Hà Gia Hảo dậy từ sớm, vào phòng bếp nấu cháo, sau đó đánh răng rửa mặt, đặt nước và thuốc đầu giường Trần Nhược Khát. Trần Nhược Khát tỉnh dậy, uống thuốc xong. Hà Gia Hảo ôm lấy cậu.
Cậu biết Trần Nhược Khát không ăn được, nhưng vẫn chuẩn bị bữa sáng cho Trần Nhược Khát. Hai người ngồi hai đầu bàn, Hà Gia Hảo cắt bánh mì mình mang đến thành từng miếng, đặt trên mâm. Cậu nháy mắt hỏi Trần Nhược Khát: “Có thể nể mặt tôi thử một miếng không?”
Trần Nhược Khát thật sự cầm một miếng lên, cắn thử, trong miệng toàn vị đắng chát, không cảm thấy mùi vị bánh mì. Cậu mệt mỏi quá, cầm bánh mì mà chẳng biết phải làm sao. Hà Gia Hảo cầm điện thoại chụp cậu, nói: “Đợi đến lúc loại bánh mì này ra mắt, tôi có thể mượn hình của cậu dùng tiếp không?”
Hà Gia Hảo cười, rút miếng bánh mì ra khỏi tay Trần Nhược Khát, tự ăn luôn.
Buổi sáng, David đón Trần Nhược Khát đi tái khám. Hà Gia Hảo bỗng hơi do dự, cậu nên về hay nên ở lại đây. Cậu biết mình có về thì trong đầu cũng sẽ chỉ nghĩ đến Trần Nhược Khát, không thể làm được việc gì khác. Cậu do dự một lúc, vẫn quyết định ở lại.
Sau khi Trần Nhược Khát đi, Hà Gia Hảo dọn dẹp cả nhà một lượt. Bởi vì Trần Nhược Khát cứ bay đi khắp nơi làm việc nên trong nhà cũng chẳng có nhiều đồ dùng sinh hoạt. Hà Gia Hảo mở trang bán đồ online, mua đủ hết những thứ còn thiếu. Cậu mua một bộ đồ bếp dễ dùng, rồi mua một ít ngũ cốc, muốn giúp Trần Nhược Khát chậm rãi đổi từ cháo sang ăn uống bình thường.
Hà Gia Hảo mở máy nghe nhạc Trần Nhược Khát đặt trong phòng khách, ngâm nga hát rồi bỏ thêm thức ăn vào cho đám cá vàng trong bể thuỷ sinh. Cậu lại gần bể nước nhìn mấy con cá nhỏ ấy bơi qua bơi lại.
Lúc Trần Nhược Khát về, Hà Gia Hảo vẫn còn đang ghé vào đó xem. Trần Nhược Khát cũng đứng cạnh xem cùng. Trần Nhược Khát bỗng nhiên vươn tay ra ôm Hà Gia Hảo. Hà Gia Hảo hiểu ý, xoay người ôm lấy cậu. Hai người họ ôm nhau thật lâu, ôm nhau thật nghiêm túc. Hà Gia Hảo nhẹ nhàng vỗ vai Trần Nhược Khát. Trong phòng khách sạn không bật đèn, chỉ có ánh đèn bể thuỷ sinh sáng lên.
Trần Nhược Khát lại siết chặt tay hơn một chút. Hà Gia Hảo vỗ về cậu, nói: “Hôm nay tôi nấu cháo yến mạch khoai môn, cậu có ngửi thấy mùi không?”
Trần Nhược Khát gật đầu. Hà Gia Hảo cười nói: “Cố ý đợi cậu về ăn cơm đấy.”
Trần Nhược Khát vẫn không muốn ăn, nhưng vẫn ăn gần nửa bát. Sau khi ăn cơm xong, Hà Gia Hảo rửa bát, Trần Nhược Khát đứng bên cạnh nhìn cậu. Hà Gia Hảo cẩn thận rửa mâm cơm, đưa cho Trần Nhược Khát, nói: “Chúng ta hợp tác, cậu lau rồi cất đi nhé?”
Trần Nhược Khát sửng sốt, vẫn nhận lấy, dùng tấm khăn lau khô, đặt vào tủ bát.
Làm xong việc, trời đã tối hẳn. Hà Gia Hảo lên ban công gọi điện cho quán cơm. Cậu không biết mình có thể ở lại chỗ Trần Nhược Khát bao lâu, nhưng cậu đã quyết định, chỉ cần Trần Nhược Khát không đuổi cậu đi thì cậu sẽ cứ tiếp tục ở bên cạnh cậu ấy. Hà Gia Hảo biết mình không phải là người bản lĩnh, chỉ có rất nhiều rất nhiều sự chuyên tâm và nhẫn nại.
Cậu cùng Trần Nhược Khát mất ngủ hàng đêm. Cậu kể cho Trần Nhược Khát nghe chuyện trước giờ ngủ xong, Trần Nhược Khát vẫn sẽ không ngủ được. Họ nghiêng người ôm nhau. Hà Gia Hảo có thể nghe được tiếng tim Trần Nhược Khát đập. Có đôi khi nghe thấy tiếng tim đập cũng suýt thì rơi nước mắt.
Lúc bản tin đêm hiện lên mấy chứ “mất tích, chết đuối”, Hà Gia Hảo cảm thấy mình sắp không thở nổi. Ít nhất Trần Nhược Khát mà cậu đã ôm lúc này vẫn còn nhịp đập. Mấy ngày đợi tin ấy, Hà Gia Hảo ôm con ngỗng bông kia nghĩ ngợi rất nhiều. Nghĩ đến cùng, toàn là tiếc nuối, tiếc nuối. Cậu đã nghĩ vô số lần, nếu năm mười chín tuổi ấy, cậu và Trần Nhược Khát có thể tiếp tục mối tình ấy đến cùng, cuộc đời hai người họ liệu có khác không? Nếu đã từng yêu, bây giờ cậu cũng sẽ không phải ngồi ở đó, tiếc nuối đau khổ đến thế.
Tiếc nuối nhiều quá. Hà Gia Hảo vùi đầu vào ngực Trần Nhược Khát, nước mắt vẫn lăn xuống. Hai người họ đã hai mươi tám rồi. Trần Nhược Khát cúi đầu nhìn cậu. Hà Gia Hảo nghẹn họng nói: “Trần Nhược Khát, hồi mười chín tuổi, tôi đã làm mất số điện thoại cậu viết cho tôi. Tôi không liên lạc được với cậu, tôi không tìm thấy cậu đâu nữa.”
Hà Gia Hảo khóc thành tiếng, nói năng lộn xộn: “Sau này, tôi nhìn thấy cậu trên TV. Tôi không nhận được phim, không ai muốn thuê tôi cả. Tôi về nhà tiếp quản quán cơm của gia đình, sau đó không còn rời khỏi thành phố nhỏ ấy nữa. Sinh nhật năm nào tôi cũng nhớ đến cậu, nhớ đến việc ba ngày sau đó sẽ là sinh nhật cậu. Trần Nhược Khát, tôi nhớ cậu lắm, tôi chẳng có cách nào cả…”
Hà Gia Hảo không nói tiếp được nữa. Cậu ngồi dậy vào nhà vệ sinh rửa mặt. Hà Gia Hảo rửa mặt xong, phát hiện ra Trần Nhược Khát đứng phía sau cậu, ngực áo đã vì nước mắt ướt đẫm.
Đôi mắt Trần Nhược Khát cũng đỏ, cậu gian nan mở miệng nói: “Tôi cũng thế…”
_
Lần tiếp theo David đến đón Trần Nhược Khát đến phòng khám tâm lý, David nói với Hà Gia Hảo: “Người cố vấn bảo cậu đi cùng.”
Thế nên lần đó Hà Gia Hảo cùng Trần Nhược Khát vào phòng tư vấn. Người cố vấn nói: “Cậu ấy đồng ý để cậu đi cùng, thế đã là rất tốt rồi. Tôi có vài kiến nghị cho cậu. Trừ việc uống thuốc hàng ngày ra, cậu có thể cùng cậu ấy làm vài việc để khôi phục việc sinh hoạt hàng ngày, chắc là sẽ có tác dụng đấy.”
Hà Gia Hảo bắt đầu làm theo lời bác sĩ dặn, cùng Trần Nhược Khát làm các công việc sinh hoạt và nghỉ ngơi cố định hàng ngày. Cậu cắn bút, ngồi bên cạnh Trần Nhược Khát điền todo list hàng ngày. Cậu hỏi Trần Nhược Khát: “Trong tủ hết sữa bò rồi, sáng mai chúng ta đến siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn cho mấy ngày tới được không?”
Trần Nhược Khát gật đầu.
Hà Gia Hảo viết tiếp: “Ăn xong, nghỉ trưa nửa tiếng. Buổi chiều mình cùng xem một bộ phim. Cậu đã xem ‘Ngày chuột chũi’ chưa?”
Trần Nhược Khát lại gật đầu.
Hà Gia Hảo nói: “Vậy thì đổi bộ khác. Sau đó, ăn cơm chiều xong, chúng ta xuống nhà đi bộ nửa tiếng, tiện vứt rác sau bữa tối luôn.”
Hà Gia Hảo dán todo list lên cửa tủ lạnh, sau đó kéo Trần Nhược Khát vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt rồi đi ngủ. Bất kể Trần Nhược Khát có ngủ được hay không, Hà Gia Hào đều kéo cậu lên giường nghỉ lúc 10 rưỡi.
Người cố vấn đổi cho Trần Nhược Khát một loại thuốc khác. Ngày đầu tiên uống xong, thuốc có hiệu lực, Trần Nhược Khát ngủ một lúc. Trong giấc mộng, cậu lại trở về nơi biển sâu kia, nước biển chảy vào miệng và mũi. Trên đầu là mặt biển rung động, không còn nhìn thấy bầu trời. Trần Nhược Khát bừng tỉnh lại.
Hà Gia Hảo hoảng sợ, ôm lấy cậu, nói: “Là mơ thôi.”
Trần Nhược Khát không dám ngủ tiếp, cảm giác không ngủ được rất khó chịu, ngủ cũng rất khó chịu. Giấc ngủ biến thành một gánh nặng. Nghiêm trọng hơn là, Hà Gia Hảo cũng sẽ cùng cậu mất ngủ. Rõ ràng ban ngày phải chăm sóc cậu đã rất mệt rồi, Hà Gia Hảo vẫn cố gắng nằm cùng cậu. Trần Nhược Khát cảm thấy mình như một túi rác hình người.
Ở chung với nhau lâu dần, Hà Gia Hảo dường như cảm nhận được sự thay đổi cảm xúc của Trần Nhược Khát. Cậu nhẹ nhàng vỗ Trần Nhược Khát, nói: “Tôi không sao đâu, lúc xem phim buổi chiều, tôi lén ngủ một lúc rồi, he he.”
Trần Nhược Khát nghiêng người nhìn Hà Gia Hảo. Hà Gia Hảo chọc vào má Trần Nhược Khát, nói đùa: “Có thể nhìn thấy gương mặt đẹp trai này mỗi ngày thì tôi sẽ không sao cả.”
Mấy ngày sau, phó quản lý của quán cơm mang sổ sách đến cho Hà Gia Hảo xem, An Sở Sở cũng đi theo. Hà Gia Hảo nói với Trần Nhược Khát xong rồi đi xuống nhà một chuyến.
Trần Nhược Khát dựa vào ban công nhìn Hà Gia Hảo nói chuyện với người khác ở dưới. An Sở Sở đi giày cao gót, khoanh tay nói gì đó với Hà Gia Hảo. Trần Nhược Khát không chút biểu cảm, đi vào trong phòng.
Lúc Hà Gia Hảo lên nhà, cậu vui vẻ nói: “Họ mang hoa đến cho tôi này, đây là hoa hồng mà phó quản lý của quán cơm tự trồng đấy.”
Trần Nhược Khát ngồi trên sô pha không để ý đến cậu. Hà Gia Hảo đi đến đưa hoa cho cậu xem. Hà Gia Hảo chọc chọc cậu, hỏi: “Trong nhà có bình hoa không, để tôi cắ m vào. Sau khi hai người họ yêu nhau, An Sở Sở nhận hoa miễn phí mỏi cả tay luôn.”
Trần Nhược Khát đột nhiên ngẩng đầu nhìn cậu. Hà Gia Hảo chỉ lo nhặt lá, tính sửa sang lại một chút rồi cắ m vào bình hoa, lại nói: “Còn thường xuyên khoe lên vòng bạn bè cơ. Khoe một lần thì cũng thôi đi, ai lại khoe đi khoe lại thế cơ chứ…”
_
Editor:
“Trần Nhược Khát, tôi nhớ cậu lắm, tôi chẳng có cách nào cả…”
Tui thì khóc muốn tắt thở á con trai ơi T-T