Tiếng chuông điện thoại reo lên giữa không gian tĩnh lặng của căn phòng.
Người đàn ông mơ màng tỉnh dậy, bởi vì ngủ không đủ giấc đã tỉnh dậy đầu đau như đêm qua vừa uống rượu. Anh đưa tay day day trán, nhưng động tác anh khựng lại khi nhìn thấy người con gái đang nằm trên giường bệnh.
Điện thoại reo mãi làm anh cảm thấy rất phiền, vô thức bấm nhấc máy. Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói gấp gáp: “Mạc tổng, chúng ta sắp trễ giờ rồi. Tôi đang ở ngoài phòng bệnh bà chủ, bảy giờ cuộc họp cổ đông bắt đầu rồi ạ.”
Mạc Cảnh Hiên ngơ ngác nhìn khung cảnh xung quanh, giọng nói trong điện thoại là Từ Phóng. Anh nhìn cô gái trên giường, tay anh run run sờ mặt cô.
Rất ấm, cảm giác rất chân thật.
Chẳng lẽ anh đã sống lại? Ngày trước Thiên Tâm từng hỏi anh vấn đề này nhưng anh hoàn toàn không tin mà phủ nhận nó.
Cảm giác mừng rỡ hiện rõ trên gương mặt hoàn hảo của anh.
Đầu dây bên kia vang lên tiếng thúc giục: “Mạc tổng, anh còn đó không?”
Mạc Cảnh Hiên bừng tỉnh, vội vã đáp lại: “Dời cuộc họp lại 8 giờ.”
Anh tắt điện thoại như muốn xác nhận lại lần nữa anh liền mở điện thoại lên xem. Ngày tháng hiện lên, anh thở phào nhẹ nhõm. Anh thật sự sống lại rồi, mà còn sống lại rất đúng lúc.
Bây giờ anh phải sắp xếp mọi chuyện để giữ an toàn cho Thiên Tâm cùng Châu Hiểu Linh rồi mới đi tính sổ với Lê Doãn.
Mạc Cảnh Hiên gọi điện phân phó người đưa Châu Hiểu Linh đi nơi khác.
Còn anh thì leo lên giường ôm lấy Thiên Tâm, lúc này có lẽ vì quá hạnh phúc nên đôi mắt anh đỏ hoe. Anh ôm rất chặt, sợ rằng buông ra cô sẽ biến mất.
“Bã xã, suýt chút nữa anh đã mất em mãi mãi rồi. Thật may mắn.”
Dù ôm cô bao lâu vẫn không đủ nhưng vì còn có chuyện quan trọng hơn nên anh đành phải xa vợ yêu một thời gian ngắn.
Tiếng gõ cửa dồn dập, Mạc Cảnh Hiên xuống giường bước ra mở cửa.
“Làm gì mà lâu vậy?”
Hàn Viễn Thiên huênh hoang đi vào phòng, bực dọc lên tiếng vì phải đứng chờ quá lâu.
Mạc Cảnh Hiên theo sau vào, bước đến đắp chăn cẩn thận cho Thiên Tâm rồi mới lên tiếng: “Cậu chuẩn bị xong chưa?”
Hàn Viễn Thiên ngồi tựa vào sofa, dáng vẻ lười biếng, “Bây giờ đưa Thiên Tâm đi luôn. Đảm bảo thần không biết quỷ không hay.”
Trên giường Thiên Tâm đã tỉnh lại từ bao giờ, cô loáng thoáng nghe cuộc trò chuyện giữa bọn họ. Vì vừa tỉnh lại sau giấc ngủ dài, âm thanh lí nhí: “Nước… nước…”
Hai người đàn ông nghe thấy anh thanh rất nhỏ, cứ nghĩ là mình đã nghe nhầm Hàn Viễn Thiên nhìn Mạc Cảnh Hiên: “Cậu có nghe gì không?”
Hai người đồng loạt nhìn về phía giường bệnh, Thiên Tâm đang nghiêng đầu nhìn họ.
Mạc Cảnh Hiên gấp gáp bước lại cúi xuống ôm chặt lấy cô: “Bã xã, em tỉnh lại rồi. Tốt quá.”
Hàn Viễn Thiên: “…”
Mẹ kiếp, sáng sớm chạy đến đây ăn cơm chó.
Nhưng con nhóc kia tỉnh lại là tốt rồi. Thiên Tâm cứ ngủ mãi trên giường như thế mấy ngày nay anh ăn cũng không ngon, ngủ còn hay mơ thấy ác mộng.
“Này, cậu buông Thiên Tâm ra đi. Cậu còn ôm nữa cậu ấy sẽ ngộp mà ngất đi đấy.”
Mạc Cảnh Hiên lưu luyến không muốn buông ra nhưng vì lời nhắc nhở của Hàn Viễn Thiên nên anh đành buông ra.
Anh nhìn cô gái nhỏ chớp chớp mắt nhìn mình mà trong lòng hạnh phúc không thôi.
“Em có thấy không khỏe chỗ nào không?”
Thiên Tâm lắc đầu.
Hàn Viễn Thiên thấy cô không nói gì lo lắng hỏi: “Này, sao cậu không nói gì?”
Thiên Tâm thật muốn cốc đầu Hàn Viễn Thiên. Cổ họng khô khốc, ngủ thời gian dài như thế không ăn không uống thì thử là cậu có nói được ngay không? Cô đưa tay chỉ vào bình nước để trên tủ.
Bọn họ lúc này mới nhớ lại lúc nãy cô tỉnh lại đòi uống nước. Mạc Cảnh Hiên nhận lấy ly nước từ Hàn Viễn Thiên, đỡ cô tựa vào lòng mình từ từ cho cô uống nước.
Sau khi có chút nước vào người, Thiên Tâm mới lí nhí nói được: “Lúc nãy hai người định đưa em đi đâu?”
Mạc Cảnh Hiên thấy không còn nhiều thời gian nữa, dù cô vừa mới tỉnh dậy anh không nên để cô một mình nhưng anh vẫn phải đi. Sau khi giải quyết xong Lê Doãn mọi người mới có thể sống yên ổn được.
“Cậu ấy sẽ đưa em đến nhà cậu ấy nghỉ ngơi, sau khi giải quyết xong mọi chuyện anh sẽ đến đón em.”
Cô lo lắng nhìn anh: “Chuyện gì? Có phải liên quan đến Lê Doãn không?”
Anh gật đầu, quả nhiên Thiên Tâm biết chuyện nên bà ta mới ra tay với cô. Đôi mắt anh lạnh lẽo, nhưng giọng nói vẫn rất ấm áp: “Em ngã cầu thang là do bà ta đúng không?”
Cô gật đầu, tóm tắt lại cho anh nghe toàn bộ câu chuyện.
Hàn Viễn Thiên bức xúc nhanh miệng nói: “Mẹ nó, đúng thật độc nhất là lòng dạ đàn bà.”
Cô gái duy nhất trong phòng: “…”
“Cảnh Hiên, thật ra Châu Hiểu Linh là chị em song sinh với em. Anh có thể đừng tính toán với chị ấy không?”
“Được, dù sao cô ấy vẫn chưa làm gì quá đáng. Người nợ cô ấy là ba anh, ông ấy phải trả giá.”
Mạc Cảnh Hiên thấy không còn nhiều thời gian, nếu còn dây dưa ở đây chắc chắn sẽ bứt dây động rừng. Anh nhanh chóng bảo Hàn Viễn Thiên đưa cô đi theo lối đi riêng đã được sắp xếp sẵn.
Trước khi Hàn Viễn Thiên bế cô ra ngoài, anh lưu luyến hôn nhẹ lên môi cô, cưng chiều nói: “Ở đó có bác sĩ, không khỏe chỗ nào phải nói cho bác sĩ. Đợi anh xử lí xong công việc lập tức đến đón em.”
Hàn Viễn Thiên tức tối trừng mắt nhìn hai người họ. Đến lúc nào rồi còn tình tứ, nhìn chướng mặt thật sự.