Phim Câm Yêu Thầm

Chương 28: Sao dưới đáy thuyền (1)



Lưu Mỹ Lan vào căn hộ của Hà Gia Hảo, thứ nhìn thấy đầu tiên là kệ giày chật kín. Đám cá trong bể thuỷ sinh tĩnh lặng bơi qua bơi lại.

Bà đổi giày, nhìn thấy ảnh chụp Hà Gia Hảo và Hà Tiểu Mãn.

Cứ thấy có gì đó không đúng. Nhưng không thể nói rõ là điều gì.

Trong phòng khách có thêm những món đồ nghệ thuật để trang trí mà Hà Gia Hảo tuyệt đối không bao giờ bỏ tiền ra mua. Trong phòng làm việc của Hà Gia Hảo, có thêm hai giá áo, bên trên treo đầy quần áo của người khác.

Lưu Mỹ Lan vào phòng bếp, bỏ mấy món mình làm vào tủ lạnh. Trên tủ lạnh có mảnh giấy nhớ Hà Gia Hảo viết: Bánh quy ở trên bàn, đừng quên lấy.

Bà vào phòng ngủ, hai cái gối. Một bên tủ đầu giường có sách Hà Gia Hảo đọc vào buổi tối. Bên còn lại đặt một chiếc đồng hồ mà ai đó đã tháo ra và một ly nước.

Trần Nhược Khát kẹp điện thoại nói chuyện với Hà Gia Hảo: “Dậy vội quá, bánh quy và đồng hồ đều quên mang rồi.”

Hà Gia Hảo đi xuyên qua sảnh Bách Hảo, hơi giận nói: “Bữa sáng cũng không ăn. Tôi nấu chè đậu đỏ cho cậu đó.”

Trần Nhược Khát cười xoà nói: “Tôi về rồi ăn, cúp trước nhé.”

Buổi chiều, David lại đến nhà Hà Gia Hảo một chuyến, như Ngu Công dời núi, mang đồ của Trần Nhược Khát đến.

Hà Gia Hảo hỏi anh ta có muốn ăn chè đậu đỏ không. Cậu hỏi David: “Thế rồi buổi sáng cậu ấy ăn gì?”

David cười xoà nói: “Cà phê.”

Hà Gia Hảo cạn lời. Cậu ngồi xổm xuống, lấy đồ trong va li ra, phần lớn là sách, bên trên sách có mấy khung ảnh. Trần Nhược Khát bé nhỏ được đóng khung trong đó, ngại ngùng trốn phía sau cầu trượt.

Hà Gia Hảo cũng đặt khung ảnh kia bên cạnh bể thuỷ sinh.

Còn có một tấm là Trần Nhược Khát chụp chung với bạn cùng phòng thời đại học, trong đó có một người vẫn còn làm diễn viễn. Trần Nhược Khát đứng sau, mặt lạnh nhạt nhìn vào ống kính. Cậu vẫn luôn bị nói là không dễ gần, ngay từ đầu Hà Gia Hảo cũng tưởng là thế.

Sau này mới phát hiện ra, Trần Nhược Khát chẳng qua lại ngại ngùng không biết bày tỏ cảm xúc.

Hà Gia Hảo dọn xong vài thứ, nhìn một vòng quanh căn hộ nhỏ của mình, một nửa là đồ của cậu, một nửa của Trần Nhược Khát, tràn ngập đủ đầy, giống như cuộc sống của họ bây giờ.

Thời gian Trần Nhược Khát về nhà không cố định, thỉnh thoảng đêm khuya thỉnh thoảng ban ngày. Cậu về nhà, mở cửa phòng ngủ bổ nhào lên người Hà Gia Hảo, cách chăn ôm lấy Hà Gia Hảo. Hà Gia Hảo ngủ ngon mơ màng, xoa đầu Trần Nhược Khát, khẽ nói: “Mau đi rửa mặt đi.”

Trần Nhược Khát ò một tiếng, vẫn bất động. Cậu muốn ở cạnh cục sạc Hà Gia Hảo để sạc đầy sinh lực đã.

Cậu hôn Hà Gia Hảo một cái, chạy vào nhà vệ sinh, lúc quay ra, Hà Gia Hảo đã nửa ngồi dậy, ấn mở đèn đầu giường. Cậu vươn cánh tay ra, ôm Trần Nhược Khát một cái.

Hai người họ đều bận rộn, mỗi ngày chỉ có một lúc được gặp nhau, gặp xong lại phải đợi sang ngày hôm sau.

Tối hôm sau, Hà Gia Hảo cùng An Sở Sở đến buổi tụ tập bạn cấp hai. Bởi vì thành phố nhỏ, mà nhà Hà Gia Hảo lại mở cửa tiệm buôn bán, nên có nhiều người cũng vẫn gặp hàng ngày.

Mọi người vẫn ồn ào hỏi han đôi vợ chồng đã ly dị là Hà Gia Hảo và An Sở Sở như cũ. An Sở Sở kêu lên: “Tôi có bạn trai mới rồi nha, đừng nói nữa.”

Nhưng bạn học cũng vẫn trêu tiếp, có người nói: “Hầy, nghe nói Hà Gia Hảo đối xử với cậu phải gọi là hết nước chấm, đối với con gái cũng tốt, lại còn là ông chủ quán cơm. Hai cậu ly hôn có phải còn điều gì giấu diếm không? Hà Gia Hảo ngoại tình hả?”

Mọi người đều cười vang. Hà Gia Hảo hơi mịt mời nhìn mọi người trong phòng, nói: “Tôi không có.”

An Sở Sở hơi giận dữ, bảo bọn họ im miệng. Nhưng vẫn có người nói: “Vậy Hà Gia Hảo, cậu phải tìm một người khác xinh đẹp dịu dàng hơn cả An Sở Sở đi!”

Hà Gia Hảo chỉ cúi đầu cười. Cậu cũng rất muốn nói, tôi có mà, bạn trai tôi rất đẹp trai. Nhưng cậu biết mình không thể.

Hôm đó Hà Gia Hảo uống hơi nhiều, dựa vào bàn cơm buồn ngủ. Lúc Trần Nhược Khát gọi điện đến, An Sở Sở nghe máy.

Lúc Trần Nhược Khát vào phòng, trên người vẫn còn mặc lễ phục dành cho hoạt động buổi tối. Người ngồi đó gần như đều bất ngờ đến ngây ngẩn ra. Đại minh tinh vừa mới xuất hiện trên TV mà ngay sau đó đã xuất hiện trong một quán ăn ở thành phố nhỏ của bọn họ rồi, lại còn ngồi xuống, vỗ mặt Hà Gia Hảo, nói: “Có đứng dậy được không?”

Hà Gia Hảo nói: “Không cho cậu biết.”

Trần Nhược Khát cười rộ lên. Cậu đỡ Hà Gia Hảo dậy ra cửa, An Sở Sở dựa vào cửa chỉ vào trong phòng: “Hôm nay ai dám kể chuyện Trần Nhược Khát đã đến thì mai giết không tha.”

Hà Gia Hảo dựa vào ghế sau xe, vẫn ôm cổ Trần Nhược Khát không chịu buông, Trần Nhược Khát đành phải đóng cửa xe lại trước.

Hà Gia Hảo lẩm bẩm: “Tôi cũng có bạn trai.”

Trần Nhược Khát nói: “Ừm, trùng hợp ghê, tôi cũng có.”

Hà Gia Hảo bỗng nhiên giận dữ nói: “Sao cậu lại không ăn sáng!”

Trần Nhược Khát vô tội đáp: “Sáng nay tôi có ăn mà.”

Hà Gia Hảo nói vậy được, cậu kéo Trần Nhược Khát xuống hôn lên khoé miệng, sau đó thì ngủ mất.

_

Vì phải diễn vai một người cha không đạt tiêu chuẩn, nên Trần Nhược Khát cũng chẳng cạo râu. Lúc Hà Gia hảo hôn cậu, cảm giác như hôn lên một bụi gai.

Cậu xem ảnh leak trên mạng, Trần Nhược Khát mặc một cái áo ba lỗ, râu ria xồm xoàm ngồi ở phim trường.

Cô bé diễn viên nhí đóng vai con gái của Trần Nhược Khát còn quậy hơn cả Hà Tiểu Mãn, cứ ríu rít quanh Trần Nhược Khát mãi. Cô bé đưa cho Trần Nhược Khát một cái vòng tay công chúa, nói mình đã coi Trần Nhược Khát là bạn tốt.

Hôm sau Trần Nhược Khát lại mang bánh quy Hà Gia Hảo làm cho cô bé. Cô bé bắt đầu liên tục hỏi cậu mua ở đâu. Trần Nhược Khát xoa thái dương, nói: “Người nhà làm đấy.”

Cô bé nháy mắt với cậu, nói: “Người yêu chú đúng không? Thật ra con cũng thế.”

Trần Nhược Khát trợn mắt nhìn thoáng chốc. Cô bé nhìn cái nhẫn nhựa trên tay bảo: “Cậu ấy mua cho con đấy. Quà ngày quốc tế thiếu nhi, đẹp đúng không?”

Cô bé ôm má hỏi Trần Nhược Khát: “Thế chú tặng người ta cái gì?”

Trần Nhược Khát ngơ ngác lắc đầu nói: “Chưa tặng gì cả.”

Cô bé kêu lên: “Kém cỏi.”

Trưa hôm đó Trần Nhược Khát liền bắt đầu trầm ngâm suy nghĩ, có phải cậu kém cỏi thật không. Nhưng cậu là một tuyển thủ không có kinh nghiệm yêu đương, việc tặng quà gì cũng không thạo.

Lần này cậu chủ động tìm hiểu, đến bên cạnh cô bé, kéo túm tóc cô hỏi: “Vậy tặng gì thì tốt?”

Cô bé nói: “Đơn giản thôi, hoa nè, trang sức nè, thư tình cũng được, không thì gấu bông.”

Trần Nhược Khát nói: “Cậu ấy 28 rồi, không phải 8 tuổi.”

Cậu lại đi hỏi David. David suy nghĩ một lúc, nói: “Nếu là ông chủ Hà thì… chắc sẽ thích nguyên liệu nấu ăn, hoặc là dụng cụ nấu ăn thôi.”

Trưa hôm đó, Trần Nhược Khát mua một cái lò nướng mới gửi đến Bách Hảo. Lúc Hà Gia Hảo nhận được cũng cạn lời, cậu lại bảo nhân viên giao hàng trả về y nguyên.

Cậu gọi điện cho Trần Nhược Khát: “Lò nướng tôi mới đổi rồi, tiện nói luôn nha, nồi niêu, mâm chén đều vừa mới đổi, không cần phải mua nữa.”

Trần Nhược Khát nghiêm túc trầm ngâm rồi lại hỏi: “Thế mặt tiền thì sao, có muốn đổi địa điểm không?”

Hà Gia Hảo bật cười. Cậu nói: “Không cần. Tạm thời để sau đi, về nhà rồi nói với cậu.”

Lưu Mỹ Lan ở phía sau hỏi cậu: “Về nhà nói với ai?”

Hà Gia Hảo hoảng sợ, quay đầu nhìn thấy Lưu Mỹ Lan đeo túi đứng sau cậu, không biết đã đứng bao lâu rồi.

Lưu Mỹ Lan ném tờ giấy ghi chú trên tủ lạnh lên người Hà Gia Hảo, hỏi cậu: “Ai đang ở chỗ con?”

Hà Gia Hảo ngẩn ra một lúc, miễn cưỡng mở lời nói: “Một người bạn, gần đây cậu ấy đang tìm nhà, để cậu ấy ở lại hai hôm.”

Lưu Mỹ Lan lặp lại: “Một người bạn…”

Bà hỏi: “Bạn kiểu gì mà hai đứa ngủ chung một giường, trong thùng rác còn có bao đã dùng?”

Lưu Mỹ Lan bỗng nhiên bật khóc, run rẩy chỉ vào Hà Gia Hảo nói: “Mẹ biết ngay mày có vấn đề gì đó mà, sao lại ghê tởm thế hả, ngủ với cả đàn ông? Mày biết mẹ nghĩ về chuyện này bao nhiêu ngày trời mà vẫn không thể hiểu nổi không… Mày còn từng kết hôn đấy, Hà Gia Hảo, mày thấy ghê tởm không hả?”

Hà Gia Hảo cảm giác như có một chậu nước đá dội từ trên đầu xuống, cậu tê dại đến mức không thể cử động. Cuối cùng, lại bỗng bật cười, cậu nói với Lưu Mỹ Lan: “Con và An Sở Sở kết hôn giả, Hà Tiểu Mãn cũng không phải con con.”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.