoài phòng tư vấn tâm lý, đứng ngay trước máy lọc nước uống thuốc mới.

Buổi tối có sự kiện “Đêm của người làm phim điện ảnh”, cậu cần phải tham gia. Trần Nhược Khát trang điểm xong dựa vào xe ngủ bù, đến giờ, bên ngoài phóng viên kín mít. Lúc xuống xe, Trần Nhược Khát bị đèn flash chiếu vào rất khó chịu. Cậu không thể cúi đầu nhìn thảm đỏ, cậu là nghệ sĩ có tài năng đã được huấn luyện, biết đứng trước đèn flash thì phải duy trì nụ cười. Đúng là chẳng ra sao.

Trần Nhược Khát đi qua thảm đỏ, lập tức lạnh mặt ngay. Cậu được dẫn đến chỗ ngồi. Người bốn phía còn chưa tới hết, trong hội trường vắng vẻ. Hàng cuối cùng ở khán đài là chỗ của fan. Trần Nhược Khát quay lại nhìn thấy fan giơ bảng đèn có tên mình. Có lẽ bố cậu mong cậu “cầu tri nhược khát” (có khát khao theo đuổi tri thức). Nhưng cậu lại chưa bao giờ là người thích học hành. Hà Gia Hảo là kiểu người ngốc ngốc, học văn hoá tốt hơn nhiều, thế mà lại muốn làm một sinh viên nghệ thuật không có nhiều ưu thế.

Trần Nhược Khát còn hỏi đùa cậu rằng: “Sao người ta lại xét cậu trúng tuyển nhỉ?”

Hà Gia Hảo giả vờ tức giận nói: “Không cho cậu biết.”

Trần Nhược Khát cúi đầu cười một tiếng, cậu lấy điện thoại ra nhìn một lúc. Cậu gửi tin nhắn cho David: “Bình cát còn lại có ở đây không?”

David chờ bên ngoài hội trường, nói: “Có, cậu muốn đưa cho ông chủ Hà à?”

Trần Nhược Khát không trả lời nữa. David ngáp một cái, ngồi lại vào ghế lái. Một lúc sau, cửa sau bị kéo ra một chút, Trần Nhược Khát ngồi lên xe, nói: “Đúng, đi qua đó đi.”

David hoảng hốt kêu lên: “Sắp bắt đầu rồi đó anh Khát, sao cậu lại chạy ra ngoài?”

Trần Nhược Khát bình tĩnh nói: “Đến quán cơm Bách Hảo một chuyến.”

Lúc bọn họ đến cửa quán cơm, trong sảnh vẫn còn thưa thớt mấy người đang ăn. Trần Nhược Khát đưa bình thuỷ tinh cho David, nói: “Anh vào đi.”

David hơi cạn lời, nói: “Cậu phát điên phát khùng lén lút chạy ra để đến đây, cuối cùng lại không vào?”

Anh ta kéo cửa xe, cầm bình cát kia đi qua đường. Hà Gia Hảo vừa hay đang đứng ở ngoài tiễn khách. Cậu cười chào hỏi David. David đưa bình thuỷ tinh cho cậu.

Trần Nhược Khát ngồi trong xe nhìn Hà Gia Hảo cách đó không xa. Hà Gia Hảo mặc một chiếc áo thun màu đơn giản, cầm bình thuỷ tinh lên nhìn một lúc. Cậu cười nói cảm ơn với David. Trần Nhược Khát bỗng nhìn thấy tay trái Hà Gia Hảo đeo cái vòng bạc. Không biết vì sao, cậu cảm thấy một sự ngọt ngào kì quái. Cậu lại đeo cái vòng bạc kia lên tay trái của mình.

Lúc David quay lại, anh ta đưa một cái túi giấy cho Trần Nhược Khát. David đánh lái, nói: “Bánh mì và mứt quả ông chủ tự làm, bảo cậu mang sang Châu Phi mà ăn đấy. Tôi bảo ở Châu Phi cũng có bánh mì với mứt rồi. Cậu ấy tưởng cậu ở Châu Phi sẽ đói chết ấy chứ.”

Trần Nhược Khát cúi đầu nhìn vào trong túi, trên bánh mì có dán một tờ giấy nhỏ: Sản phẩm mới do Hà Gia Hảo sáng chế ra, cậu là người đầu tiên được ăn thử.

Trần Nhược Khát ôm túi, cười rộ lên.

_

Gần đây doanh thu bán bánh mì của quán Bách Hảo tăng cao chưa từng có. Bởi vì Trần Nhược Khát đột nhiên đăng trạng thái mình đang ăn bánh mì của quán Bách Hảo, thế nên từ ngày hôm sau trở đi, người đến mua bánh mì xếp hàng dài ngoài cửa, mỗi người còn bị giới hạn mua hai cái, bán hết là dừng.

Mấy ngày trời Hà Gia Hảo chỉ có đứng bếp nhào bột, nặn bột rồi nướng bánh mì. Lúc rảnh rỗi một chút, cậu gửi một câu cảm ơn cho Trần Nhược Khát. Gửi xong lại bỏ điện thoại xuống tiếp tục nhào bột.

Đến chạng vạng, bánh mì bán hết sạch. Hà Gia Hảo dựa vào tường bên cạnh điện thoại trong bếp gọi cho bên cung ứng bột mì. Tay còn lại cậu bấm mở điện thoại, Trần Nhược Khát vẫn mãi chưa trả lời cậu. Lúc trước Hà Gia Hảo xem được bài đăng của David, đoàn phim đã đến quần đảo Canaria kia rồi. Hà Gia Hảo cố tình tra, quần đảo kia chêch 7 tiếng so với trong nước. Vậy thì ở Châu Phi vẫn còn đang là giữa trưa.

Buổi trưa, Trần Nhược Khát chỉ ăn một miếng bánh mì. Cậu cảm thấy có lẽ mình hơi cảm nắng, đầu choáng lắm. Đoàn phim đã dừng quay hai ngày, bởi vì thời tiết không tốt, những cảnh quay trên biển đều không thể bắt đầu được. Cuối cùng chị Hoa hết sạch kiên nhẫn, chị không có nhiều kinh phí để trì hoãn như thế. Chị lại đi hỏi chủ bến tàu xem có thể ra biển được không, ông chủ nhún vai.

Trần Nhược Khát đứng trong nhà ăn của khách sạn, nhìn về một gia đình Châu Âu phía trước. Cậu vẫy tay với cô bé tóc vàng kia, cô bé cũng vẫy tay lại với cậu.

David nhòm qua nói với cậu: “Nếu hôm nay vẫn không quay được thì tối cậu cũng vẫn phải về nước.”

Trần Nhược Khát ừm một tiếng, cứ như đang nghe chuyện chẳng liên quan gì đến mình. Cậu không sao cả, thế nào cũng được, công việc sắp xếp kín đến mức mệt mỏi mà chết lặng thì càng tốt. Cậu đứng dậy, lại thấy choáng một chút. Chị Hoa đến hỏi buổi chiều cậu có quay được không. Trần Nhược Khát cũng ừm một tiếng, dù sao cũng đều được.

Chiều hôm đó, tình hình biển vẫn không tốt lắm. Đoàn phim vẫn thuê một con thuyền ra biển. Trần Nhược Khát dựa vào rào chắn trước boong tàu, nhìn xa xa về phía David vẫy tay với cậu, giống như cậu là người lên thuyền ra khơi du lịch. Trần Nhược Khát cúi đầu đọc kịch bản trong tay, gió biển rất lớn, thổi cho góc áo sơ mi bay loạn lên.

Có một nửa số nhân viên quay từ trên bờ, một nửa đứng trên boong tàu. Trần Nhược Khát dán tờ giấy ghi chú mà Hà Gia Hảo cho cậu vào trong kịch bản, cậu lật qua rồi lại lật lại, giơ lên đọc lần nữa, sản phẩm mới do Hà Gia Hảo sáng chế, cậu là người đầu tiên được ăn thử.

Trần Nhược Khát đóng kịch bản lại, gió biển mằn mạn, cậu không biết mình đang say tàu hay chóng mặt, thế giới càng ngày càng chao đảo, mãi đến lúc chủ thuyền chạy vào phòng điều khiển nói với họ bằng thứ tiếng Tây Ban Nha họ vốn không hiểu. Trần Nhược Khát mờ mịt nhìn nhân viên chạy khắp nơi, giây tiếp theo, tàu nghiêng ngả rồi lật xuống.

Chiếc vòng bạc trên tay Hà Gia Hảo rơi xuống bàn bếp, nứt một đường. Cậu ngờ vực giơ lên nhìn một cái, rồi lại bắt đầu sắp xếp bàn làm bánh. Cậu để lại một túi vật liệu thừa cho Hà Tiểu Mãn ăn. Nhưng hôm nay chẳng biết An Sở Sở đã đưa Hà Tiểu Mãn đi đâu rồi. Hà Gia Hảo ôm túi đồ thừa, khoá kỹ cửa bên quán cơm.

Cậu đến siêu thị đồ tươi giành được sữa chua, sau đó thong thả về nhà. Đến trước tiểu khu, bà cụ ở cửa hàng tiện lợi đang xem TV, không để ý đến cậu. Hà Gia Hảo cố ý dừng lại gọi bà: “Bà ơi, cháu tan làm rồi!”

Bà cụ vẫn nhíu mày, không biết đang xem tin tức buổi đêm gì. Hà Gia Hảo ngượng ngùng vào cửa khu nhà.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.