Thiên Tâm vừa vào công ty đúng lúc gặp Hạ Chi, vẫn là dáng vẻ hoạt bát đáng yêu kia nhìn thấy cô thì chạy lại.
– Cô đi làm sớm thế? Cùng đi ăn sáng nhé.
Thiên Tâm lịch sự đáp:
– Tôi ăn rồi. Cô mau đi ăn đi, trễ giờ đấy.
Hạ Chi nhìn đồng hồ liền chào tạm biệt Thiên Tâm liền vọt đi mất. Thiên Tâm cười cưòi nhìn cô gái kia, mặc dù chỉ quen nhau được hai ngày nhưng cô cảm thấy Hạ Chi rất đơn thuần, có thể làm bạn được.
Mọi việc điều diễn ra khá suông sẻ cho đến giờ ăn trưa, cô nghe loáng thoáng mọi người xì xào về chuyện tiểu tam giật chồng người khác. Lệ Trữ từ đâu đi lại, vừa nhìn cô cao hứng nói:
– Có lẽ trong phòng PR chúng ta cũng có tiểu tam đấy. Chẵng những vậy, cô ta còn rất lợi hại, dụ dỗ được tổng giám đốc của một tập đoàn tầm cỡ nữa.
Mọi người tò mò hỏi cô ta:
– Ai đấy? Sao phòng chúng ta lại có loại người này chứ?
– Chúng ta chẵng phải là những người giúp bộ mặt công ty thêm tốt đẹp sao? Nếu có người như vậy chẵng khác nào tát vào mặt chúng ta?
– Hừ. Cô mau nói cô ta là ai đi, đừng úp mở nữa. Tôi ghét nhất loại tiểu tam.
Lệ Trữ thích thú nhìn cô trước những lời bình về câu chuyện cô ta vừa nói ra.
Thiên Tâm khó hiểu nhìn Lệ Trữ. Sao cô ta lại nhìn mình bằng ánh mắt khiêu khích chứ?
Lệ Trữ lại nói tiếp:
– Rất nhanh thôi mọi người sẽ nhận ra bộ mặt thật của cô ta.
Thiên Tâm không hiểu gì cả, mà vốn là cô cũng không muốn hiểu cô gái Lệ Trữ kia muốn gì? Cô đến đây để làm việc không phải đến đây để đoán suy nghĩ của người khác.
Vốn tính tình cao ngạo, lại là đại tiểu thư được nuông chiều. Dù kiếp trước có đau khổ đến đâu nhưng tính cách đã ăn sâu vào máu, cộng thêm sự dung túng của Mạc Cảnh Hiên thì cô khó mà bỏ được tính cách của mình. Cô chỉ dịu dàng với người thân, người cô thật sự quan tâm.
Những ngày sau đó khi tan làm, Mạc Cảnh Hiên đỗ xe chỗ cũ đợi cô. Hai người cùng nhau trở về nhà vui vẻ ăn tối bên nhau.
Hôm đó, Mạc Cảnh Hiên đứng bên ngoài xe đợi cô. Thiên Tâm ra khỏi công ty nhìn thấy anh liền nhanh chóng đi lại. Anh đưa tay ôm lấy cô vào lòng, hôn lên trán cô, nhẹ giọng hỏi:
– Có mệt không?
Thiên Tâm lắc đầu rồi lại gật đầu, nói:
– Em mệt lắm, rất cần nạp nặng lượng.
Đáy mắt Mạc Cảnh Hiên tràn ngập sự cưng chiều nhìn cô.
– Muốn gì nào?
Thiên Tâm nụng nịu nói:
– Muốn được ông xã hôn cơ?
Khóe môi anh bất giác cong lên, khuôn mặt tràn đầy sự vui vẻ. Lúc này phía sau hai người là hoàng hôn đang buông xuống làm nền cho sự lãng mãng nơi đây.
Mạc Cảnh Hiên cúi đầu hôn sâu lên môi cô, mặc kệ người khác để ý, nhìn ngó ra sau. Nụ hôn kéo dài năm phút, đến khi cô sắp không thở nổi nữa anh mới buông cô ra rồi ôm chặt vợ yêu vào lòng.
– Về thôi, em đói rồi.
Hai người lên xe trở về nhà trong sự ngọt ngào không thể tả được.
Lệ Trữ từ xa nhìn thấy toàn bộ mọi chuyện, cô ta tức điên lên, nỗi căm ghét trào dâng.
– Bạch Thiên Tâm, dựa vào đâu mày lại tốt số như vậy. Mạc Cảnh Hiên, Hàn Viễn Thiên đều quay quanh mày. Tao nhất định sẽ khiến mày thân bại danh liệt. Con khốn.
Trở về biệt thự, hai người ăn tối xong thì dắt tay nhau ra vườn tảng bộ.
Thiên Tâm ôm tựa đầu lên vai anh hưởng thụ cảm giác bình yên anh mang đến.
– Thứ hai tuần sau anh phải đến Pháp một chuyến.
Cô nghe nói mình sắp phải xa anh, rầu rĩ ra mặt.
– Phải đi bao lâu?
Anh thật sự không nỡ xa cô, nhưng không thể không đi.
– Vẫn chưa biết. Muộn nhất là một tuần.
Thiên Tâm dù không nỡ để anh đi nhưng cũng không thể làm khác được. Anh đề nghị cô theo anh đi Pháp, nhưng cô còn công việc của mình. Chỉ vừa mới vào làm mà đã xin nghĩ thì không hợp quy tắc cho lắm.
Cuối tuần hôm đó Mạc Cảnh Hiên giữ lời hứa cùng cô trở về Bạch gia. Xe vừa đỗ vào sân, ông bà Bạch đã mừng rỡ ra đón.
– Cảnh Hiên và Thiên Tâm về rồi đó à?
Thiên Tâm chạy đến ôm lấy ba mẹ mình, đột nhiên khóc nức nở.
– Ba, mẹ con nhớ hai người lắm.
Nhìn con gái khóc ông bà Bạch hơi sửng sốt. Chẵng phải con bé mới rời khỏi nhà hơn một tháng ư? Ngày trước cô đi du học, một năm chỉ về nhà hai ba lần cũng không nghe cô kêu ca gì cả? Sao lần này lại thế, chẵng lẽ con rể không đối xử tốt với con gái mình sao?
Ông bà Bạch đồng loạt đưa mắt nhìn về phía Mạc Cảnh Hiên, đầy vẻ nghi ngờ
Mạc Cảnh Hiên cũng khó chịu khi ba mẹ vợ nhìn mình như thế. Nhưng anh đau lòng hơn vì vợ yêu đang khóc.
Bà Bạch vỗ lưng cô, dỗ dành.
– Đừng khóc, ngoan nào.
Đến lúc bà Bạch kéo cô vào phòng, Thiên Tâm mới ngừng khóc. Lúc này Mạc Cảnh Hiên đang uống trà trò chuyện với ông Bạch. Trong phòng chỉ có hai mẹ con, bà thẳng thắng hỏi con gái:
– Có phải Cảnh Hiên không tốt với con không?
Cô lắc đầu trước câu hỏi của mẹ mình.
– Không, Cảnh Hiên rất tốt với con.
– Vậy sao khi thấy ba mẹ con lại khóc?
Thiên Tâm đỡ trán trước cái logic kì lạ của mẹ mình. Cô làm sao có thể nói với mẹ không phải chỉ xa cách một tháng mà là mấy chục năm. Trải qua sinh ly tử biệt, cô càng phải trân trọng gia đình nhiều hơn. Điều chỉnh lại tâm trạng rồi từ từ kể mẹ mình nghe về cuộc sống hôn nhân màu hồng của cô.
Dưới phòng khách, hai ngưòi đàn ông đang uống trà rồi bàn về công việc. Ông Bạch không chịu nổi nữa, sự lo lắng của mình về hôn nhân của con gái nên đã bóng gió nói:
– Cảnh Hiên này, ba biết tính cách Thiên Tâm rất ương ngạnh, lại còn ngang ngược không xem ai ra gì. Nếu con bé…
– Con cho phép cô ấy ngang ngược như thế ạ. Ba yên tâm, con sẽ không bao giờ để người khác làm tổn thương cô ấy, dù người đó là con.
Ông Bạch trợn tròn mắt nhìn anh. Dáng vẻ này rõ ràng không phải giả vờ. Ông còn chưa nói hết thì nó đã biết ông định nói gì. Con rể đã cam kết với ông như vậy rồi, ông còn chê trách gì được nữa chứ. Dù sau trước khí thế cùng gia thế của con rể, ông còn thua xa nhiều lắm.
Trên lầu, khóe môi Thiên Tâm cong cong mỉm cười hạnh phúc. Cô quay sang nhìn sự hài lòng của mẹ mình, khẽ nói:
– Giờ mẹ đã tin chưa? Anh ấy thật sự rất tốt.
Bà nhẹ nhàng nói:
– Con hạnh phúc là mẹ vui rồi.
Ở chơi cùng ba mẹ đến chiều thì cô tạm biệt ba mẹ trở về nhà. Bởi vì nơi đây cách quá xa chỗ làm việc của cô và anh nên không thể ngủ lại.