Cánh Đồng Hoang Vu

Chương 76



Nội dung ghi chép trong di động được trình bày chi tiết, mở đầu là danh sách khách mời.

Bạn bè trên WeChat của Chu Lễ ban đầu có tới 1607 người, tính theo 80% số người thường xuyên liên lạc thì gần 1300 người. Đương nhiên sẽ không mời toàn bộ đến dự tiệc cưới, một số lượng nhỏ là người thân và bạn bè nhất định phải mời, đa số là những người có ơn nghĩa lui tới, nói chung là loại quan hệ không thân thiết đến độ cần phải tham gia tiệc cưới, nhưng cần gửi bao lì xì hoặc quà lưu niệm.

Lâm Ôn nhìn thấy số lượng đãi tiệc và quà lưu niệm, cô há hốc miệng: “Nhiều như vậy?!”

Chu Lễ nhặt một lọn tóc của cô: “Còn chưa tính bên nhà em. Nhà em khoảng mấy bàn?”

“…”

Lâm Ôn vốn đã ngủ hơi nóng, hiện tại càng cảm thấy nóng hơn, cô nới lỏng áo lạnh trên người, coi như không nghe thấy câu hỏi của Chu Lễ, vuốt bản ghi chép, tiếp tục nhìn xuống.

Phía dưới là cái gọi là ngày hoàng đạo.

Các ngày được chọn trong hàng đầu tiên là ngày 6 tháng 3, ngày 13 tháng 3, ngày 19 tháng 3.

Lâm Ôn ngơ ngác nhìn vào mấy ngày gần tháng sau và hỏi: “Tháng ba?”

“Ba ngày này đều là ngày tốt.” Chu Lễ chỉ vào ngày 13 và ngày 19, “Nhưng hai ngày này là tốt nhất, thích hợp cưới hỏi, nạp thái, dọn vào nhà mới, mọi việc đều hoàn tất.”

Lâm Ôn quẹt xuống dưới, ngày tốt tiếp theo là ngày 3 tháng 4 và ngày 9 tháng 4.

Chu Lễ nói: “Hai ngày này cũng tốt, thích hợp cưới hỏi, nhưng so ra thì không bằng ngày 13 và ngày 19 tháng 3.”

Lâm Ôn không nghe anh, tiếp tục kéo xuống, ngày đã tới tháng 5.

Chu Lễ nói: “Tháng 5 có nhiều ngày tốt, đầu tháng có ba ngày thích hợp cưới hỏi, em có thể chọn tháng 3 hoặc tháng 5.”

Lâm Ôn thở phào nhẹ nhõm, biết Chu Lễ không điên, nhất định phải chọn một tháng.

Phía dưới còn có tháng 6, chỉ có một ngày là ngày 12 tháng 6.

Lâm Ôn tò mò: “Tháng sáu chỉ có một ngày tốt à?”

Chu Lễ giải thích: “Mỗi tháng có vài ngày hoàng đạo ngoài mấy ngày này. Anh chọn ngày cuối tuần, tháng sáu có ba ngày là ngày 4, ngày 12, và ngày 26. Nếu người lớn không kiêng kỵ đồng âm thì ngày 4 cũng được.”

“… Vậy tại sao loại trừ ngày 26?”

Chu Lễ xoa đầu cô: “Ngày nghỉ lễ của em đều vào cuối tháng, em muốn chịu thiệt hay sao? Anh loại trừ toàn bộ cuối tháng.”

“…” Lâm Ôn không nghĩ tới chuyện này, cô bình tĩnh tiếp tục quẹt xuống, nội dung tiếp theo là thông tin khách sạn, tiệc cưới phải đặt trước, Chu Lễ quả nhiên suốt đêm đã hỏi người bạn ở khách sạn về lịch trình đặt tiệc, hỏi hai khách sạn đều ở Nghi Thanh.

“Sẽ liên hệ với khách sạn trong thị trấn của em sau.” Theo phong tục ở đây, nhà trai và nhà gái phải mở tiệc đãi họ hàng và bạn bè.

Lâm Ôn: “…”

Tiếp theo không có ngày nào nữa.

Lâm Ôn quay lại vấn đề về thời gian: “Anh chỉ xem lịch đến tháng sáu thôi hở?”

“Tháng bảy và tháng tám không thích hợp, ngày giỗ của anh trai em rơi vào khoảng thời gian này, còn lại là mấy tháng cuối năm, em không ngại quá muộn à?”

“…” Không ngại.

Lâm Ôn ráng chịu đựng không nói ra, lại nghe Chu Lễ thúc giục: “Em chọn một ngày đi.”

Lâm Ôn hít một hơi, nắm tay Chu Lễ, nói vô cùng chân thành: “Anh bình tĩnh một chút nha!”

“Hửm?” Chu Lễ rũ mắt nhìn bàn tay đang nắm tay anh và hỏi, “Bình tĩnh cái gì?”

“Chúng ta vẫn còn ở trên đường cao tốc!”

“Anh biết, thì sao nào?”

“Em chưa nói với ba mẹ…”

“Chuyện này sẽ không thay đổi, nói sớm hay nói trễ cũng như nhau.” Chu Lễ đưa tay kia lên, vỗ tay cô, “Chúng ta cứ sắp xếp mọi chuyện trước, để ba mẹ em khỏi mệt mỏi vì nhọc lòng.”

“Loại mệt mỏi này cho dù mệt cũng vui, họ sẽ không ngại.”

“Vậy em tận hưởng niềm vui này không phải tốt hơn hay sao.”

Lâm Ôn không nói nên lời.

Chu Lễ mỉm cười, kéo cổ áo lạnh lên, bọc kín cho Lâm Ôn, trêu cô: “Nếu em thật sự sốt ruột, bây giờ em gọi điện thoại cho ba mẹ em liền đi, nói một tiếng cho họ biết.”

“Hình như anh mới là người sốt ruột!”

“Sai rồi.” Chu Lễ thanh minh, “Anh không sốt ruột, anh chỉ không có bệnh trì hoãn.”

Lâm Ôn lẩm bẩm: “Anh đâu chỉ không có bệnh trì hoãn…”

Chu Lễ cố ý đưa điện thoại cho cô: “Gọi không?”

Lâm Ôn không nói nên lời, nhắm mắt chui vào lòng anh: “Em ngủ tiếp đây.”

Chu Lễ buồn cười moi cô ra: “Dù sao cũng ngủ không được, đừng lãng phí thời gian.”

Lâm Ôn sống chết cũng không ngẩng đầu: “Dù sao thì anh cũng tiết kiệm thời gian nhiều như vậy, để em lãng phí một chút đi!”

Một người lo trốn, một người lo moi ra, hai người ầm ĩ một hồi lâu, sau 1 giờ rưỡi sáng, đoàn xe rốt cuộc có động tĩnh. Toàn bộ đường cao tốc bị đóng, xe cảnh sát mở đường, buộc phải hướng dẫn các xe nhỏ xuống đường cao tốc trước, xe lớn tiếp tục ở lại.

Bão tuyết tiếp tục rơi, vừa mở cửa xe, những bông tuyết tràn vào xe. Hai người ra khỏi ghế sau, Chu Lễ đưa chìa khóa xe anh cho Lâm Ôn và nói: “Em lái xe anh đi.”

Lốp xe của xe Lâm Ôn có vấn đề, Chu Lễ không yên tâm.

Lâm Ôn biết kinh nghiệm lái xe của Chu Lễ phong phú hơn cô rất nhiều, cô không thể dây dưa lãng phí thời gian trên đường cao tốc, đành phải dặn dò anh: “Anh nhớ lái chậm một chút!”

Chu Lễ nở nụ cười: “Em yên tâm, muốn mau cũng không được!”

Lâm Ôn lên xe Chu Lễ, quả nhiên như lời Chu Lễ, tốc độ của cả đoàn xe không nhanh nổi.

Một chiếc ô tô chạy theo xe cảnh sát, tốc độ như ốc sên bò. Hai người tiếp tục nói chuyện trên di động, ông chú đầu hói bị kẹt ở giữa bọn họ nhìn thời cơ, tránh sang một bên, thời điểm di chuyển không quên bấm còi xe để ra hiệu.

Chu Lễ liếc kính chiếu hậu, bấm một tiếng còi để đáp lại người ta, Lâm Ôn nghe thấy âm thanh trong di động, hỏi anh: “Anh bấm còi làm gì?”

Chu Lễ nói: “Để cám ơn người phía trước em.”

“Ồ.” Lâm Ôn nghe vậy cũng bắt chước bấm còi, nhưng lúc này ông chú đầu hói đã chuyển qua chỗ khác, tiếng còi của cô chỉ có thể dành cho Chu Lễ.

Chu Lễ nhếch môi, cảm thấy Lâm Ôn và tốc độ xe hiện tại có liều mạng cũng như ốc sên.

Đoàn xe rốt cuộc chầm chậm rời khỏi trạm thu phí, Chu Lễ bật xi nhan nhắc nhở Lâm Ôn.

Lâm Ôn hỏi: “Gì vậy anh?”

Chu Lễ nói: “Đưa em đi WC.”

Có một khu sinh hoạt bên cạnh trạm thu phí, Lâm Ôn chưa bao giờ biết điều này. Cô đi theo Chu Lễ thẳng đường vào, cổng của khu sinh hoạt mở rộng, bên trong có vài tòa nhà trông rất mới. Đang nửa đêm nhưng có nhiều xe đậu trên bãi đất trống, có người đang xuống xe, xem ra đều là đi ngang qua.

Lâm Ôn xuống xe, Chu Lễ đến gần, đội mũ cho cô, kéo cổ áo lại, đi theo hướng có nhiều dấu chân.

Hai người bước vào tòa nhà. Trong tòa nhà có nhiều người ra vào, Lâm Ôn nhìn thoáng qua đã thấy bảng WC, cô chỉ cho anh.

Khi hai người đi được nửa đường, một cô bé lao tới trước mặt, đối phương không kịp phanh lại, đâm thẳng vào người Lâm Ôn.

Lực đập rất lớn, Lâm Ôn ôm cô bé lùi ra sau một bước, Chu Lễ lập tức đỡ sau lưng Lâm Ôn.

Một cậu bé khoảng 14-15 tuổi chạy tới, hét lên: “Em gái!”

Cô bé vùng ra khỏi vòng tay Lâm Ôn, xin lỗi trước: “Em xin lỗi chị!” Sau đó quay đầu gọi cậu bé, “Anh!”

Chu Lễ nhìn dáng vẻ của hai đứa nhỏ, nhướng mày, nhìn hành lang phía trước, trong vòng hai giây, một người đàn ông và một người phụ nữ vội vàng vòng qua góc, người phụ nữ trách móc: “Đàm Học Khải, Đàm Học Y, hai đứa ngứa da phải không!”

Người đàn ông nói: “Hai đứa chậm một chút, coi chừng té!”

Chu Lễ mỉm cười, rờ đầu Lâm Ôn qua mũ: “Chào người ta đi em.”

“Hở?” Lâm Ôn không hiểu.

Người đàn ông và người phụ nữ đến gần. Người đàn ông trông mạnh mẽ tự tin, khoảng hơn bốn mươi tuổi, người phụ nữ thanh tú xinh đẹp, trông mới ngoài 30 tuổi.

Lâm Ôn nhìn người phụ nữ, cảm thấy gương mặt chị rất quen thuộc, người phụ nữ la lên: “Ôi chao!” Chỉ vào Lâm Ôn kêu, “Ôn Ôn!”

Lâm Ôn sửng sốt, chồng hình ảnh người phụ nữ được bảo dưỡng kỹ lưỡng trước mặt với hình ảnh người phụ nữ chín năm rưỡi trước, cô không dám tin: “Dì Khương Tuệ!”

Khương Tuệ thích thú: “Trời ạ, cháu giống hệt lúc nhỏ, cơ bản chẳng thay đổi!” Chị nói với người chồng bên cạnh, “Đây là Ôn Ôn, anh còn nhớ không?”

“Nhớ rõ, nhớ rõ!” Chồng Khương Tuệ bất đắc dĩ, mỉm cười nhìn Lâm Ôn chào hỏi, “Đã nhiều năm không gặp, năm đó chúng ta đã gặp ở ga xe lửa.”

Lâm Ôn vẫn còn bàng hoàng, giống như chín năm rưỡi trước, cô lễ phép chào: “Chào chú ạ!”

Chu Lễ đứng bên cạnh nhíu mày, chồng Khương Tuệ mỉm cười, nói với Chu Lễ: “Thật trùng hợp, gặp em ở đây.”

Chu Lễ nói: “Em mới ở nơi khác quay về, anh chị thì sao?”

Chồng Khương Tuệ nói: “Đi thăm họ hàng về, nào ngờ gặp phải thời tiết kiểu này, bị kẹt trên đường cao tốc đến giờ.”

Chu Lễ và chồng Khương Tuệ là bà con xa, nửa năm trước Khương Tuệ đã biết chuyện này, nhưng không biết là Lâm Ôn và Chu Lễ ở cùng nhau.

Khương Tuệ tiếp tục ngạc nhiên: “Hai người sao lại ở bên nhau, chao ôi, hóa ra mấy năm nay hai người luôn liên lạc à?”

Chồng của Khương Tuệ cũng hoàn toàn không biết, nhưng anh luôn trầm tĩnh, không giống như vợ lúc thì kinh ngạc, lúc thì rống lên.

Lâm Ôn mở to đôi mắt tròn xoe nhìn Chu Lễ, Chu Lễ kéo mũ cô xuống, vuốt cái ót cô nói: “Đi trò chuyện với chị Khương Tuệ đi, anh nói chút chuyện với anh họ.”

Lâm Ôn gật đầu, đi theo Khương Tuệ đang kinh ngạc qua một bên.

Khương Tuệ nắm cánh tay Lâm Ôn, không ngừng nhìn lên nhìn xuống, rồi liếc người đàn ông phía trước cách đó không xa, trong mắt tràn đầy sự khiếp sợ và tò mò.

Lâm Ôn gãi mặt, nhìn hai đứa nhỏ bên cạnh, hỏi Khương Tuệ: “Đây là Đại Bảo và Nhị Bảo phải không?”

Khương Tuệ cuối cùng cũng hoàn hồn, cười tủm tỉm kéo đứa nhỏ: “Đúng rồi, khó tin phải không? Đại Bảo đã lớn cỡ này rồi, còn đây là đứa sau, năm đó còn ở trong bụng chị!”

Lâm Ôn gật đầu thật mạnh.

Đại Bảo năm nay 15 tuổi, đã lớn thành một thiếu niên tuấn tú, bệnh tự kỷ không chữa khỏi, nhưng cậu biết lễ phép, nghe lời Khương Tuệ chào Lâm Ôn “Chị”.

Nhị Bảo năm nay 10 tuổi, là một cô bé lanh lợi xinh đẹp, không ngừng nhảy nhót.

Năm tháng như thoi đưa, điều này được thể hiện rõ rệt trên người hai đứa nhỏ.

“Thật không thể tưởng tượng, ai ngờ chớp mắt đã sắp mười năm. Em đã hơn hai mươi tuổi, giờ đang đi làm. Còn Tiểu Chu, lúc đó chị tưởng cậu ấy 27-28 tuổi, nào biết chỉ mới 18-19!” Khương Tuệ không kìm được cảm xúc nên hỏi Lâm Ôn, “Sau khi chị xuống xe lửa, hai đứa thế nào? Có phải thường liên lạc nhau hay không? Hai đứa ở bên nhau từ khi nào, mấy năm nay ra sao?”

Cố nhân gặp lại trong đêm khuya, chẳng mấy chốc lại chia tay trong bão tuyết. Lâm Ôn trở lại xe với hàng loạt câu hỏi của Khương Tuệ. Bọn họ không cùng đường, cả nhà Khương Tuệ muốn chạy về Nghi Thanh suốt đêm, xe Lâm Ôn không thể chạy quá xa, cần tìm chỗ sửa xe trước.

Hai giờ rưỡi sáng, hai bên đường quốc lộ không có tiệm sửa xe nào mở cửa. Cả hai lái thẳng đường về phía trước, tới thị trấn vẫn không tìm thấy tiệm nào mở cửa.

Áp suất lốp xe liên tục cảnh báo, không thể lái thêm được, phải tìm chỗ ở trước. Kết quả hầu hết các khách sạn trong thị trấn đều đóng cửa, trên phần mềm đặt phòng không có khách sạn nào ở được. Họ tìm kiếm dọc theo con phố, cuối cùng tìm được một khách sạn mở cửa bên trong tiểu khu với môi trường dơ bẩn.

Quầy lễ tân là ở cửa hàng bên ngoài tiểu khu, Chu Lễ làm xong thủ tục nhận phòng, dẫn Lâm Ôn vào tiểu khu, tìm một tòa nhà đơn, đi lên tầng hai, cuối phía đông là phòng của bọn họ.

Hai người rửa mặt sơ qua, Chu Lễ trải áo lạnh của anh lên giường, Lâm Ôn nằm với anh, đắp áo lạnh của mình trước, sau đó mới đắp chăn của khách sạn.

Căn phòng có diện tích rất lớn, điều hòa nhiệt độ có hiệu quả vô cùng kém, không có phòng trống để đổi, thời gian cũng quá muộn, không muốn bị giày vò thêm, Lâm Ôn sợ lạnh, cô chui vào lòng Chu Lễ.

Chu Lễ ôm cô, chỉnh chăn cho cô, “Hay là mình lên xe ngủ?” Chu Lễ nói.

Lâm Ôn ngáp một cái: “Em không tiểu thư như vậy.”

Chu Lễ vỗ lưng cô.

Lâm Ôn nắm cổ áo anh: “Dì Khương Tuệ…”

Chu Lễ ngắt lời: “Em gọi chị ấy bằng tên, hoặc gọi là chị.”

Lâm Ôn ngẫm nghĩ, đúng là không thể xưng hô vai vế lung tung, cô gọi Chu Lễ: “Chú Chu ơi…”

Chu Lễ vén áo cô lên, cảnh cáo: “Đêm nay không muốn ngủ phải không?”

Lâm Ôn ngậm miệng, một lát sau mới nói tiếp: “Chị Khương Tuệ giống hệt chín năm trước, chẳng thay đổi chút nào.”

“Cuộc sống tốt đẹp nên người ta lâu già.”

“Anh họ của anh trông rất tốt.”

“Anh ấy thật sự được lắm, chăm lo cho gia đình, có tinh thần trách nhiệm.” Chu Lễ vén tóc Lâm Ôn, “Nếu không làm sao anh dám giới thiệu anh ấy cho Đàm thị?” Bởi vì anh ấy đủ ưu tú, mới có thể khiến cho Đàm Giang Vưu bị thất bại thảm hại.

Lâm Ôn suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Anh thấy hôm nay có giống chín năm trước không?”

Chu Lễ rũ mắt, nhìn người trong vòng tay mình.

Lâm Ôn nhẹ giọng nói: “Chín năm trước chúng ta gặp mưa to, không thể lên máy bay. Hôm nay chúng ta gặp bão tuyết, buộc phải xuống đường cao tốc.”

Chu Lễ cũng nhẹ nhàng đáp lại: “Ừ…”

Tuyết rơi dày đặc ngoài cửa sổ, thời gian dường như luân hồi một cách thần kỳ. Khi cơn buồn ngủ ập đến, Lâm Ôn nhắm mắt, trong đầu mơ màng hiện lên hàng loạt câu hỏi của Khương Tuệ.

“Sau khi chị xuống xe lửa, hai đứa thế nào? Có phải thường liên lạc nhau hay không? Hai đứa ở bên nhau từ khi nào, mấy năm nay ra sao?”

Cô đã từng hỏi Chu Lễ, nếu năm đó cô không nhảy xuống xe lửa, bọn họ sẽ ra sao.

Chu Lễ nói rằng có lẽ bọn họ sẽ không ở bên nhau.

Lâm Ôn cũng nghĩ, nếu thời gian thật sự quay lại ngày đó, cô vẫn nhảy xuống xe lửa, trái tim nổi loạn của cô không lấn át được trách nhiệm và tình yêu đối với ba mẹ.

Nhưng nếu khi đó, Chu Lễ tới thị trấn Giang Châu thì sao?

Tờ lịch quay ngược lại, xuân đi đông tới, hình ảnh chồng lên nhau, thời gian ngừng lại ở khoảnh khắc xe lửa rời bến.

Lâm Ôn cúi người chống lên đầu gối, hổn hển đuổi theo. Chu Lễ đứng trong toa xe, đến khi không nhìn thấy bóng dáng của Lâm Ôn, anh mới ngồi trở lại ghế của mình, nhặt tờ giấy mà Lâm Ôn làm rớt dưới đất.

Thời gian bắt đầu lại.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.