Loạn Nhịp Vì Người

Chương 3



Người quen cũ thời bé.

Gương mặt của Thời Ý lộ rõ ra, mắt đen, mày như vẽ, ngay cả đôi môi mỏng, đều là dáng vẻ khiến cho trái tim Phó Tư Điềm rung động.

Như có tật giật mình, trong chớp mắt khi tầm mắt Thời Ý chuyển tới, Phó Tư Điềm dời mắt theo bản năng, lui một bước về sau. Muốn giấu đi cái nhìn bất lịch sự của mình.

Gần như cũng trong tích tắc đó, một tiếng “rầm” vang lên, một vật nhọn cứng đâm vào sau lưng Phó Tư Điềm, đau đến mức Phó Tư Điềm loạng choạng nhào về trước.

“Cô làm cái gì vậy?” Giọng một người phụ nữ quát lớn từ phía sau.

Phó Tư Điềm xuýt xoa một tiếng, vội vàng xoay người nhìn, lúc này mới phát hiện một người phụ nữ và một bé trai bốn năm tuổi đứng sau lưng mình. Người phụ nữ một tay dắt bé trai, một tay xách giỏ đựng hàng hóa, đang bày ra tư thế bảo vệ.

“Cô có biết đi đường không thế, mém chút nữa là đạp vào người khác rồi có biết không hả?” Người phụ nữ vẫn chưa hết tức giận, giọng có chút lớn.

Phó Tư Điềm sực tỉnh, hẳn là khi nãy cô lùi một bước suýt đụng vào bọn họ. Da mặt cô mỏng, bị quát lớn hai tiếng, xấu hổ đỏ cả tai, “Cháu xin lỗi cháu xin lỗi, cháu không nhìn thấy, hai người không sao chứ ạ?” Cô liên tục giải thích.

Người phụ nữ chưa trả lời, ngón tay non nớt của bé trai đã chỉ ra phía xa, giọng nói trẻ con phụng phịu, “Chị ơi, bóng của em…”

Phó Tư Điềm nhìn theo hướng ngón tay của bé trai, một quả bóng cao su nhỏ cách đó không xa đang nảy lên nảy xuống, lăn tới lăn lui, dừng dưới một đôi giày sneaker màu trắng.

Phó Tư Điềm đi về hướng quả bóng, nhìn thấy chủ nhân của giày sneaker trắng cúi người, năm đầu ngón tay mở ra nhặt quả bóng lên. Cô di chuyển tầm mắt theo quả bóng, không kịp phòng bị liền chạm vào ánh mắt của Thời Ý.

Thời Ý mím môi, mặt không có biểu tình mà nhìn lại cô.

Bước chân của Phó Tư Điềm bất giác chậm lại, tim đập bịch bịch. Nghĩ đến việc có thể Thời Ý đã chứng kiến toàn bộ quá trình, trong nháy mắt mặt cô đỏ tới tận cổ.

Không chỉ có nhìn lén bị bắt quả tang mà còn làm trò cười. Quá xấu hổ, muốn tìm cái lỗ để chui xuống.

Cô bước tới mặt Thời Ý, nhận lấy bóng cao su Thời Ý đưa, thậm chí còn không dám nhìn một cái lên mặt của Thời Ý, nhỏ giọng nói một câu “Cám ơn” sau đó quay người chạy trở về.

“Con bé này sao mà hấp tấp thế? Có điều nhìn cũng rất xinh đẹp.” Phương Nhược Hoa – mẹ của Thời Ý buồn cười nhìn theo bóng dáng của Phó Tư Điềm.

Thời Ý câu môi không có ý kiến, xoay người cầm một bình nước giặt không hại da tay bỏ vào xe đẩy: “Giống con thỏ không?”

“Hả?” Phương Nhược Hoa cùng cô ấy đẩy xe hàng tiến về phía trước: “Dáng dấp à? Như con nói thì đúng là có một chút, nhìn rất ngoan ngoãn lanh lợi.”

Thời Ý lại thờ ơ phun ra mấy chữ: “Ý con là, lúc bỏ chạy.”

Phương Nhược Hoa ngơ ngác một chút, bị chọc trúng điểm cười, bỗng nhiên cười đến không ngừng lại được.

Phó Tư Điềm hoàn toàn không biết gì cả, cô ôm quả bóng quay trở lại bên cạnh hai mẹ con người phụ nữ, lại tiếp tục nhận lỗi thêm lần nữa, đứng ở chỗ đó giả vờ như đang lựa đồ, cuối cùng vẫn không nhịn được mà nhìn lại hướng Thời Ý vừa đứng ——

Làm gì còn bóng dáng của Thời Ý nữa.

Cậu ấy thật sự không nhận ra mình. Phó Tư Điềm xác nhận.

Thậm chí… Có khi cậu ấy còn chẳng nhớ là mình có tồn tại nữa.

Đối với cô mà nói, Thời Ý rất đặc biệt, là người khiến tim cô đập rộn ràng, là người mà cô ngày đêm mong nhớ.

Nhưng đối với Thời Ý mà nói, cô chẳng qua chỉ là một người quen cũ không mấy quan trọng thời bé.

Thật ra việc này rất bình thường, thậm chí đây là một chuyện rất đáng để ăn mừng. Nhưng Phó Tư Điềm vô hình trung vẫn cảm thấy mất mác.

Sự mất mác này kéo dài đến buổi tối bọn họ mở ra buổi họp lớp đại học lần đầu tiên.

Họp lớp đã được thông báo vào buổi sáng. Buổi chiều sáu người trong ký túc xá đã có mặt đông đủ, hai người lớp 5, bốn người lớp 6, cả bốn người ở lớp 6 đều là dân nội tỉnh, Trình Giai Lạc và La Thiến là đồng hương, đều là người Tuyên Thành. Vừa khai giảng, mọi người ai cũng sợ bị lạc lõng, sợ không hòa hợp được với ký túc xá, vì vậy sáu người cùng nhau đi ăn cơm chiều ở căn tin, sau khi ăn xong tay nắm tay thân thiết, xếp thành hình chữ nhất đi đến học viện.

Khi các cô đến, phòng tự học buổi tối phân cho lớp bọn họ đã có hơn phân nửa người ngồi rải rác.

Vội vàng liếc mắt một cái, Phó Tư Điềm không nhìn thấy Thời Ý. Trương Lộ Lộ kéo cô đến ngồi xuống hàng ghế còn trống phía trước. Phó Tư Điềm không tiện quay về phía sau tìm người, thắc thỏm trò chuyện cùng các bạn học mới xung quanh, ánh mắt vẫn chú ý đến những người ra vào cửa lớp.

Nhưng mà đến tận khi chủ nhiệm lớp đeo kính, đầu hơi hói bước vào, Phó Tư Điềm cũng không nhìn thấy Thời Ý.

Chủ nhiệm lớp bắt đầu nói chuyện, sau khi nói xong các quy định, như thường lệ chính là màn tự giới thiệu. Ký túc xá của Phó Tư Điềm có số thứ tự gần đầu nhất, Trình Giai Lạc và La Thiến nói xong sẽ đến phiên Phó Tư Điềm. Phó Tư Điềm không thể không thu lại tâm trạng, trong đầu diễn thử màn tự giới thiệu.

Cô rất dễ xấu hổ, nhưng hồi cấp 2 cấp 3 đã từng không ít lần đứng trên bục phát biểu với danh phận học sinh ưu tú, cho nên cũng không luống cuống. Chỉ là khi cô đứng trên bục giảng, Thời Ý ngồi ở một góc hàng phía sau không biết xuất hiện từ lúc nào, thấy cô phát hiện ra mình, tựa như lóe lên chút kinh ngạc, Phó Tư Điềm đang phát biểu trôi chảy, nghẹn lại…

Toàn phòng học im lặng hai giây, trông thì ngắn nhưng lại rất dài.

Thời Ý nhíu mày một chút, giống như mất hứng không nhìn cô nữa, cúi đầu bấm điện thoại.

Phó Tư Điềm lấy lại tinh thần, cố kiềm chế sự xấu hổ, tiếp tục lời nói trước đó, tự giới thiệu xem như cũng kết thúc thuận lợi.

Quay lại chỗ ngồi, Phó Tư Điềm chán nản che mặt, chẳng còn tâm trạng nào mà nghe những bạn học khác giới thiệu nữa.

Nhất định Thời Ý đã nhận ra mình là người ở siêu thị. Chỉ vỏn vẹn một ngày mà đã làm khùng làm điên trước mặt cậu ấy hai lần, không biết ấn tượng đầu tiên để lại cho cậu ấy là gì đây.

Không biết qua bao lâu, chủ nhiệm lớp gọi người tiếp theo: “Được rồi, xem nào, kế tiếp là số 228, Thời Ý.”

Tinh thần Phó Tư Điềm phấn khởi hẳn lên.

Tiếng ghế bị đẩy ra vang lên, cùng với đó là những thanh âm bàn tán khe khẽ. Trương Lộ Lộ nhỏ giọng thì thầm bên tai Phó Tư Điềm: “Ê, Tư Điềm, cô bạn này xinh ngang ngửa cậu đó, thoạt nhìn rất khí phái…”

Phó Tư Điềm thấp giọng rì rầm: “Cậu ấy đẹp hơn.”

Đây là lời từ trong nội tâm của cô.

Thời Ý đổi quần áo, không còn là áo thun quần jean ở siêu thị buổi trưa nữa, thay vào đó là váy liền áo, giày xăng-đan, lãnh diễm hơn buổi trưa, nhìn cũng khó gần hơn…

Trong lúc tim Phó Tư Điềm đang đập rộn ràng, Thời Ý bước lên bục giảng, cuối cùng Phó Tư Điềm cũng có thể tỏ ra tự nhiên cùng mọi người nhìn về phía cô ấy.

Thời Ý đứng trên bục nhàn nhạt cười, giọng nói véo von êm tai: “Chào mọi người, mình tên là Thời Ý.” Nói xong, cô ấy quay lưng, cầm phấn viết lên bảng hai chữ “Thời Ý” thật to, chữ viết rõ ràng sạch sẽ, giống như con người của cô ấy vậy.

Viết xong hai chữ “Thời Ý”, cô ấy lại xuống dòng viết tiếp hai chữ “10e” (*).

Cô ấy quay lại, thoải mái nói: “Thời trong thời gian, Ý trong lâm tự ý đức, phi lễ bất xứ (**).”

“Ừm, nghe thì hay, nhưng mà viết ra thì không hay cho lắm.” Cô ấy nói một cách nghiêm túc, không có chút nào là đang đùa: “Vì vậy sau này nếu mọi người cảm thấy phiền, có thể viết thẳng là 10e cho đơn giản.”

Mọi người phía dưới bất giác cười một trận.

Phó Tư Điềm cũng cười theo, mọi người nào cảm thấy phiền hả, rõ ràng là cậu tự thấy viết ra phiền phức quá, cho nên mới quảng cáo cách viết đơn giản thì có?

“Mình là người Thân Thành, rất vui được học chung với mọi người. Còn về việc mình là người như thế nào, mình tin là dùng một năm tiếp theo để tìm hiểu sẽ khách quan hơn là đứng đây tốn mấy phút để giới thiệu, cho nên mình sẽ không nói thêm gì nữa. Sau này mong mọi người chỉ bảo nhiều hơn.”

Lời ít ý nhiều, ngoài dự liệu, phía bên dưới lại nổi lên một trận xì xào.

Cô ấy nhẹ gật đầu, thong thả bước xuống bục trong tiếng vỗ tay.

Phó Tư Điềm nhìn theo cô ấy quay về chỗ ngồi, nghe thấy Trình Giai Lạc bên cạnh giọng điệu không rõ ràng nói: “Người địa phương, kiêu ngạo quá nhỉ.”

Giống như đang trào phúng, cũng giống như là thuận miệng cảm thán, Phó Tư Điềm muốn phản bác nhưng há miệng ra lại im thin thít.

Thật ra cũng không có gì, là do bản thân mình quá nhạy cảm thôi.

Sau khi kết thúc màn tự giới thiệu, chủ nhiệm lớp tổng kết lại, chọn ra Trình Giai Lạc có số thứ tự đầu tiên và Cao Nhất Bồi cũng có số thứ tự đầu tiên bên phía nam sinh làm cán bộ lớp tạm thời, phụ trách việc liên lạc đối với các hạng mục của lớp đang tạm thời chưa quyết định được ủy viên.

Sau khi tan họp, Trình Giai Lạc phải đến văn phòng tìm người hướng dẫn để nhận nhiệm vụ cho hai ngày này. Cậu ta chưa kêu mọi người về trước, mọi người cũng ngại mở miệng nói về trước không đợi Trình Giai Lạc, La Thiến liền chủ động nói cả đám sẽ đợi cậu ta ở chỗ rẽ phía hành lang khu nghỉ ngơi, Trình Giai Lạc nói được, Phó Tư Điềm với Trương Lộ Lộ cũng không có ý kiến.

Trong lúc chờ đợi, từng lớp từng lớp tan họp, những căn phòng còn sáng đèn trong học viện ít dần.

Một hồi lâu sau, lại thêm một lớp giải tán, Trình Giai Lạc đi ra, mọi người có thể trở về. Trình Giai Lạc với La Thiến đi đằng trước, Trương Lộ Lộ kéo tay Phó Tư Điềm đi đằng sau, bốn người vừa đi vừa bàn về kế hoạch cho những ngày tiếp theo.

Chờ khi đi đến gần cửa Bắc ký túc xá, Phó Tư Điềm lơ đãng nhìn quanh thì thấy một chiếc Porsche màu trắng dừng gần đó. Cửa xe Porsche mở ra, người xuống xe đầu tiên là một cô gái xinh xắn, xuống tiếp theo vẫn là một cô gái, cao ráo xinh đẹp, rõ ràng chính là Thời Ý mà không lâu trước đây tự giới thiệu trên bục giảng.

Cô bạn tay cầm ly trà sữa, trong tay Thời Ý là mấy túi giấy tinh xảo. Cô ấy đứng cạnh cửa xe nói gì đó với người trong xe, Phó Tư Điềm loáng thoáng nghe được cô ấy gọi một tiếng “Mẹ”.

Cô cưỡng ép bản thân thu hồi tầm mắt, không chớp mắt rời đi.

Lúc đi tắm, Phó Tư Điềm không tranh giành, đợi đến cuối mới đi tắm. Tắm rửa sấy tóc xong, những người khác trong ký túc xá đã lên giường nằm.

“Mình tắt đèn nhé?” Phó Tư Điềm hỏi.

Không ai phản đối.

Phó Tư Điềm tắt đèn, đi lại giường tầng của mình.

Trong bóng tối, ký túc xá yên tĩnh mấy phút, La Thiến đột nhiên mở miệng hỏi: “Ê, mấy cậu mua kem chống nắng chưa?”

“Mua rồi.” Tống Sở Nguyên lớp 5 trả lời.

“Mình cũng mua rồi.” Là giọng của Trình Giai Lạc: “Mấy cậu mua hiệu nào vậy? Mình mua CPB, không biết có chống nắng hiệu quả không.”

Mỗi người một câu, cuộc tán gẫu về đêm mở ra. Bọn họ tràn trề hứng khởi tám từ kem chống nắng đến sản phẩm chăm sóc da, từ sản phẩm chăm sóc da đến cửa hàng miễn thuế, lại từ cửa hàng miễn thuế đến du lịch nước ngoài, thậm chí tám cả về việc du học nước ngoài sau này…

Phó Tư Điềm lúc ban đầu chỉ nói vài câu do bị hỏi đến, sau đó im lặng thời gian dài.

Không phải cô không muốn tham dự, mà là cô thật sự không có gì hay để nói. Chủ đề của bọn họ là các thương hiệu, các quốc gia và tương lai, giống như hai thế giới đối với cô vậy.

Xa vời không thể chạm tới.

Cũng giống như Thời Ý bước từ xe Porsche xuống.

Phó Tư Điềm cuộn người, ôm thỏ bông sát vào trong lòng.

———————————————-

Tác giả có lời muốn nói:

Thời Ý: Bình luận hôm qua thật là nhiều người muốn táng gia bại sản.

Phó Tư Điềm: Vậy cậu có muốn nhường cho họ không?

Thời Ý cười: Nhường cho họ hay là nhường cho cậu? Hửm?

Hôm qua đọc được bình luận của một độc giả đáng yêu hỏi: Thời Ý là em gái của Thời Mãn hả?

Thời Mãn: ??? Ủa mẹ, mẹ lén sinh em bé hả?

Thời Kinh Lan: ??? Ôn Đồng, em lén sinh con hả???!

Ôn Đồng: ???!

Ha ha ha ha ha ha.

(Thời Mãn, Thời Kinh Lan, Ôn Đồng: các nhân vật trong bộ Dư Sinh Vi Kỳ của Mẫn Nhiên.)

———————————————-

(*) Thời Ý (时懿) phát âm là ShiYi, 10e cũng phát âm gần giống vậy.

(**) Lâm tự ý đức, phi lễ bất xứ: đây là 1 câu nói trong cuốn Hậu Hán Thư, Ý trong ý đức, chỉ những đức hạnh đẹp của phụ nữ. Cả câu có nghĩa là học được sự khiêm tốn an tĩnh, giữ đúng lễ nghĩa ở khắp nơi.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.